Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đô Hoa Bân ở bên cạnh liên tục gật đầu: "Không thành vấn đề, cứ để tôi lo."

Dù không biết Tô Vũ là ai, nhưng có thể khiến cô Thẩm Hân Duyệt đích thân dẫn tới, trong lòng ông ta thì nhân vật lớn cũng không tới mức như thế.

"Anh Tô, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây, chiều nay tôi sẽ đón Bạch Nhãn Hạt Tử ra. Rồi bàn với ông ta về những chỉ tiết cụ thể cũng như những thứ cần chuẩn bị." Ra khỏi trại tạm giam, Hà Hoành Vĩ nói với Tô Vũ như vậy.

"Ừ, tôi cũng còn việc, những ngày tới có lẽ sẽ phiền các anh rồi." Tô Vũ lịch sự đáp lại.

Kể từ khi Hà Hoành Vĩ rời đi, Bạch Nhãn Hạt Tử càng thêm lo lắng, ai bảo mình phải dựa dẫm cả phần đời còn lại vào người khác chứ.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ là lo lắng suông, ông ta dứt khoát không suy nghĩ nữa đứng dưới vòi nước uống thật nhiều để lấp đầy cái dạ dày đói meo.

"Ngụy Phụng Kiều... Ngụy Phụng Kiều..." Khoảng 6 giờ chiều, cai ngục ở bên ngoài cửa sắt gọi.

Bạch Nhãn Hạt Tử đang nằm ngủ gà ngủ gật trên giường, nghe có người gọi †ên mình, biết tám chín phầm là chuyện tốt.

Vì thế ông ta nhảy phóc khỏi giường, chạy lại cửa: "Tôi đây!"

Cai ngục nhìn giấy tờ trên tay rồi nói: "Có người bảo lãnh cho ông, ông có thể đi rồi đấy."

Nghe vậy, trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử thật sự còn ngọt hơn mật.

"Cảm ơn cảnh sát." Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu lại nhìn Đại Bổn Tượng với vẻ đắc ý, còn giơ ngón giữa lên, chỉ thiếu nhổ nước bọt xuống đất thôi.

Thấy Bạch Nhãn Hạt Tử này sắp nghênh ngang rời đi, Tân Phong vội kéo tay ông ta lại và nói: "Anh thật sự có cách à?”

Bạch Nhãn Hạt Tử xoay cổ nói: "Còn phải hỏi sao? Không phải rõ ràng lắm à?”

"Anh có thể nói vài lời tốt đẹp cho em được không? Anh xem, em cũng chẳng sống dễ chịu gì trong đây cả." Tân Phong nói nhỏ với Bạch Nhãn Hạt Tử.

Việc Bạch Nhãn Hạt Tử có thể ra khỏi trại tạm giam chưa đầy 24 tiếng sau khi vào, rõ ràng là nhờ mối quan hệ với cấp trên nào đó.

Còn Tần Phong cảm thấy trong số mọi người ở đây thì mình và Bạch Nhãn Hạt Tử có quan hệ khá tốt, nói không chừng Bạch Nhãn Hạt Tử có tâm trạng tốt sẽ giúp đỡ dàn xếp cho anh ta, để anh ta bớt phải chịu khổ trong tù.

Bởi vì những người phạm tội như anh ta, thường hay bị kỳ thị và đánh đập là chuyện bình thường.

Bạch Nhãn Hạt Tử nhíu mày, ông ta cũng chẳng thể nói với Tân Phong rằng cơ hội này ông ta đánh đổi bằng tính mạng mới có được. Hơn nữa, nếu cự tuyệt thẳng thừng với Tân Phong thì không khỏi mất mặt.

Hơn nữa, dù có giúp đỡ hay không cũng chẳng ai biết, chừng nào Tân Phong ra tù có thể vẫn cảm kích ông ta, dù sao cũng là một vụ làm ăn không lỗ.

"Cứ yên tâm đi, cậu đã gọi tôi một tiếng anh, cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi, vào trong chờ tin nhé." Bạch Nhãn Hạt Tử nghiêm túc lừa trẻ con.

Tân Phong ngớ ngẩn tin là thật, vui vẻ liên tục gật đầu: "Cảm ơn anh nhé, chờ em ra ngoài nhất định sẽ đến tiệm cầm đồ Tuyệt Phẩm tìm anh, nhớ tên em là Tân Phong."

Sau khi làm xong thủ tục, bước ra khỏi cổng trại tạm giam, Bạch Nhấn Hạt Tử ngước lên trời thét một tiếng, rồi quay đầu nhổ nước bọt về phía cổng: "Tao sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."

Thật ra Hà Hoành Vĩ ở bên cạnh hiểu rõ tất cả, cũng đã làm khó Bạch Nhấn Hạt Tử khá nhiều, trong lòng hơi có chút áy náy.

"Ông bạn già, chắc trong đó bị giày vò lắm phải không? Để tôi mời ông ăn thịt dê." Hà Hoành Vĩ vỗ vai Bạch Nhãn Hạt Tử.

Chỉ cần nhắc tới thịt dê, nước miếng Bạch Nhãn Hạt Tử đã chảy ra, mắt tròn xoe nhìn Hà Hoành Vĩ: "Người anh em đúng là đã đưa than trong ngày tuyết rơi, tôi sẽ nhớ ơn cậu suốt đời này." . ngôn tình ngược

"Ông anh à, ông nói gì vậy, chúng ta mà còn phải khách khí này kia vậy sao." Nói xong, hai người bắt một chiếc xe, thẳng tiến đến một quán thịt dê.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị, Bạch Nhãn Hạt Tử chắc cũng đã no say, ngồi đó cầm tăm chọc răng, thỉnh thoảng ợ một tiếng, miệng lẩm thoải mái quá.

"Ông bạn già, đủ chưa? Không đủ thì gọi thêm." Hà Hoành Vĩ đặt đũa xuống, nịnh hót đưa Bạch Nhãn Hạt Tử một điếu thuốc rồi nói.

Bạch Nhãn Hạt Tử nhận lấy điếu thuốc, châm lửa hút một hơi rồi vẫy tay: "Đủ rồi, đủ rồi, bữa nay là bữa ăn ngon nhất của tôi kể từ chuyến đi biển lần ấy. Đúng rồi, ngày hôm qua cậu cùng với anh Tô đến tìm tôi, là vì muốn đến Biển Đen phải không?

Cậu phải biết rõ mối quan hệ lợi hại đấy, nếu người ta là chủ thuê của chúng †a, trước hết chúng ta phải suy nghĩ đến sự an toàn của chủ thuê. Lũ thủy thủ già từng kể về nơi đó như một nơi kinh hoàng không phải không có lý do. Tôi đã từng trải qua, tôi biết chốn đó thật sự kinh khủng gấp triệu lần so với địa ngục."

Bạch Nhãn Hạt Tử vừa được thả ra đã bắt đầu đánh trống thối lui, cố gắng dùng những lời đe dọa khủng khiếp như vậy để Hà Hoành Vĩ hoặc là Tô Vũ sợ hãi mà từ bỏ ý định đến nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK