“Cô thích giả vờ giả vịt chứ gì? Động tĩnh của hai người đêm qua suýt làm sập cả sàn nhà rồi đấy, tôi có muốn không biết cũng khó.” Triệu Phi Phi tỏ vẻ như mình đã biết hết tất cả.
“Ôi, thực sự không có gì đâu, bọn tôi chỉ…” Mã Hiểu Lộ muốn giải thích nhưng Triệu Phi Phi không cho cô cơ hội ấy.
“Giải thích chính là che giấu, hơn nữa hai người là vợ chồng nhiều năm rồi, chuyện sinh hoạt là bình thường mà, có gì đâu phải ngại.”
Mã Hiểu Lộ lập tức cạn lời, đúng là cô và Tô Vũ là vợ chồng nhưng đêm qua thực sự không hề xảy ra chuyện gì hết. Hai người chỉ đánh lộn ầm ĩ cho tới khi Mã Hiểu Lộ mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Tô Vũ ngoan ngoãn như vậy thực sự khiến Mã Hiểu Lộ bất ngờ, cô thực sự muốn kiểm tra thử xem rốt cuộc Tô Vũ là nam hay nữ. Có điều, sau đêm qua, quan hệ của hai người đã gần gũi thêm một bước.
“Đúng rồi Phi Phi, sáng nay tôi gửi tin nhắn cho Tôn Kỳ nhưng chưa thấy anh ta trả lời, bao giờ cô tới công ty thì hỏi giúp xem Tôn Kỳ làm sao, giục anh ta mau mau nhắn lại cho tôi nhé.” Mã Hiểu Lộ vừa rửa mặt vừa nói.
“Sao cô không tự hỏi? Chẳng lẽ cô không tới công ty nữa hay sao?” Triệu Phi Phi chải tóc, hỏi.
“Không tới nữa, tôi tuyên bố, tôi nghỉ việc từ hôm nay.” Mã Hiểu Lộ vứt mạnh chiếc khăn mặt trong tay đi, nhìn mình trong gương, giương nanh múa vuốt nói.
Triệu Phi Phi sờ trán Mã Hiểu Lộ rồi lại sờ trán mình: “Không sốt mà, sao vậy? Cô định ở nhà làm phú bà miệng ăn núi lở à?”
“Ôi, cô hỏi kỹ như vậy làm gì, hôm nay tôi còn bận việc, cô nhớ hỏi giúp tôi nhé, tôi có chuyện rất quan trọng cần hỏi Tôn Kỳ. Ngoài ra, nếu sếp Hoàng có hỏi thì cô nói với sếp là tôi sẽ gửi đơn từ chức qua mail cho sếp sau nhé.” Mã Hiểu Lộ vừa nói vừa đi về phòng thay quần áo.
Mặc dù cô cũng không dám chắc lời Tô Vũ nói đáng tin được mấy phần nhưng Tô Vũ lại cho cô lòng can đảm dám thử, không sợ thất bại. Cứ như thể, cho dù có thất bại thì cũng đã có anh đứng sau lưng cô, làm hậu phương vững chắc cho cô.
Tô Vũ hít sâu một hơi làn không khí ẩm ướt ập tới cùng với sóng biển, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hôm nay, anh đi ra bãi cát sớm hơn bình thường. Lúc này, xung quanh anh vẫn còn quanh quẩn một làn sương mù mỏng manh.
Nếu như đứng xa thì giữa làn sương mơ hồ, không dễ gì phát hiện ra có một người đang ngồi trên bãi cát. Khi anh mở mắt ra, trên mặt biển cũng đồng thời cuộn lên một con sóng màu đỏ, không biết là đôi mắt anh chiếu đỏ mặt trời mới mọc hay là mặt trời mới mọc ánh vào trong đôi mắt anh.
Sương mù tan dần, ánh sáng màu tím trong mắt Tô Vũ biến mất trong khóe mắt.
Anh đứng dậy, phủi cát trên người. Hiện tại, anh đã cảm nhận được thực lực của mình đang không ngừng tăng lên.
Mặc dù cảm giác này rất rõ ràng nhưng đối với anh mà nói, nó vẫn còn quá chậm. Nguyên do là vì linh khí trên địa cầu quá ít, nếu như là ở tiên giới, anh tin rằng hiện tại ít nhất mình đã đột phát tới Tâm Động kỳ, có thể khiến dung nhan trẻ mãi không già.
Mặc dù tiến độ không được như anh muốn nhưng ở điều kiện của thế giới này thì như vậy cũng đã khá tốt rồi. Hơn nữa, thực lực hiện giờ đã đủ để anh tự vệ.
Sau ba giờ nhập định hôm nay, số linh lực tiêu hao hôm qua cơ bản đã phục hồi.
Tô Vũ nhìn ra ngoài khơi xa, chỗ Âm Nhãn kia mới là mục tiêu hàng đầu của anh hiện tại, nhưng không phải là ngay lúc này.
Khoan nói tới chuyện hiện tại anh không có đủ năng lực để xuống tới đáy biển sâu như vậy, cho dù anh có xuống được đó thì Lục Đạo Luân Hồi Kinh vẫn chưa tẩy tủy hoàn toàn cho cơ thể này, nhảy xuống đó rồi cũng không thể tiếp nhận khí âm hàn trong đó, rất có thể anh sẽ mãi mãi không thể thoát ra được.
Cho nên anh không vội vàng.
Lúc anh tới Dịch Phúc Quán, Trần Phúc đang ngồi bắt chéo chân trên ghế ăn quẩy.
Thấy Tô Vũ tới, ông ta giật mình mắc nghẹn, liên tục vỗ ngực tìm nước uống.
Tô Vũ không buồn để ý tới ông ta, anh đi vào trong rồi nói: “Dù sao ông cũng là ông chủ, sao không ra dáng ông chủ chút nào cả vậy? Ông ăn loại quẩy cứng như vậy, khéo ai không biết lại tưởng ông là người tiết kiệm, biết lo cho gia đình lắm cơ đấy.”
Trần Phúc uống một hớp nước cho trôi họng rồi vứt chiếc quẩy ăn dở đi, nói: “Cậu nghĩ là tôi sướng lắm chắc. Cậu không nhìn thử xem dạo này y quán có khách không? Tôi sắp chết đói rồi đây này.”
Mặc dù Trần Phúc không nói thẳng ra nhưng rõ ràng là có ý trách Tô Vũ.
Vì chuyện phương thuốc trị loại cảm cúm kiểu mới mà mấy ngày nay Trần Phúc ăn không ngon ngủ không yên, cứ như thể mình bị mất mất mấy chục triệu vậy.
“Thôi được rồi đó, có câu “quân tử ái tài thủ chi hữu đạo”, đứng trước quốc nạn, ông không thể chỉ nghĩ tới chuyện làm giàu của riêng mình được.” Đương nhiên Tô Vũ thừa hiểu suy nghĩ của Trần Phúc.
Trần Phúc thở dài, ngồi xuống đối diện Tô Vũ rồi rút một điếu thuốc ra châm lên: “Không phải tôi muốn phát tài từ quốc nạn nhưng mà tranh thủ dịp này kiếm lấy một khoản chẳng lẽ cũng không được hay sao? Ít nhất thì cũng phải để cho chúng ta thoát hẳn cảnh ăn bánh quẩy nguội này, chuyển sang ăn hai cái bánh bao nóng chứ?”