Triệu Phi Phi gật đầu, sau đó đột nhiên cô ấy nghĩ tới một chuyện. Nhất thời cô ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: "Đúng rồi, Tô Vũ là bác sĩ, có khi nào lời anh ấy nói trước đó là sự thật không?"
Adv
Vì những chuyện xảy ra ở hội triển lãm thật sự quá khó tin nên khiến Triệu Phi Phi suýt chút nữa quên mất Tô Vũ nói cô ấy có thai, nhưng sau khi Mã Hiểu Lộ nhắc nhở, bỗng nhiên cô ấy đã nhớ ra chuyện đó.
"Cái gì cơ?" Trong phút chốc Chu Triết cũng không kịp phản ứng lại, anh ta hỏi.
Adv
Câu hỏi vu vơ này vừa thốt ra thì một cái gối ôm đập mạnh vào đầu anh ta: "Anh còn dám hỏi cái gì hả?"
Mã Hiểu Lộ mỉm cười kéo lấy cổ tay của Triệu Phi Phi, cô kéo cô ấy ngồi vào ghế sô pha rồi vỗnhẹ lên bụng của cô ấy và nói: "Tiểu Phi Phi phải ngoan ngoãn nha. Với lại đang mang thai thì không thể nổi nóng, nếu không thì sẽ không tốt cho đứa bé, cô cần phải kiềm chế tính nóng nảy của mình đi."
Triệu Phi Phi cũng không cho là đúng, chỉ là do Tô Vũ nói như vậy mà thôi, cô ấy hoàn toàn không có cảm giác gì, cô ấy vung tay nói: "Ôi trời, chuyện này còn chưa chắc chắn đâu, còn phải kiểm tra nữa."
Mã Hiểu Lộ nhướng mày nói: "Vậy có phải đã lâu rồi cô vẫn chưa có cái kia?"
Triệu Phi Phi lắc đầu nói: "Không đâu, tháng trước mới có xong, chỉ là tháng này hơi chậm một chút."
Nói xong, Triệu Phi Phi còn trừng mắt nhìn Chu Triết, nếu như cô ấy có thai thì khẳng định là lần đó, vẫn nên tự trách bản thân quá bất cẩn.
Tuy nhiên, vì Tô Vũ đã nói nên cô ấy cũng cần phải chú ý, buổi chiều đi kiểm tra xem thế nào, tuy vẫn còn sớm nhưng cũng có thể tính toán trước.
Trong hội trường chính của Hải Đông Hội của thành phố Tân Hải, Thẩm Ngạo hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, chiếc gạt tàn màu trắng trong suốt trước mặt đã chất đầy tàn thuốc.
Mấy ngày nay, ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, tâm trạng cực kỳ lo lắng, luôn có cảm giác sắp xảy ra tai họa.
Nhưng điều giày vò nhất lại là không có tin tức gì.
Tô Vũ cũng không có sắp xếp gì thêm, mà bên phía Diêm Đan Dương cũng không có động tĩnh gì, mọi thứ đều cho người ta cảm giác bình yên trước cơn giông bão.
Thẩm Ngạo cảm thấy rất có thể cơn bão này sẽ nuốt chửng mình hoàn toàn.
Thẩm Hân Duyệt mặc bộ vest đen từ bên ngoài đi vào, lo lắng nhìn cha mình đang ngồi ở bàn ăn, cô ta tiến lên hai bước, giật lấy điếu thuốc trong tay ông ta, sau đó vứt tàn thuốc vào gạt tàn rồi vứt vào trong thùng rác.
“Cha, đừng lo lắng quá như thế. Có lẽ không có chuyện gì xảy ra mới là dấu hiệu tốt nhất.” Đương nhiên Thẩm Hân Duyệt biết cha cô ta đang lo lắng điều gì, nên đã an ủi ông ta.
Thẩm Ngạo lắc đầu nói: “Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả một cú điện thoại của ông Diêm cũng không có, nhất định là đang có chuyện gì đó. Không, cha không thể cứ ngồi yên chờ chết được. Hân Duyệt, cha sẽ lập tức thu xếp cho con ra nước ngoài lánh nạn một thời gian. Nếu trận phong ba này qua đi, con hẵng về, còn nếu không qua được, con đừng bao giờ về nữa. Mấy năm nay cha tích góp được khá nhiều của cải, cha sẽ cho con hết, sau này đừng bước vào con đường này nữa.”
Tuy bình thường Thẩm Ngạo không thể hiện ra nhưng trong lòng ông ta lại rất thương đứa con gái này, đây chính là món quà duy nhất mà người vợ đã mất để lại cho ông ta.
Mặc dù Thẩm Hân Duyệt đã đến tuổi kết hôn, rất nhiều người đến nói chuyện mai mối với cô ta, nhưng Thẩm Ngạo đều từ chối, thực ra trong đó ông ta cũng có động cơ ích kỷ của riêng mình, chính là không muốn Thẩm Hân Duyệt rời xa ông ta.
Nhưng trong tình huống này, ông ta không thể tự mình rời đi được, nhưng ông ta cũng không thể để Thẩm Hân Duyệt bị kéo xuống nước cùng mình.
Thẩm Hân Duyệt thở dài nói: “Cha, sao cha càng lớn tuổi càng nhát gan vậy? Con vừa mới nhận được tin tức, ông Diêm đã rời khỏi Tân Hải rồi.”
Mấy ngày trước Diêm Đan Dương tuyên bố sẽ đến thành phố Tân Hải, mấy ngày nay mọi người trong Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang đều đồn rằng ông Diêm muốn đến lấy lại thứ thuộc về ông ta.
Nhưng ai ngờ sấm lớn mà mưa nhỏ, ông Diêm và người của ông ta đã đến nhưng Thẩm Ngạo lại không nhìn thấy, ông Diêm cũng không có động thái gì đáng kể, nhưng chuyện này càng xảy ra thì Thẩm Ngạo càng cảm thấy khó đoán hơn.
Tuy nhiên, khi Thẩm Hân Duyệt nói rằng Diêm Đan Dương đã rời khỏi thành phố Tân Hải, Thẩm Ngạo càng trở nên bối rối hơn.
“Tin tức này có chính xác không?” Thẩm Ngạo cau mày nói với Thẩm Hân Duyệt.
Thẩm Hân Duyệt gật đầu nói: “Hoàn toàn chính xác. Theo nguồn tin đáng tin cậy, hiện ông ta đang ở trên một chiếc máy bay chuyên dụng của quân khu phía Bắc.”