"Không phải, bệnh viện chúng ta cũng không thể tệ đến mức xảy ra hai lần chẩn đoán nhầm nghiêm trọng như vậy chứ? Làm sao có thể được?" Đới An vẫn không hiểu nổi.
Thời gian trước, vụ bệnh nhân bạch cầu, Tiêu Tuyết Ny cũng nói là chẩn đoán nhầm, lúc đó Đới An cũng cảm thấy rất hoài nghi.
Nhưng cuối cùng bệnh nhân đã hồi phục và xuất viện, nên ông ta cũng không để ý lắm.
Nhưng lần này, sao lại chẩn đoán nhầm nữa? "Ôi trời, làm sao cháu biết được chứ, dù sao thì cũng là chẩn đoán nhầm, sự thật đã rõ ràng rồi đấy thôi." Tiêu Tuyết Ny dang hai tay ra, ý là cô ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa.
"Được rồi, chú Đới, cháu đưa bệnh nhân về phòng bệnh đây, hẹn gặp lại." Nói xong, cô ấy liền chạy ra ngoài theo hai y tá.
Để lại Đới An đứng phía sau gãi cằm, suy nghĩ lung tung, ông ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tiêu Tuyết Ny cũng không phải mới vào bệnh viện, sao lại gặp phải đủ thứ chuyện kỳ quái vậy chứ?
Liệu có phải có ẩn tình gì đẳng sau không nhỉ.
Với sự tò mò như vậy, Đới An quyết định sẽ để ý một chút.
"Tình hình Tiểu Thúy thế nào rồi?" Tô Vũ vừa về đến nhà, liền thấy Lâm Thiến vẫn chưa ngủ, chắc là sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, bà cũng không ngủ được.
"Mẹ, yên tâm đi, không sao đâu, bây giờ cơ bản đã ổn định rồi, vài hôm nữa sẽ xuất viện." Tô Vũ nói với mọi người trong nhà.
Không chỉ Lâm Thiến, những người hầu khác cũng không ngủ.
Thậm chí còn có người chuẩn bị cả đồ ăn khuya, vì họ biết Mã Hiểu Lộ thường có thói quen dậy ăn đêm.
"Đúng rồi, tình hình Hiểu Lộ thế nào?" Tô Vũ hỏi.
"Đã ngủ rồi, thỉnh thoảng miệng còn lẩm bẩm mấy câu vớ vẩn, kiểu như mày làm sao vậy. Chắc là đang gặp ác mộng." Lâm Thiến lo lắng đáp.
"Thưa tiên sinh, nếu phu nhân tỉnh dậy, anh nói với cô ấy là tôi đã nấu cháo cho cô ấy rồi nhé."
Tô Vũ quay lại cười cười rồi bước lên lầu.
Vì làm việc ở nhà Tô Vũ, nên những người hầu không cảm thấy mình thấp kém hơn người khác, ấm áp như ở nhà vậy.
Tô Vũ lên lầu đẩy cửa bước vào phòng ngủ, lúc này Mã Hiểu Lộ nằm trên giường trông rất yên tĩnh.
Nhưng trong đầu cô lại không yên tĩnh như vẻ bề ngoài.
Lúc này, Mã Hiểu Lộ lại một lần nữa đứng giữa khoảng không mênh mông tối tăm kia.
Trong một tổ lớn xây bằng đá ngũ sắc, cô nhìn thấy con chim lớn màu vàng kia.
Chỉ có điều, lúc này trông nó không còn vẻ khí phách uy phong lẫm liệt như trước nữa.
Toàn thân nó gợi cảm giác như một quả cà tím bị sương giá phủ cho héo úa, gục đầu xuống, cằm đặt trên đá, lông vũ rối bù xơ xác.
Màu lông cũng không còn sáng bóng, trái lại có phần như lá phong sắp rụng vào cuối thu, hơi tiêu điều mệt mỏi.
Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời linh hoạt trước kia, giờ đây cũng đã tối tăm vô thần, thậm chí như không còn sức để nhấc mí mắt lên.
Thỉnh thoảng há miệng, kêu lên hai tiếng "chíp chíp" yếu ớt, giống hệt như. đứa trẻ bị người ta bắt nạt ở bên ngoài, nhưng lại không dám mách với người lớn.
Mã Hiểu Lộ bước tới, đưa tay vuốt nhẹ bộ lông trên đầu nó, dịu dàng nói: "Rốt cuộc mày bị sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Nhưng lúc này, Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu lại hoàn toàn không nói gì, không phải vì nó không biết nói, thực ra từ lâu nó đã có thể dùng thần thức giao tiếp với Mã Hiểu Lộ.
Chỉ là Mã Hiểu Lộ vẫn chưa biết đây là một phương thức giao tiếp như thế nào, còn tưởng là giữa cô và nó có sự tương thông tâm ý.
Nhưng bây giờ, Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu lại không nói gì, nói đúng hơn là nó không muốn tốn sức vào việc nói chuyện.
Bởi vì lúc này nó cần nghỉ ngơi, cần thời gian để ổn định thần nguyên của mình.
Đừng nhìn việc vừa rồi nó trực tiếp lao ra khỏi cơ thể Mã Hiểu Lộ, dùng ngọn lửa thượng cổ thiêu đốt kẻ xâm phạm, với nó mà nói dường như là chuyện dễ dàng, hoàn toàn không tốn chút sức lực nào.
Nhưng trên thực tế, chỉ có mình nó mới rõ tình hình thế nào.
Nói về trước kia, đừng nói là một Hoàng Ngư Ma Ma, cho dù là mười người thậm chí cả một đám, nó cũng tuyệt đối không để vào mắt, bởi vì ngọn lửa của nó mang sức mạnh thần bí cổ xưa, trong tất cả các loại lửa cũng không hề có thứ hạng.
Nói cách khác, sức mạnh của nó không có giới hạn, phụ thuộc vào bản thân Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu.
Nhưng dù sao, đó là chuyện trước kia, Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu bây giờ cũng giống như Tô Vũ, chỉ còn lại một tia thần thức ký thác trong cơ thể Mã Hiểu Lộ.
Thời gian trước ăn nhiều thứ như vậy, miễn cưỡng coi như giúp nó ngưng tụ thần nguyên, được tái sinh.
Nhưng vị khách không mời mà đến đột ngột vừa rồi, khiến nó cảm nhận được sự tồn tại của nguy hiểm.
Bởi vì nó biết nếu không mạo hiểm hiện nguyên hình, Mã Hiểu Lộ sẽ chết dưới nanh vuốt của con rắn, đến lúc đó nó cũng sẽ tan thành mây khói theo.