Nhưng lúc này trong đầu Tô Nhạc Luân đang nghĩ về chuyện khác. Từ khi Mã Hiểu Lộ nói với ông ta về những chuyện đó, không hiểu sao, Tô Nhạc Luân càng không muốn nghĩ lại càng nghĩ về phương diện đó, cuối cùng đạt đến mức không có được kết quả thì không thể ngồi yên.
"Sao trông móng tay con dài thế kia? Con trai để móng tay dài như vậy không được đâu, ăn xong cắt đi." Vốn dĩ đang ăn cơm ngon lành, Tô Nhạc Luân bỗng nói một câu không liên quan như vậy, khiến Tô Thiếu Uy không biết phải đáp lại thế nào.
Lý Nguyệt Hoa cũng ngẩn ra, nhìn móng tay Tô Thiếu Uy rồi liên tục nói: "Đúng rồi, con coi này, ăn xong cắt ngay đi."
Tô Thiếu Uy cũng không nói nhiều, chỉ nhún vai rồi gật đầu.
Sau bữa tối, Tô Thiếu Uy không ở lại nhà, bên ngoài còn có một nhóm bạn bè xấu chờ đợi anh ta.
Lúc nửa đêm, Tô Nhạc Luân lặng lẽ rời khỏi giường, lục lọi trong thùng rác ở phòng khách một lúc lâu, cuối cùng lấy những mẫu móng tay mà Tô Thiếu Uy vừa cắt cẩn thận bỏ vào một túi nhựa.
"Hội trưởng Thẩm, người tôi cần tìm, ông đã tìm được chưa?" Tại phòng họp của Hải Đông Hội, Hồng Hầu Lượng, Đường chủ Thanh Đường của Lục Hợp Môn ngồi ở ghế bên trên, duỗi chân lên bàn nói với Thẩm Ngạo đang đứng bên cạnh.
Thẩm Ngạo đứng một bên, mồ hôi lạnh đầm đìa đầy trán. Người đến đây là một trong tứ đại Đường chủ của Lục Hợp Môn, địa vị không biết cao hơn Ngô Tú Phong bao nhiêu bậc.
Ông ta cũng biết trước đây Lục Hợp Môn chỉ là một lũ ô hợp, nói thẳng ra là một băng nhóm du đãng hình thành từ những kẻ vô lại trong xã hội.
Hầu hết bọn họ không có lấy một chút quy tắc nào, nói cách khác thì nếu một lời không hợp thì cũng có thể giết người. Khi đối mặt với loại người này, Thẩm Ngạo đương nhiên phải cẩn trọng từng li từng tí, ông ta không muốn đánh mất mạng sống chỉ vì một vài lời nói sai.
Về người mà Hồng Hầu Lượng đang nhắc tới, Thẩm Ngạo tất nhiên biết là ai, chẳng phải là Tô Vũ, kẻ đã giết Ngô Tú Phong hay sao.
Lần này, Lục Hợp Môn đã huy động toàn lực để đến đòi công bằng cho Ngô Tú Phong, quyết tâm không giết được Tô Vũ thì không thôi.
Nhưng bây giờ Thẩm Ngạo cũng không thể nói cho họ biết Tô Vũ đang ở đâu, có gặp hay không, cách thức gặp mặt như thế nào, đều không phải Thẩm Ngạo quyết định, mà phải xem ý của Tô Vũ.
Hồng Hầu Lượng ra oai ở đây, bộ dạng hung hăng tàn bạo, nhưng trong mắt Thẩm Ngạo, hành động của chúng chẳng khác nào tự tìm đường chết. Bản lĩnh của Tô Vũ, Thẩm Ngạo đã chứng kiến, không những thế còn có thể bình yên trở về từ một trận bão lớn mà không tổn hao cọng lông gì, thử hỏi trong Lục Hợp Môn có ai làm được như vậy không?
Tuy nhiên, dù biết như vậy Thẩm Ngạo cũng không thể biểu lộ ra ngoài, bởi dù cho Hồng Hầu Lượng chỉ là một con chó thấy người là sủa, ông ta vẫn chỉ có thể tạm thời cúi đầu, nếu không bị cắn hai phát thì lỗ vốn lỗ lãi mất.
"Hồng đường chủ, ngài cũng biết Tân Hải hiện đang rất loạn lạc, tin tức ngài đếm có lễ đã bị rò rỉ, có khi người đó đã bị ngài dọa chạy mất rồi. Hãy cho tôi hai ngày nữa, sau hai ngày tôi nhất định sẽ đưa ra câu trả lời cho ngài." Thẩm Ngạo. thử dùng lời nói hời hợt này để trấn an Hồng Hầu Lượng.
Nhưng Hồng Hầu Lượng cũng không phải dạng vừa, trước khi đến ông ta cũng đã tìm hiểu tình hình phía bên này.
"Cậu ta bị tôi dọa chạy, hay là do ông bí mật đưa tin đấy?" Hồng Hầu Lượng sâu xa hỏi.
Trong lòng Thẩm Ngạo hốt hoảng, vội giải thích: "Hồng đường chủ nói vậy là sao cơ chứ, dù ngài cho tôi thêm ba lá gan tôi cũng không dám làm vậy đâu."
"Thật không? Tôi nghe nói sau khi Ngô Tú Phong chết, Hải Đông Hội do tên này cầm đầu, chẳng lẽ điều này hội trưởng Thẩm cũng không biết sao?" Hồng Hầu Lượng chỉ biết Hải Đông Hội đang ở trong tay Tô Vũ, nhưng không biết Thiên 'Thành Bang ở Thượng Nhiêu cũng nằm trong tay Tô Vũ.
Nếu ông ta biết, có lẽ đã không dám kiêu ngạo gióng trống khua chiêng muốn giết Tô Vũ để trả thù cho Ngô Tú Phong và lấy lại thể diện cho Lục Hợp Môn.
Bởi một người kiểm soát được việc kinh doanh của hai thành phố lớn, tuyệt đối không thể chỉ có thân thủ đơn giản như vậy, hẳn phải có thế lực mà Lục Hợp. Môn khó lường được đẳng sau.
Điều Thẩm Ngạo không ngờ là Hồng Hầu Lượng đã điều tra sự việc trước đó, nhưng Thẩm Ngạo cũng không có ý định che giấu, ông ta đã chuẩn bị lý do thoái thác trong đầu rồi.