Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Cố Hồng Đào không biết Quỷ Y Môn Thần Vực Tông là loại y môn gì.

Nhưng mà ông ấy biết từ hàng ngàn năm trước, tổ tiên của ông ấy đã nhận được lời chỉ điểm ngẫu nhiên từ một tiên nhân tên là Thanh Mộc, điều này đủ để khiến gia tộc nhà họ Cố nổi tiếng lẫy lừng khắp Trung Quốc bao nhiêu lâu nay, điều này cũng cho thấy y môn này thật phi thường.

Mà Tô Vũ lại còn nói bản thân là sư phụ của Thanh Mộc, vậy chẳng phải Tô Vũ cũng là thần tiên sao? Thời điểm Cố Hồng Đào nhận ra đang định quỳ sụp xuống thì ông ấy mới phát hiện Tô Vũ đã rời đi vào lúc ông ấy còn đang ngẩn người.



“Oa, sư nương, đây là nhà mới của hai người sao? Nơi này hoành tráng thật đó.” Tiêu Tuyết Ny vừa đến nhà Tô Vũ đã kinh ngạc không thôi.

Phải biết rằng từ khi cô ấy trở về Trung Quốc đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy một dinh thự rộng lớn lại được trang trí độc đáo như vậy.

“Ôi, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô không cần gọi tôi là sư nương, gọi như vậy già lắm, sau này cô phải gọi tôi là chị, có nghe thấy không?” Mã Hiểu Lộ kéo Tiêu Tuyết Ny đến ghế sô pha, thuận tiện lấy quần áo mới mua hôm nay từ trong túi gói ra, để Tiêu Tuyết Ny xem giúp xem có hợp hay không.

“Cô xem, đây là quần áo tôi mua cho Tô Vũ hôm nay, cô thấy thế nào?” Tiêu Tuyết Ny cầm trong tay xem thử, sau đó mỉm cười.

“Sư phụ của tôi mặc cái gì cũng đẹp. Đúng rồi, không phải nói mẹ của sư phụ cũng ở đây sao? Tôi còn đặc biệt mua một món quà, sao không thấy ai cả?” Tiêu Tuyết Ny nhìn quanh mấy vòng, ngoại trừ mấy người giúp việc ra thì thật sự không thể nhìn thấy Lâm Thiến đâu.

Mã Hiểu Lộ gấp quần áo lại, nói với Tiêu Tuyết Ny: “Miệng của cô ngọt thật, bọn tôi đi dạo phố đã mua mấy bồn hoa, bây giờ bà ấy đang tưới hoa trên ban công tầng hai.”

Nói xong, Mã Hiểu Lộ liền kéo tay Tiêu Tuyết Ny, chuẩn bị dẫn cô ấy đi lên, vừa mới đứng dậy thì đã thấy Lâm Thiến từ trên lầu đi xuống: “Mọi người phải nhớ kỹ, nếu sau này nắng quá lớn thì phải mang hai chậu lan vào trong nhà, hoa lan không chịu được ánh nắng mặt trời.”

Hai người giúp việc phía sau gật đầu, ý nói đã nhớ.

“Mẹ, mẹ cũng thật là, một giây cũng không chịu ngồi yên, mẹ vừa mới đến đã bận tới bận lui, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong, Mã Hiểu Lộ bước tới nắm lấy tay Lâm Thiến, kéo bà ấy đến sô pha.

“Thói quen thôi, con nói nếu mẹ không chăm hoa cỏ gì đó, chẳng lẽ lại ngồi yên một chỗ như vậy. Cô gái này là?” Tất nhiên Lâm Thiến cũng nhìn thấy cô gái tóc vàng mắt xanh này, có hơi tò mò.

Mã Hiểu Lộ còn chưa kịp giới thiệu thì Tiêu Tuyết Ny đã hào phóng đưa quà trong tay ra cho Lâm Thiến: “Bà nội, cháu tên là Tiêu Tuyết Ny, đây là quà cháu tặng cho bà.”

Một tiếng “bà nội” này đã khiến Lâm Thiến suýt nữa ngã khỏi ghế sô pha, cô gái này cũng chỉ trạc tuổi Mã Hiểu Lộ, sao cứ luôn miệng gọi bà ấy là bà nội như vậy?

Dựa theo câu nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tiêu Tuyết Ny thật sự nên gọi Lâm Thiến là bà nội.

“Cô gái à, cháu...” Lâm Thiến nhận món quà trong tay Tiêu Tuyết Ny, không biết phải nói gì.

Mã Hiểu Lộ nói rõ nguyên nhân cho Lâm Thiến biết, sau khi nghe xong, Lâm Thiến không nhịn được bật cười, kéo tay Tiêu Tuyết Ny qua, bảo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình: “Cháu tên là Tiêu Tuyết Ny phải không? Đúng là người cũng như tên, thằng nhóc Tô Vũ kia cũng thật là, sau này cháu đừng gọi là bà nội nữa, nghe rất không tự nhiên, nếu cháu không ngại thì cứ gọi là dì đi.”

Gọi Mã Hiểu Lộ là sư nương thì có vẻ cũng không có gì, nhưng gọi Lâm Thiến là bà nội thì thật sự khiến Lâm Thiến không được tự nhiên, ngay cả Tiêu Tuyết Ny cũng cảm thấy là lạ.

Nhưng mà quy tắc vẫn là quy tắc, Trung Quốc là một đất nước trọng lễ nghi, nếu tổ tiên đã đặt ra những quy tắc này, vậy thì không thể làm loạn, cho nên Tiêu Tuyết Ny vẫn có chút do dự.

“Được rồi, cháu đừng do dự nữa. Nhớ đó, sau này cứ gọi dì là dì, coi nơi này như nhà của cháu, có thời gian thì đến chơi nhiều hơn, nếu như bọn nó bận rộn thì dì cũng không buồn chán nữa.” Lâm Thiến kéo tay Tiêu Tuyết Ny, giành nói trước.

Tiêu Tuyết Ny mỉm cười gật đầu, đúng lúc này, điện thoại của Mã Hiểu Lộ đang đặt trên bàn trà đột nhiên reo lên.

Mã Hiểu Lộ cầm lên xem thử, lập tức cau mày lại, người gọi đến là Lý Nguyệt Hoa, suy nghĩ một chút thì thấy có hơi kỳ lạ.

Mã Hiểu Lộ đi ra ngoài sân nghe điện thoại: “Alo, dì Lý gọi đến là có chuyện gì sao?”

Lý Nguyệt Hoa vội hỏi: “Con xem đã lâu như vậy mà dì cũng không có thời gian đến xem các con sống thế nào, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, dì muốn đến xem xem, không biết có tiện hay không?”

Lúc chiều, Mã Hiểu Lộ chỉ thuận miệng nói ra một câu lúc ở trong trung tâm thương mại, hoàn toàn là một câu xã giao lịch sự, nhưng không ngờ Lý Nguyệt Hoa lại coi như thật.

Tuy nhiên, bà ta càng coi là thật lại càng khiến Mã Hiểu Lộ cảm thấy kỳ lạ, hành động này của Lý Nguyệt Hoa có vẻ đang giấu đầu lòi đuôi.

“Ồ, thì ra là vậy, vậy thì cảm ơn dì Lý đã quan tâm, nếu dì không chê thì cùng nhau ăn bữa tối đi, dì thấy thế nào?” Mã Hiểu Lộ cũng là một người mạnh mẽ từ trong xương cốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK