“Sớm biết như vậy, chúng ta không nên đi, lưu lại hỗ trợ cũng tốt.” Vương Thanh Phong nhíu mày nói, vẻ mặt đầy hối hận. “Cái này không trách chàng, cha thần thông quảng đại, hẳn là không có việc gì.” Đổng Tuyết Ly ngoài miệng nói như vậy, trong mắt tràn đầy lo lắng. “Chuyện cha đáp ứng con, nói được thì làm được.” Một giọng nam tử có chút vô lực từ chân trời truyền đến, một cầu vồng màu xanh từ phía chân trời xa xa bay tới, không qua bao lâu, cầu vồng màu xanh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.