Tuy nhiên, âm thanh này thuộc tần số siêu âm, tai người hoàn toàn không nghe thấy được. Nhưng với cá dưới nước, nó giống như sấm sét, các bầy cá xung quanh con thuyền vội vã tán loạn chạy trốn.
Trong mắt chúng, con thuyền này giống như có một con rồng khổng lồ mở đường, khí thế như vậy khiến chúng tự động lựa chọn trốn chạy.
"Cốc cốc cốc!" Tô Vũ gõ cửa phòng Bạch Nhãn Hạt Tử, vì lúc nãy Hà Hoành Vĩ nói ông ta bị ốm, nên Tô Vũ sang xem thăm.
Dĩ nhiên không phải đến khám bệnh cho Bạch Nhãn Hạt Tử, mà là lấy cớ đến thăm bệnh, để Bạch Nhãn Hạt Tử kể lại những gì mình biết.
"Ai đấy? Tôi sắp chết rồi, không muốn gặp ai cả!" Đèn phòng bật sáng, Bạch Nhãn Hạt Tử hít m Nghe giọng nói, có vẻ như bị cảm lạnh nên mũi bị tắc.
"Là tôi, đến khám bệnh cho ông đấy." Nghe thấy giọng Tô Vũ.
Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức hồi sinh từ trạng thái "sắp chết" ban nãy, chân trần chạy ra mở cửa cho Tô Vũ. "Haha, thì ra là cậu Tô, mời vào." Bạch Nhãn Hạt Tử cung kính đón Tô Vũ vào.
Chưa kể Tô Vũ vừa cứu mạng ông ta, ông ta phải biết ơn.
Chỉ xét về góc độ lợi ích, ông ta có thể không đoái hoài đến bất cứ ai trên thuyền, nhưng với Tô Vũ thì ông ta không dám không tôn trọng.
Lý do rất đơn giản, mặc dù Tô Vũ đã hứa rằng sau khi về thuyền này sẽ thuộc về ông ta, nhưng điều đó lại không có bằng chứng trên giấy trắng mực đen.
Nếu làm Tô Vũ tức giận, về đến nơi lại không giữ lời hứa, chẳng phải ông ta sẽ bị thiệt lớn sao?
"Tôi nghe nói ông bị bệnh, có sao không?" Tô Vũ ngồi trên ghế trong phòng hỏi.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Bạch Nhãn Hạt Tử ngồi lại xuống giường, quấn chăn lại nói: "Cảm ơn cậu Tô quan tâm, tôi hiểu rõ về sức khỏe của mình lắm, không có gì đâu, uống viên thuốc cảm lạnh của Hoành Vĩ, lại uống thêm hai ngụm rượu trắng, bây giờ đã
khá hơn nhiều rồi."
Ông ta cũng không thể nói mình bị bệnh, nếu không trong mắt Tô Vũ ông ta sẽ trở thành kẻ vô dụng, rất có thể miếng mỡ này sẽ rơi vào miệng người khác.
Thực ra, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm lạnh thông thường, ngủ một giấc là sẽ khá hơn vào ngày mai thôi.
Nhưng Tô Vũ muốn dọa ông ta một trận, với người như vậy, nếu không đến lúc nguy cấp như lông mày bén lửa, ông ta sẽ không bao giờ nói thật đâu.
"Thật sự không có vấn đề gì à? Chắc Hà Hoành Vĩ nói với ông tôi là bác sĩ rồi phải không? Và ông cũng biết con thuyền mà ông nhảy lên trước đó là thuyền gì đúng chứ?" Tô Vũ vô tình tiết lộ cho Bạch Nhãn Hạt Tử rất nhiều thông tin.
Chẳng hạn như, tình trạng khó chịu hiện tại của ông ta có liên quan đến việc ông ta đã lên con thuyền đó.
Và Tô Vũ là bác sĩ, có thể giúp đỡ ông ta.
"Trời ơi, trên con thuyền đó chỉ có thêm vài thi thể thôi mà, không có gì lớn cả. Cậu cũng đi cùng tôi mà không sao cả mà." Bạch Nhãn Hạt Tử rõ ràng không coi trọng lắm.
Tô Vũ mỉm cười nói tiếp: "Đúng vậy, tôi không sao. Nhưng ông chắc chắn không sao à? Nếu tôi nhớ không nhầm, ông đã lớn lên trên biển từ nhỏ phải không, chắc chắn rất quen với mùi biển, quen thế kia sao lại bị cảm lạnh chỉ vì rơi xuống biển được chứ?"
Tô Vũ càng nói, Bạch Nhãn Hạt Tử càng cảm thấy bất an.
Những gì Tô Vũ nói rất đúng, Bạch Nhãn Hạt Tử thực sự lớn lên trên biển, trước đây ngâm mình cả ngày dưới biển cũng không sao, lần này chỉ rơi xuống biển một chút thôi mà lên đã bị cảm lạnh ngay.
Thêm lời nhắc nhở của Tô Vũ, ông ta thực sự bất giác liên tưởng đến con thuyền đó. "Chẳng lẽ, tôi thực sự mắc phải dịch bệnh rồi sao?" Bạch Nhãn Hạt Tử nghĩ thầm.
Và bây giờ, Tô Vũ không sao, điều đó có nghĩa là Tô Vũ có cách chữa trị.
"Tôi nói này cậu Tô, cậu không phải đang dọa tôi đấy chứ? Dù là dịch bệnh nguy hiểm đến đâu, cũng không thể lây chỉ với một cái nhìn chứ?" Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn hơi không tin nói.
"Mong là vậy, ông cũng có thể không tin, nhưng sáng mai chúng tôi sẽ phải chuẩn bị hỏa táng thi thể của ông rồi rải tro cốt xuống biển. Dù sao ông sinh ra từ đại dương, cũng coi như là trở về với cội ngưồn. Tôi sẽ không quấy rầy khoảng thời gian cuối cùng trong cuộc đời ông, ông cần yên tĩnh."
Nói xong, Tô Vũ làm bộ đứng dậy và nhún vai sắp rời đi.
Nhưng vừa đi đến cửa, tay chưa chạm vào tay nắm cửa thì Bạch Nhãn Hạt Tử đã lao tới, cản lại nói: 'Cậu Tô, đừng giận, đừng giận mà. Có chuyện gì từ từ nói, tôi biết mình đang gặp hiểm nguy lớn, xin hãy cứu tôi. Nếu không có tôi, cậu sẽ không thể vào Biển Đen đâu."
Nói rồi nói mãi, Bạch Nhãn Hạt Tử giống như một diễn viên, sắp khóc đến nơi rồi.
Có câu nói, thà tin có còn hơn không tin, dù sao việc này liên quan đến tính mạng của ông ta mà.