Thời gian trôi đi từng chút một, sắc mặt Nghiêm Nhược Phong càng lúc càng tái nhợt. Cái càng thật lớn của cua khổng lồ màu đỏ đánh lên màn hào quang màu xanh, màn hào quang màu xanh lõm xuống, như ẩn như hiện, tựa như có thể tán loạn bất cứ lúc nào. Lúc này, tu sĩ Nghiêm gia rút lui gần hết rồi. Theo một tiếng nổ lớn, trận bàn trên tay Nghiêm Nhược Phong xuất hiện vài vết nứt nhỏ, vết nứt càng lúc càng lớn, có thể ngăn cản lâu như vậy, đã rất không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.