Tô Vũ gãi đầu, có cảm giác có giải thích thế nào cũng không thể rõ ràng được, cuối cùng anh đành thẳng thắn khai báo để nhận được khoan hồng: “Chẳng phải có một buổi tụ họp mà lần trước anh và em tới Bách Vị Cư, người ta đã mời anh hay sao?”
Mã Hiểu Lộ ngẫm nghĩ, hình như đúng là có chuyện này: “Nhưng…”
Trong lòng Mã Hiểu Lộ thấy hơi ấm ức, tại sao Tô Vũ không dẫn cô đi cùng, lẽ nào là vì cô xấu xí làm anh mất mặt hay sao?
Nhưng cô không nói câu này ra miệng, chẳng phải trước đây Tô Vũ cũng vẫn như vậy hay sao?
Thực ra, cũng không phải Tô Vũ chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nghĩ tới chuyện buổi tụ họp đó rất nguy hiểm nên mới không rủ Mã Hiểu Lộ đi cùng.
Trên thực tế, đúng là buổi tụ họp này không hề thích hợp với Mã Hiểu Lộ, nếu cô tới đó thì e là sẽ nằm mơ thấy ác mộng.
“Được rồi, sau này anh đi đâu cũng sẽ đưa em theo, được chưa?” Không hiểu sao, thấy Mã Hiểu Lộ giận dỗi như vậy, anh lại thấy rất dễ thương, trông cực kỳ giống một bé mèo con quấn người, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Sự thông minh của anh lập tức offline, anh có cảm tưởng rằng dù mình có cưng chiều người phụ nữ này thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ là nhiều.
“Em mặc kệ, em đói rồi, anh phải nấu cơm cho em.” Ngón tay nhỏ của Mã Hiểu Lộ chọc vào ngực Tô Vũ.
Tô Vũ còn có thể nói gì được nữa đây? Anh chỉ còn nước ngoan ngoãn đi vào bếp nấu cơm mà thôi.
Thế nhưng dù có là ai chắc cũng không thể tưởng tượng ra, nhân vật lớn mới mấy tiếng đồng hồ trước còn đang ngự trị toàn thành phố Tân Hải, giờ đây lại vào bếp nấu cơm.
Trong một ngôi nhà tứ hợp viện ở thành phố Kim Lăng, xuân tới thu đi vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ vốn có, toát lên năm ngàn năm lịch sử của Hoa Hạ.
Hai bên trái phải trước cổng có hai con sư tử oai phong được tạc từ đá bạch ngọc như hai vị thần giữ cửa sống động như thật, nhìn chăm chú bất kỳ ai ra vào cánh cửa này.
Bên cạnh hai con sư tử đá ở hai bên có hai quân nhân mặc quân phục đứng thẳng tắp, không hề có bất kỳ biểu cảm gì trên mặt, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không thể phân biệt được rốt cuộc bọn họ hay sư tử đá mới là tượng.
Đây chính là nơi ở của cụ Thiện Bản Thanh tiếng tăm lừng lẫy khắp Hoa Hạ. Cụ Thiện Bản Thanh là một trong tứ đại nguyên soái lập quốc của Hoa Hạ, đã từng lập nên chiến công to lớn trong giai đoạn thành lập nhà nước Hoa Hạ.
Mặc dù hiện tại vì lý do tuổi tác nên ông ấy đã lui về hậu trường nhưng uy danh của ông ấy ở Hoa Hạ thì vẫn không hề giảm sút, không hề quá lời chút nào khi nói ông ấy chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi cũng có tầm ảnh hưởng không nhỏ ở Hoa Hạ.
“Ông Diêm, chuyện là vậy đấy ạ, thuộc hạ bất lực, thủ đoạn của tên ranh này quá tàn nhẫn, thuộc hạ không làm gì được.” Lúc này, một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi mặc trang phục luyện công, mặt mày đỏ hồng, toát lên khí khái bất phàm đang nghe điện thoại.
Ông ta chính là Diêm Đan Dương, là thầy phong thủy nổi tiếng của Hoa Hạ, từng có ơn cứu mạng Thiện Bản Thanh.
Sau này, vì ông ta biết một ít thuật phong thủy nên được Thiện Bản Thanh mời đi theo mình.
Có thể nói Thiện Bản Thanh cực kỳ tin tưởng Diêm Đan Dương. Cũng chính bởi vậy nên ông ta mới trở thành người được Thiện Bản Thanh trọng dụng, đương nhiên cũng là đối tượng được rất nhiều người nịnh bợ.
Hầu như tất cả hoạt động thương mại ở Tân Hải và Thượng Nhiêu đều nằm trong tay một mình ông ta, có thể nói là không cần bước chân ra khỏi cửa mà tiền vẫn tự chảy vào túi. Trên thực tế, nhiều năm qua, dựa vào mối quan hệ với Thiện Bản Thanh, đúng là ông ta đã kiếm chác được không ít.
Có điều hiện tại ông ta đã nghe phải một tin xấu, một thằng ranh miệng còn hôi sữa lại dám công khai khiêu khích ông ta, còn ngồi lên ghế của ông ta, khiến ông ta cảm thấy gã trai trẻ này đúng là chán sống.
Bình thường, thực ra ông ta vẫn biết chuyện cạnh tranh ngầm giữa Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành, sở dĩ ông ta không can thiệp là có lý do.
Bởi vì hai thế lực của Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đều nằm trong phạm vi kiểm soát của ông ta, hơn nữa hai thế lực này còn kiềm chế lẫn nhau, khiến ông ta càng thêm yên tâm, không cần lo lắng một trong hai thế lực này lớn mạnh lên sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Bao nhiêu năm qua, Diêm Đan Dương vẫn luôn dùng chút thủ đoạn nhỏ để kích thích mâu thuẫn giữa hai người này, mục tiêu chính là làm bọn họ xung đột với nhau như nước với lửa. Chỉ có như vậy thì hai người mới không liên thủ với nhau, ông ta mới có thể kê cao gối mà ngủ, ngồi chờ tiền chảy vào túi.
Diêm Đan Dương hít sâu một hơi nói: “Biết rồi.”
Cuộc gọi này là do Từ Thiên Thành gọi tới, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy khiến cả Tân Hải và Thượng Nhiêu thay đổi, đương nhiên ông ta phải báo ngay cho Diêm Đan Dương biết tin.
Thứ nhất là để thể hiện rõ lập trường của bản thân là bất đắc dĩ, thứ nhì là lẳng lặng chờ đợi hành động tiếp theo của Diêm Đan Dương.
Từ Thiên Thành có dự cảm, thành phố Tân Hải và Thượng Nhiêu sắp xảy ra gió tanh mưa máu.
Cúp điện thoại, Diêm Đan Dương nghiến chặt răng, đôi mắt sâu thẳm đáng sợ, màn hình của chiếc điện thoại trong tay bị ông ta bóp nát.
“Thẩm Ngạo, thật to gan...” Đương nhiên trong cuộc nói chuyện qua điện thoại, Từ Thiên Thành vẫn không quên nói xấu đối thủ cạnh tranh của ông ta là Thẩm Ngạo.