Lý do quan trọng hơn, là dù Thiện Bản Thanh có địa vị cao quý, ông cũng không thể giám sát Tô Vũ, bởi điều đó thể hiện sự không tin tưởng.
Tô Vũ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà và nói: "Thiện tướng quân, tôi có nhớ là đã bảo ông chuẩn bị đội quân chính quy nào đâu?"
Nghe thế, Thiện Bản Thanh vội giải thích: "Tôi cũng chỉ nghĩ đến sự an toàn cho cậu và cháu gái Vũ Băng thôi. Với lại cũng cần lái thuyền mà, ra ngoài có thêm người càng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Nếu đi nơi khác, nhiều người thật sự có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng nếu đi Biển Đen thì sẽ khác, lúc đó chưa biết ai chăm sóc ai.
"Không cần đâu, về vấn đề lái thuyền tôi đã tìm được người thích hợp rồi. Còn đội thủy quân kia, tôi chỉ có thể trả lại nguyên vẹn cho ông thôi. Tôi luôn theo câu nói 'Dùng người không nghi, nghỉ người không dùng”, ông đã chọn tin tưởng tôi, thì nên tin đến cùng. Tôi cũng có thể đảm bảo sẽ trả lại ông một cháu gái ngoan ngoãn dễ thương. Tất nhiên, nếu ông không tin tôi, thì chỉ có thể mời người khác giỏi hơn thôi."
Tô Vũ nói rất thẳng thắn, không vì Thiện Bản Thanh là một vị tướng lập quốc mà nhún nhường khách sáo chút nào.
Thấy Tô Vũ không nể mặt Thiện Bản Thanh, Diêm Đan Dương lập tức nói: "Cục Thiện, ngài Tô nói đúng lắm. Tôi tin ngài ấy có lý do khi làm vậy, nếu chúng ta đã chọn tin tưởng ngài ấy, nên tin tưởng đến cùng. Cụ nghĩ sao?"
Lời Diêm Đan Dương nói khiến Tô Vũ nhìn ông ta, còn tưởng Diêm Đan Dương này đã muốn thoái lui nhường địa vị.
Nhưng thực ra trong lòng Diêm Đan Dương có suy nghĩ khác, nếu đội quân kia cùng đi, nhiều việc ông ta sẽ khó xử lý. Ông ta đang băn khoăn không biết lấy lý do gì để Thiện Bản Thanh rút đội quân đi, ai ngờ Tô Vũ chủ động đề cập trước.
Tô Vũ không vì đối phương là ai mà nhượng bộ, trái lại vì ông ấy là Thiện Bản Thanh cho nên phải càng thêm tin tưởng mình mới đúng.
Tô Vũ mỉm cười đứng dậy nói với Thiện Bản Thanh: "Thiện tướng quân à, tôi thấy ông cần suy nghĩ kỹ. Nếu ông đồng ý, chúng ta khởi hành sau 10 ngày nữa, nhưng tôi không muốn mang theo nhiều gánh nặng. Hãy cân nhắc thật kỹ và trả lời tôi sớm nhất có thể."
Nói rồi Tô Vũ quay người bỏ đi. "Cụ Thiện, thằng nhóc này ngạo mạn quá rồi phải không? Dù sao cũng chỉ là một bác sĩ, theo tôi thấy, sao chúng ta không... ' Diêm Đan Dương thử thăm dò
Thiện Bản Thanh khi Tô Vũ đi rồi.
Thực ra, lúc này Thiện Bản Thanh cũng rất mâu thuẫn, suốt cuộc đời của ông, những người ngoài tầm kiểm soát như Tô Vũ thì đã hiếm lại càng hiếm.
Và ông ấy cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diêm Đan Dương, nếu đối phương đã bướng bỉnh bất tuân, thì chỉ bằng giết luôn Tô Vũ đi, để tránh rắc rối Sau này.
Huống hồ, giết Tô Vũ sẽ có hậu quả thế nào, dù gì bây giờ vị thế của Tô Vũ ở Trung Quốc cũng không thấp, thần y Cố Hồng Đào còn tôn xưng anh là Tổ sư gia, danh tiếng của người như thế đã vang xa.
Giết anh, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ cho rằng Thiện Bản Thanh quá nhỏ mọn.
Và nói cho cùng, còn một lý do nữa, đó là Thiện Bản Thanh không thể tìm ra bất kỳ lý do nào để Tô Vũ hại Thiện Vũ Băng, bởi nếu thật sự muốn hại cô ấy, hoàn †oàn không cần phải bày ra những kế sách rườm rà như vậy.
Chỉ là, những gì Tô Vũ làm khiến ông mất quyền kiểm soát cả tình huống, điều đó làm ông lo lắng, bởi việc này liên quan đến tính mạng của Thiện Vũ Băng.
Bình thường Diêm Đan Dương là người có tính cách trầm ổn, rất ít khi nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy.
Vì cơn tức giận trước thái độ bất kính của Tô Vũ với Thiện Bản Thanh, nên Diêm Đan Dương đã nhạy bén nắm bắt cơ hội loại bỏ Tô Vũ bằng tay Thiện Bản Thanh, như vậy ông ta có thể nắm lại quyền kiểm soát hai vùng đất Thượng Nhiêu và Tân Hải.
Nhưng ngay khi nói ra những lời đó, Diêm Đan Dương đã cảm thấy không ổn.
Bởi ông ta quá hiểu Thiện Bản Thanh, ông ấy tuyệt đối sẽ không vì một hai câu nói bất kính của đối phương mà từ bỏ hy vọng duy nhất của Thiện Vũ Băng.
Mặc dù bề ngoài có vẻ như Thiện Bản Thanh đánh mất quyền kiểm soát tình hình, nhưng đó là Thiện Bản Thanh, muốn biết chuyện gì xảy ra dưới mắt mình, ông có vô số cách.
"Ông Diêm, tôi không muốn nghe những lời đó từ miệng ông nữa. Ông nhớ cho kỹ, năng lực là vốn liếng duy nhất của kẻ kiêu ngạo, cậu ta bướng bỉnh bất tuân là vì cậu ta có khả năng xuất chúng. Việc này, cứ như lời cậu ta nói, ông tìm cách giao thuyền cho cậu ta là được."
Thiện Bản Thanh nhìn ra xa ngoài cửa sổ, chiếc thuyền đang nằm im lìm bên bờ biển, trong lòng thầm nghĩ: mong rằng cậu đừng phụ lòng tin tưởng của tôi.
Thiện Bản Thanh đã nói vậy, Diêm Đan Dương tất nhiên hiểu mình nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.
Ông ta biết, đội thủy quân đó một là để bảo vệ an toàn cho Thiện Vũ Băng trên thuyền, hai là để có thể bất cứ lúc nào cũng nằm được động tĩnh của Tô Vũ.