Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này ở trong phòng bệnh, Mạnh Cầm đột nhiên cất giọng gọi to.

Tô Vũ nắm tay Mã Hiểu Lộ nói: "Đi thôi, trước tiên giải quyết xong chuyện bên này đã."

Mạnh Đông Dương từ từ mở mắt ra, bây giờ ngoài toàn thân đâu đâu cũng không thoải mái, thì còn có cổ họng như đang bốc hơi nước, gần như dùng hết toàn lực mới ép ra một chữ: "Nước!"

Giọng khàn đặc khiến Mạnh Cầm nghe xong suýt vỡ tim, vội vàng đứng dậy rót một cốc nước ở bên cạnh, rồi nâng đầu Mạnh Đông Dương đút cho anh ta uống.

Sau khi uống một ngụm nước, Mạnh Đông Dương có vẻ tỉnh táo hơn chút, đánh giá bốn phía nói: "Đây là đâu?"

Mạnh Cầm dùng giấy lau khóe miệng cho Mạnh Đông Dương nói: "Đây là phòng bệnh của Bệnh viện Quân khu Yên Kinh, anh suýt dọa chết em rồi."

"Bệnh viện? Sao anh lại ở bệnh viện?" Mạnh Đông Dương nhớ lại, khi mình đang chạy trốn trong rừng núi, dường như chân giãm hụt, rồi rơi xuống vách núi, sao bây giờ lại ở trong bệnh viện?

"Thằng nhóc kia, còn mặt mũi hỏi sao mình lại ở bệnh viện à, cậu nên cảm ơn mình có một em gái tốt đi, nếu không mạng cậu có thể đi báo cáo âm phủ rồi." Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ bước vào.

Mạnh Đông Dương thấy hai người thì càng tỏ ra kinh ngạc hơn: "Tô tiên sinh, các anh... sao các anh lại ở đây?"

Sau đó Mạnh Cầm kể lại đại khái đầu đuôi nguyên nhân cho Mạnh Đông Dương, nghe xong, Mạnh Đông Dương cũng thấy sợ hãi, mạng mình đúng là được nhặt về.

Mạnh Đông Dương dùng sức giãy giụa mấy cái, có vẻ như muốn ngồi dậy.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Nhưng Mạnh Cầm vội đưa tay đè vai anh ta nói: "Anh trai, anh nằm yên đi, trên người anh có nhiều vết thương ngoài da, động một cái là đau, em biết anh muốn làm gì mà."

Mạnh Cầm nói xong, quay người đối diện với Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ nói: "Anh trai, chị gái, cảm ơn hai người đã cứu anh trai em, cả đời Cầm Nhi cũng không quên ơn lớn của hai người."

Mã Hiểu Lộ rất hài lòng với sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của Cầm Nhị, lúc. này Tô Vũ nói với Cầm Nhỉ: "Cầm Nhi ngoan lắm, à giờ anh trai em cũng tỉnh rồi, chắc cũng không có chuyện gì lớn, anh còn có chuyện muốn nói với cậu ấy, em đi xem bà nội được không?”

Mạnh Cầm biết, đây là cuộc nói chuyện giữa người lớn không muốn để trẻ con biết, nên gật đầu rồi nói với Mạnh Đông Dương: "Anh trai, anh dưỡng thương cho tốt, đừng làm mấy chuyện ngốc nữa, lần sau sẽ không may mắn thế đâu."

Nói xong cô bé còn le lưỡi dễ thương, có lẽ vì người thân bình an vô sự, lúc này tâm trạng của Mạnh Cầm rất tốt.

Mã Hiểu Lộ cũng mỉm cười nắm tay Mạnh Cầm nói: "Đi, chị cùng em đi thăm bà nội."

Sau đó hai người bước ra khỏi cửa phòng, Tô Vũ khoanh tay trước ngực nhướn mày nhìn Mạnh Đông Dương nói: "Gan không nhỏ, hơn nữa rất tham tài, cậu định quay lại mộ nương nương lấy đồ phải không? Cậu có biết lần này cậu có thể gây họa lớn không."

Mạnh Đông Dương dùng sức nuốt nước bọt nói: "Không phải, Mạnh Đông Dương tôi không phải người như vậy, lần trước thực sự là đường cùng tôi mới nảy. ra ý định với mộ nương nương, lần này anh nói tôi quay lại lấy đồ, có đánh chết tôi cũng không nhận."

Nói xong, Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, anh tất nhiên biết Mạnh Đông Dương quay lại không phải để lấy đồ, nếu là để lấy đồ, Tô Vũ mới không tốn công cứu mạng anh ta.

Cứ để anh ta treo trên vách núi phơi khô thây cho rồi.

"ÐỒ? Vậy cậu quay lại làm gì?"

“Tô tiên sinh, tuy Mạnh Đông Dương tôi có lẽ không tính là người tốt gì, chuyện hại người lợi mình tôi có lẽ cũng sẽ làm. Nhưng ít nhất tinh thân chính nghĩa tôi vẫn có, tôi nghe nói thôn Tháp Loan lại có người chết, hơn nữa là chết ở

gần mộ nương nương.

Nên tôi cảm thấy là lần trước tôi vội vàng rời đi xử lý không ổn nên xảy ra sơ suất gì đó, lần này quay lại chính là muốn kết thúc chuyện này."

Nói đến đây Mạnh Đông Dương bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là đáng tiếc dường như: anh ta đánh giá cao bản thân quá.

“Ừm, tạm thời tôi tin cậu. Vậy sau khi cậu quay lại đã phát hiện ra điều gì?” Tô Vũ ngồi bên giường hỏi.

Mạnh Đông Dương liếm liếm môi, phải nói Tô Vũ hiện tại quả thực là người anh ta nên tin tưởng tuyệt đối, bởi vì người này đã cứu mạng anh ta.

Anh ta cũng không lo lắng Tô Vũ sẽ tố cáo việc anh ta đào mộ, nếu Tô Vũ thật sự muốn tố cáo thì hẳn đã làm từ sớm rồi, bây giờ nói cho Tô Vũ biết, biết đâu thêm một người, lại thêm một cách giải quyết.

Dù sao thì hiện tại chuyện rắc rối ở mộ nương nương vẫn còn đó, tuy thực lực không đủ, nhưng Mạnh Đông Dương vẫn muốn cố gắng hết sức để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

“Tô tiên sinh, tôi nói ra anh đừng sợ nhé!”

Mạnh Đông Dương vẫn đang chuẩn bị tinh thần cho Tô Vũ để anh đừng sợ, thử nghĩ xem, còn chuyện gì có thể khiến Tô Vũ cảm thấy sợ hãi nữa chứ.

Thế là, Tô Vũ khẽ gật đầu, ra hiệu cho Mạnh Đông Dương tiếp tục.

“Tô tiên sinh, trước đây tôi cũng không tin lắm, nhưng khi tối qua tôi đến mộ nương nương, tôi thực sự tin rằng, trên thế giới này rất có thể thật sự có quỷ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK