Vương Minh Nhân cho Trần Tương Nhi một cái trừng mắt, mặt lạnh nói: “Ta làm chuyện gì, không cần ngươi quản, ta có chừng mực.” “Hừ, ngươi tốt nhất đừng để ta phát hiện các ngươi làm ra chuyện khác người, nếu không ta cũng sẽ không tha cho ngươi.” Trần Tương Nhi bỏ lại một câu nói hung hăng, xoay người rời khỏi. Vương Minh Nhân nhướng mày, nhìn bóng lưng Trần Tương Nhi rời đi, trên mặt lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ. Vương Minh Nhân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.