Ánh chiều ta chậm rãi buông xuống, sắc trời dần tối lại. Một cỗ hơi thở chết chóc khó có thể ngăn cản đánh úp lại. Vương Trường Nguyệt chậm rãi nhắm mắt, đã không còn hơi thở. Trên mặt là một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Diệp Lâm phát hiện Vương Trường Nguyệt không còn hơi thở, đau lòng khóc lớn, trong lòng bi thống đan xen. Hắn ôm ngang thi thể Vương Trường Nguyệt, nâng bước đi về một hố đất lớn một trượng cách đó không xa. Trong hố có quan tài tốt nhất, trước hố...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.