Một người trong hai người đó lấy ra một chiếc điện thoại trông giống như đồ cổ và đưa cho Thiện Vũ Băng. Đây là điện thoại chuyên dụng của quân khu, có mạng thông tin riêng, phạm vi bao phủ toàn cầu và khả năng liên lạc rất mạnh.
Thiện Vũ Băng trực tiếp gọi đến văn phòng của của Thiện Bản Thanh, không lâu sau có một cảnh vệ nghe máy: "Alô, đây là..."
Cảnh vệ chưa kịp nói hết câu thì Thiện Vũ Băng đã lên tiếng: "Tôi là Thiện Vũ Băng, tôi muốn gặp ông nội!"
Nghe ra giọng nói của Thiện Vũ Băng, người bên kia gật đầu nói: "Ồ, cô Vũ Bawng xin đợi một lát."
Sau khi nói xong, anh ta chạy ra gọi Thiện Bản Thanh đang tập luyện thái cực quyền trong sân.
"Cụ Thiện, cô Vũ Băng gọi điện thoại." Cảnh vệ nói xong, Thiện Bản Thanh dừng lại.
Ông ấy bước nhanh vào văn phòng, cầm điện thoại lên nói: "Cục cưng Vũ Băng, có chuyện gì vậy?”
Thiện Vũ Băng bĩu môi nói: "Ông nội, ông có thể cho hai cảnh vệ đi theo con về không ạ? Bây giờ con có cần họ bảo vệ nữa đâu, con mạnh lắm rồi. Họ đi theo con, con cảm thấy khó chịu lắm, đi đâu cũng không thoải mái."
Nghe Thiện Vũ Băng đã bắt đầu làm nững, nếu Thiện Bản Thanh không đồng ý thì chắc mấy ngày tới cô ấy sẽ không nói chuyện với ông ấy.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, thực ra Thiện Bản Thanh cũng cảm thấy, bây giờ con bé đang trưởng thành rồi, cũng cần không gian riêng tư.
Dù có người theo để bảo vệ an toàn, nhưng cảm giác đó, có lẽ Thiện Bản Thanh cũng thấy không thoải mái lắm.
"Con đưa điện thoại cho họ đi." Thiện Bản Thanh nói xong.
Thiện Vũ Băng đưa điện thoại cho một người, người đó đưa lên tai: "Các anh về đi."
"Vâng!" Cảnh vệ đáp rồi cúp máy.
Sau đó hai cảnh vệ chào theo nghỉ thức quân sự với Thiện Vũ Băng, nói: "Cô Vũ Băng cẩn thận nhé, chúng tôi về đây."
Thiện Vũ Băng cười cười nói: "Đi mau đi."
Nhìn hai người đi khuất, Thiện Vũ Băng liếc nhìn theo hướng họ rồi thè lưỡi ra, vỗ vỗ mông rồi bỏ chạy mất dạng.
Tất nhiên Thiện Vũ Băng có những suy nghĩ, tâm tư riêng, hay nói cách khác, giờ đây cô ấy dần có quan điểm riêng của mình.
Bây giờ cô ấy cảm thấy trong cơ thể mình có một nguồn năng lượng khó kiểm soát, điều này khiến cô ấy rất phiên muộn. Lần trước cô ấy vô tình giết người, lần này lại đánh Lý Vệ Đông bị thương.
Cô ấy muốn kiểm soát được sức mạnh này, và lúc này, cô ấy nghĩ đến một người, người đó có lẽ có thể giúp được cô ấy. Đó chính là ông lão mà chiều hôm qua cô ấy gặp trên núi ngoại ô Kim Lăng, người mà cô ấy gọi là "người rừng".
Bởi lúc đó, dù Thiện Vũ Băng đã ra một quyền rất mạnh, nhưng cô ấy chỉ có cảm giác như đấm vào bông gòn.
Vì vậy, Thiện Vũ Băng nghĩ rằng ông lão này chắc chắn có cách giúp cô ấy kiểm soát được sức mạnh trong cơ thể.
Đón một chiếc taxi, Thiện Vũ Băng nhanh chóng đến ngọn núi hôm qua, những vết tích cô ấy để lại trên vách đá vẫn còn nguyên, chỉ là ông lão kia đã đi đâu mất.
Thiện Vũ Băng đứng dưới vách đá, hét lên: "Người rừng ơi, người rừng, ông ở đâu vậy?"
Gọi mấy tiếng mà không thấy ai trả lời, Thiện Vũ Băng nhăn mặt tự nhủ: "Chẳng lẽ lại đang ngủ à?”
Rồi cô ấy ngước nhìn lên vách đá, tính leo lên xem sao, nhưng thật sự rất cao, lại không có đường lên.
Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể đá đá những viên đá nhỏ bên chân rồi thầm nghĩ: Bỏ đi, mai lại tới vậy.
Đúng lúc cô ấy định quay lưng bước đi, giọng nói quen thuộc ấy lại vang vọng lên trong rừng, lúc gần lúc xa.
"Cô nhóc, cô tìm tôi à?"
Thiện Vũ Băng mỉm cười, quay lại hướng về phía không trung hét lên: "Người rừng, ông không ngủ à, tôi có việc cần nhờ ông giúp đỡ."
"Ha ha ha ha, tôi cũng đang chờ cô tới nhờ tôi giúp đỡ đấy." Vừa dứt lời, trên vách đá có vô số đá sỏi rơi xuống, Thiện Vũ Băng vội đưa tay lên che mặt, tránh đá văng vào mắt.
Khi cô ấy mở mắt ra, ông lão hôm qua đã đứng trước mặt, tay chống nạnh, nghiêng người sát vào gần cô ấy.
Thiện Vũ Băng giật mình lùi lại một tiếng động vậy? Hù tôi chết khiếp.
hía sau, bĩu môi nói: "Sao ông đi đứng không
Ông lão cười haha nói: "Tôi không đi mà bay xuống đấy."
Thiện Vũ Băng cong môi khinh khỉnh: "Ông biết bay à? Đừng tưởng tôi là trẻ con dễ lừa, ông không có cánh thì bay kiểu gì?"
Ông lão nghiêng đầu nói: "Có chân là bay được rồi. Hôm nay cô tìm tôi có việc gì vậy?"
Thiện Vũ Băng cũng chống nạnh theo kiểu ông lão nói: "Ông vừa nói là biết tôi sẽ đến nhờ ông giúp đỡ mà, sao lại không biết tôi tìm ông có việc gì?"
Ông lão gật đầu: cô tìm tôi có việc gì
Một cô bé nhanh mồm nhanh miệng đấy. Tất nhiên tôi biết. Chắc hẳn là cô gái này gây rắc r phải không?”
Thiện Vũ Băng suy nghĩ một lúc, dường như ông ta nói cũng có lý, quả thực là mình gây rắc rối rồi.