Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt, ít nhất không phải lo mấy thứ từ trong mộ. nương nương chạy ra, được thôn dân địa phương gọi là ma quỷ gì đó. Bởi vẫn chưa có ai nói ban ngày cũng gặp chuyện bất trắc trên núi.

"Ý¡ tiên sinh này, cô bé kia tỉnh rồi." Bên này người của Cục Cảnh sát vừa xuất phát lên núi tìm người, một bác sĩ của trạm y tế thôn chạy đến trước mặt Tô Vũ, nói với anh tin Mạnh Cầm tỉnh lại.

Tô Vũ gật đầu, đi theo bác sĩ đó vào phòng bệnh của trạm y tế, cô bé Mạnh Cầm ngồi trên giường, hai đầu gối bị ngã gãy quấn mấy lớp gạc, cúi đầu không biết đang nghĩ gì trong lòng.

Thấy Tô Vũ bước vào, Mạnh Cầm dùng ánh mắt van nài nhìn anh nói: "Anh trai..."

Mạnh Cầm còn chưa nói hết câu, Tô Vũ đã đi qua ngồi xuống, gật đầu nói: "Yên tâm đi, anh trai em nhất định sẽ không sao, giờ cảnh sát đã bắt đầu lục soát trên núi rồi, tin rằng không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ tìm được anh trai em."

Hiện tại an nguy của Mạnh Đông Dương tuyệt đối là điều Mạnh Cầm quan tâm nhất, Mạnh Cầm gật đầu nói: "Sao anh trai nhất định phải lên núi chứ? Em ngăn cản cũng không được? Cứ như bị mê hoặc vậy?"

Mạnh Cầm vẫn luôn nghĩ không ra, tại sao tối qua Mạnh Đông Dương kiên quyết lên núi, bởi ngay cả cô bé cũng biết trên núi có nguy hiểm, chẳng lẽ Mạnh Đông Dương sẽ không biết sao? Đã biết tại sao còn cố tình đến hang cọp?

"Giờ em còn nhỏ, sẽ không hiểu đâu, nhưng em nhớ kỹ, anh trai em là một người dũng cảm có trách nhiệm, là một người đáng để em học tập, em nên tự hào vì có một người anh trai như vậy." Tô Vũ xoa đầu Mạnh Cầm gật đầu nói.

Nhưng Mạnh Cầm rõ ràng vẫn không hiểu ý trong lời nói: "Anh cũng nói đợi em lớn sẽ hiểu, anh trai cũng nói đợi em lớn sẽ hiểu, nhưng bây giờ em rõ ràng đã lớn rồi, nhưng em vẫn không hiểu."

Đúng lúc Tô Vũ định giải thích một chút, điện thoại của anh đột nhiên reo lên, lấy ra xem thấy là cuộc gọi của Mã Hiểu Lộ, nên nhấc máy.

"A lô, bên anh tình hình thế nào rồi?" Mã Hiểu Lộ hơi gấp gáp hỏi trong điện thoại.

Tô Vũ vỗ vai nhỏ của Mạnh Cầm ở bên cạnh nói: "Yên tâm đi, không có gì đâu, Cầm Nhi đang ở bên anh, chỉ là tối qua bị hoảng sợ nên bị thương nhẹ, băng bó đơn giản rồi không sao cả."

"Vậy Mạnh Đông Dương thì sao? Cậu ấy thế nào rồi?" Mã Hiểu Lộ tiếp tục. hỏi.

Tô Vũ im lặng một chút, thực tế đang nghĩ trong lòng không biết nên nói thật hay không, nhưng cuối cùng Tô Vũ vẫn cảm thấy nên nói rõ sự thật cho Mã Hiểu Lộ, dù sao bây giờ cũng không ai biết tình hình của Mạnh Đông Dương.

"Từ tối qua đến giờ, cậu ấy vẫn luôn trong tình trạng mất liên lạc, điện thoại cậu ấy cũng để ở nhà, nên không có cách nào định vị. Nhưng bây giờ cảnh sát và dân làng địa phương đã tổ chức lên núi tìm kiếm rồi, tin rằng sẽ sớm có kết quả."

Nghe xong, trái tim của Mã Hiểu Lộ vừa buông xuống lại nâng lên, Mạnh Đông Dương là trụ cột duy nhất của nhà họ, là chỗ dựa tinh thần của bà nội và Mạnh Cầm, nên anh ta không thể có chuyện.

"Vậy em lập tức qua đó." Mã Hiểu Lộ nói rồi định đi qua, mà Tô Vũ cũng không nói gì nhiều, bảo Từ Thiên Thành đi cùng Mã Hiểu Lộ đến Yên Kinh.

"Tuyết Ny, em giúp chị đặt hai vé máy bay đến Yên Kinh." Cúp điện thoại, Mã Hiểu Lộ nói với Tiêu Tuyết Ny ở bên cạnh.

Vốn dĩ Tiêu Tuyết Ny định đi cùng, dù sao Mạnh Đông Dương là bệnh nhân của cô ấy, đến lúc thực sự xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng có thể giúp đỡ một chút.

Nhưng nghĩ lại, Tiêu Tuyết Ny cảm thấy, Tô Vũ ở hiện trường thì cô ấy còn việc gì nữa chứ?

Chưa đến một tiếng, Từ Thiên Thành đã lái xe đến cửa Ngự Thiện Cung, vì Tô Vũ đặc biệt dặn dò trong điện thoại, nên Từ Thiên Thành cũng đặc biệt cẩn thận.

"Phu nhân, mau lên xe đi.' Lên xe, Từ Thiên Thành thuần thục cầm vô lăng, rất nhanh xe đã theo sự dẫn dắt của định vị đi về phía sân bay.

Nhưng đúng lúc trên đường đi, đột nhiên phía trước dường như xảy ra tai nạn giao thông gì đó, nên xe cộ tạm thời tắc ở giữa đường.

Từ Thiên Thành tát mạnh một cái lên vô lăng: "Sao lại thế này?”

Mã Hiểu Lộ cũng rất gấp, vì cô đang chạy đua với thời gian, nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây, chỉ thấy sắp không kịp chuyến bay, Mã Hiểu Lộ gấp đến mức giậm chân.

“Cốc cốc cốc!"

Đúng lúc này, bên ngoài cửa xe có một người đàn ông nhẹ nhàng gõ cửa sổ, Từ Thiên Thành không kiên nhẫn hạ cửa sổ xe hỏi: "Có chuyện gì?"

Ông ta còn tưởng là người xin tiền, đang định thò tay vào túi áo lấy ít tiền đuổi người đi, thì người đó cười nói: "Hehe, vận may của hai vị đúng là không tốt, phía trước không đi được."

Cho người ta có cảm giác, người này cứ như đến tán gẫu, dù sao bây giờ mọi người đều tắc trên đường, Từ Thiên Thành cũng bó tay nên tán gẫu với hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK