Thấy một màn như vậy, mấy đồng môn vội vàng đi tới, muốn đỡ Vương Minh Nhân. “Không cần đỡ ta, ta có thể tự đi, ta có thể tự đi, ta chưa... Chưa say.” Vương Minh Nhân khoát tay, ý bảo đồng môn khác không cần hỗ trợ. Hắn loạng choạng, đi về phía phòng tân hôn. Một lát sau, hắn tới cửa phòng tân hôn, thất tha thất thểu mở cửa phòng ra, một giai nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm ngồi ở bên giường, khăn voan đỏ phủ lên đầu nàng. Trần Tương Nhi nghe được tiếng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.