Sau thời gian một chén trà nhỏ, Uông Như Yên dừng khóc, Vương Trường Sinh lau khô nước mắt thay nàng. “Đại đạo vô tình, Bình An trên trời có linh, cũng không hy vọng nhìn thấy nàng lấy nước mắt rửa mặt. Phu nhân, nàng cũng đừng quá đau lòng.” Vương Trường Sinh cũng không biết nên an ủi Uông Như Yên như thế nào, nói thật, mỗi lần nhìn thấy linh bài Vương Bình An, hắn liền đau thương không thôi. “Phu quân, ta nhớ rõ tuổi thọ của Thanh Dương cũng không còn là bao, còn có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.