Hắn vừa bay ra hơn trăm dặm, một tiếng tỳ bà dồn dập vang vọng trời đất, một luồng ánh sáng lam phóng lên trời, hóa thành một hư ảnh nữ tử thật lớn, trong tay nữ tử ôm một cây tỳ bà màu lam. “Pháp tướng! Viễn Vi lão tổ!” Trên mặt Vương Xuyên Minh lộ ra vẻ mặt hâm mộ, hắn biết Vương Viễn Vi rất được Uông Như Yên coi trọng, tiến vào Luyện Hư kỳ cũng không kỳ quái. Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Vương Xuyên Minh. Hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.