Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

'Thử nghĩ xem, hoàn cảnh của anh ta tối qua tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, trên núi hổ sói vây quanh, dưới núi tan xương nát thịt, nhưng anh ta lại tìm được một con đường sống ở giữa hai nơi.

Nếu đêm qua Mạnh Đông Dương không rơi xuống vách núi, vậy bây giờ có lẽ anh ta đã là một cái xác hoại tử mạnh rồi, nếu anh ta rơi xuống vách núi, anh ta sẽ là một cái xác vỡ nát như bùn.

Mà anh ta lại sống sót treo lơ lửng giữa không trung, phải nói con người thật kỷ lạ, Hà Thạc vốn có hy vọng sống tiếp, nhưng lại chết, còn Mạnh Đông Dương vốn phải chết nhưng anh ta lại ngoan cường sống sót.

Thực tế không phải vận may tốt hay không tốt, Mạnh Đông Dương khi đối mặt với tuyệt cảnh, trong lòng vẫn tồn tại niềm tin sống sót.

Còn Hà Thạc khi đối mặt với nỗi thất vọng, lại đánh mất niềm tin đó, hoặc nói chính vì sống quá lâu, mới khiến dục vọng sống càng cấp bách, từ đó khiến khoảng cách dẫn đến thất vọng này lớn hơn một chút.

"Mau đưa đến trạm y tế, kiểm tra một chút, băng bó đơn giản rồi đưa đến bệnh viện." Cục trưởng Cục Cảnh sát bước lên kiểm tra tình hình của Mạnh Đông Dương, nói với hai cảnh sát khiêng cáng.

Tô Vũ cũng không nói gì nhiều, mấy vết thương nhỏ trên người Mạnh Đông Dương này, nếu anh muốn xử lý, quả thực chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Tô Vũ lại không muốn nhúng tay, nếu không để Mạnh Đông Dương chịu chút khổ, anh ta sẽ mãi không nhớ kỹ, anh ta sẽ mãi không biết, hóa ra sinh mệnh chỉ có một lần.

"Reng rengl”

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Vũ đột nhiên reo lên, Tô Vũ lấy điện thoại ra nhấc máy: 'A lô, các em đến chưa?”

Điện thoại là Mã Hiểu Lộ gọi đến, thời điểm này, cũng gần như phải đến rồi.

Nhưng Mã Hiểu Lộ lại không nói cho Tô Vũ biết trải nghiệm trên đường đi lần này, ngay cả bản thân cô cũng không dám tưởng tượng, chủ yếu vẫn là sợ Tô Vũ sẽ lo lắng, hơn nữa bây giờ mình cũng không sao rồi mà.

"Bọn em đã đến rồi, anh đang ở đâu, em lập tức qua đó." Mã Hiểu Lộ nói trong điện thoại.

"Ồ, bọn anh cũng vừa tìm thấy Mạnh Đông Dương, yên tâm đi cậu ta chỉ hôn mê thôi, không cần lo lắng, em cứ đợi bọn anh ở Yên Kinh, chắc bọn anh sẽ đưa cậu ta đến bệnh viện Yên Kinh ngay." Tô Vũ nhìn vào bên trong trạm y tế nói với Mã Hiểu Lộ.

"Vậy được rồi, không sao là tốt rồi, cúp máy trước đã, lát nữa gọi điện cho em nhé.

Sau khi cúp điện thoại, Mã Hiểu Lộ nhìn Từ Thiên Thành nói: "Ông chủ Từ, chuyện hôm nay xảy ra ông không được nói cho Tô Vũ biết đâu đấy."

Từ Thiên Thành cười nói: "Chỉ cần Tô tiên sinh không hỏi, tôi sẽ không nói."

"Hứa cục trưởng, chuyện bên này có lẽ vẫn cần Cục Cảnh sát các ông phối hợp một chút, thừa dịp trời sáng cho tất cả người trong thôn sơ tán, để tránh người vô tội gặp nạn. Ngoài ra cho dù là các ông, buổi tối cũng đừng lên núi, phần còn lại để tôi nghĩ cách."

Dù sao đã gặp phải chuyện như vậy, nếu Tô Vũ vỗ tay bỏ đi, những cái khác tạm không nói, sau khi về Mã Hiểu Lộ sẽ cho anh ăn đòn, nên đợi Mạnh Đông Dương tỉnh lại, tìm hiểu tình hình rồi quyết định nên làm thế nào.

Dù sao trong tất cả mọi người, người hiểu rõ mộ nương nương nhất, hẳn vẫn là Mạnh Đông Dương.

"Anh trai, tình hình anh trai em rốt cuộc thế nào rồi?" Lúc này Mạnh Cầm cũng nghỉ ngơi gần đủ rồi, nhìn Mạnh Đông Dương nằm trên giường bệnh khắp người đầy thương tích, Mạnh Cầm rất lo lắng.

'Tô Vũ nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cô bé nói: "Yên tâm đi, anh trai em sẽ không sao đâu, lát nữa bác sĩ xử lý đơn giản vết thương, bọn anh sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện lớn."

Mạnh Cầm gật đầu, sau đó bác sĩ trạm y tế thôn bước ra nói với Tô Vũ: "Vị tiên

sinh này, tôi đã kiểm tra tình hình của ấy rồi. Sơ bộ thì phần lớn đều là vết thương ngoài da, vết thương nặng nhất ở cổ chân, tôi đoán hẳn là kết quả bệnh nhân bị treo ngược rồi giấy giua.

Những cái khác nhìn sơ bộ thì hẳn là do mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, nhưng cũng không loại trừ hôn mê do não bị va đập, vì đầu cậu ấy cũng có vết thương. Đề nghị đến bệnh viện lớn làm kiểm tra hệ thống, đảm bảo trong sọ không xuất huyết."

Tuy là bác sĩ trạm y tế thôn, nhưng người này cho Tô Vũ cảm giác khá chuyên nghiệp. Sau đó Tô Vũ gật đầu, bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên mạch của Mạnh Đông Dương.

Đúng như bác sĩ vừa nói, lỡ như nếu xuất huyết nội sọ thì hơi phiền phức. Kiểm tra đơn giản một chút, Tô Vũ yên tâm, vì thằng nhóc này đúng là chỉ có một số vết thương ngoài da thôi, không sao cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK