Sửng sốt nửa giây rồi mới hét lên một tiếng “á”, sau đó theo bản năng nhào vào trong ngực Thẩm Ngạo, cả người không khỏi run lên.
Vào lúc này, đừng nói là Thẩm Hân Duyệt, ngay cả Thẩm Ngạo cũng không khá hơn cô ta là bao.
May mà vì đang ngồi, nếu không nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, chân tay ông ta cũng sẽ mềm nhũn.
Không chỉ vậy, điều khiến tất cả những người có mặt sốc nhất là bọn họ không biết ai đã làm ra chuyện này.
Không khí toàn trường ngưng đọng suốt một phút đồng hồ, mọi người đều nín thở, cố gắng không gây ra quá nhiều tiếng động.
Giống như có một loại cơ quan nguyền rủa nào đó được cài đặt trong phòng họp này, bất kỳ cử động dù là nhỏ nhất cũng sẽ kích hoạt cơ quan ấy. Mà kết quả cuối cùng sẽ ngã xuống đất giống như Simon.
Trong số những người có mặt, chỉ có Tô Vũ là người duy nhất bình tĩnh, dường như ngay cả chuyện như vậy cũng không thể khiến cảm xúc của anh có chút dao động, cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy kinh ngạc.
Tất nhiên, những người khác có thể không để ý tới biểu hiện bất thường của Tô Vũ, nhưng Thẩm Hân Duyệt tiếp xúc khá gần với anh lại chuyển từ ngạc nhiên sang sửng sốt.
Bởi vì từ đầu đến cuối Tô Vũ dường như không thèm nhìn Simon trên mặt đất lấy một cái, điều này có nghĩa là gì?
Thẩm Hân Duyệt khẽ cau mày, hàng mi dài khẽ run lên, đồng tử co rút, ánh mắt nhìn Tô Vũ mang theo một ý khác: Chẳng lẽ là anh làm sao?
Trong lòng Thẩm Hân Duyệt không khỏi có phỏng đoán này, dù sao trước đó Tô Vũ dùng một chiêu giết chết Hắc Hùng, cũng là Tô Vũ khiến Ngô Tú Phong lúc đó mang theo hơn mười cao thủ Hải Đông Hội, hơn nữa còn cầm súng, không kịp chống trả đã chết ở công viên Sâm Lâm.
Có lẽ trong lòng Thẩm Hân Duyệt, vào lúc này người duy nhất có thể giấu được ánh mắt của mọi người, không chút dấu vết giết chết Simon chỉ có Tô Vũ.
Lúc này Từ Thiên Thành cũng mới bình tĩnh lại sau cơn chấn động không thể tin được, ông ta hơi quay đầu lại, nhỏ giọng run run hỏi: "Các người... các người có nhìn thấy là ai làm không?"
Đừng nói là mắt thường của bọn họ, cho dù trong phòng họp này có trang bị camera giám sát độ phân giải cao, cũng sẽ không thể phát hiện ra cử động của Tô Vũ.
Bởi vì tất cả chỉ là một cái búng tay vô ý mà thôi.
Cũng do Tô Vũ mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, nếu có thể khôi phục lại một nửa sức mạnh trước đó của anh, Tô Vũ thậm chí còn không cần phải động tay.
Chỉ cần ánh sáng từ tử cực linh đồng phóng ra cũng có thể thiêu chết một người trong nháy mắt, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Vậy rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là thiên kiếp?" Trong suy nghĩ của Từ Thiên Thành, có lẽ chỉ có thiên kiếp mới có thể khiến Simon chết nhanh gọn như vậy.
Nhưng Từ Thiên Thành ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng, mặc dù không ai nhìn rõ là người nào đã giết Simon, nhưng nếu nói là do quỷ thần hay thiên kiếp, ngay cả bản thân ông ta cũng không tin.
Ánh mắt của ông ta chậm rãi rơi vào Tô Vũ, bởi vì nếu ông ta nhớ không lầm thì vì Simon trước đó muốn tấn công Tô Vũ, nên mới xảy ra "tai nạn" này.
Nếu đây chỉ là phỏng đoán của ông ta thì còn tốt. Nhưng nếu đúng là như vậy, ông ta sẽ ra sao?
Ông ta mời Simon đến, mượn tay anh ta để thoát khỏi Thẩm Ngạo, nhưng trong chớp mắt Simon đã ngã xuống, vậy chẳng phải ông ta sẽ biến thành gà đến chúc tết cho chồn sao?
"Anh Tô... Chuyện này..." Thẩm Hân Duyệt muốn hỏi Tô Vũ để xác nhận, nhưng sự tôn kính trong giọng điệu đã vô thức tăng lên.
Tô Vũ mỉm cười xua tay, đứng dậy liếc nhìn Simon đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm Từ Thiên Thành: “Vừa rồi ông nói muốn ném bốn người chúng tôi xuống biển à?"
Tô Vũ đứng lên ngay lúc này, có khác gì đang nói chính anh là người vừa mới giết Simon sao?
Bị một người đáng sợ không biết rõ thực lực sâu bao nhiêu nhìn như thế, nhịp tim của Từ Thiên Thành bất giác tăng vọt.
Sau đó nhìn Thẩm Ngạo với ánh mắt oán hận: Thẩm Ngạo ông giỏi lắm, che giấu nhiều như thế.
Thật ra trước khi đến đây, hay nói chính xác hơn là trước khi Tô Vũ ra tay giết Simon, Thẩm Ngạo đã không có nhiều hy vọng.
Mặc dù trước đó Tô Vũ đã giết Hắc Hùng và Ngô Tú Phong, nhưng cũng chỉ là nghe kể, bây giờ mới xem như tận mắt chứng kiến khiến ông ta đã thật sự tin tưởng.