“Chữa thương cho tốt.” Bạch Ngọc Kỳ dặn dò, lấy ra một cái bình sứ màu trắng, đưa cho Vương Nhất Nhị. “Đa tạ Ngọc Kỳ lão tổ, hề hề, nhắm chừng ta rất nhanh sẽ khỏi hẳn.” Vương Nhất Nhị cười hề hề. “Ngươi cũng lạc quan đấy.” Bạch Ngọc Kỳ khen ngợi một câu, đổi làm tộc nhân khác, bị thương nặng như vậy, không lạc quan nổi. “Tông Khuyết, ngươi trông bọn họ, ta đi đuổi theo phu quân.” Bạch Ngọc Kỳ phân phó. “Không cần, ta đã trở về.” Tiếng Vương Mạnh Bân theo đó vang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.