“Lần này có thể săn được một con gấu mù, chỉ cần bán bộ da này khẳng định đã có thể bán được không ít tiền. Năm nay có thể qua một năm đầm ấm rồi.” Lý Hổ cười nói. Hắn đã nghĩ xong việc dùng số tiền này như thế nào. Mua thêm đồ ăn cho thê tử, mua thuốc cho cơ thể ốm yếu bệnh tật của mẹ. “Ồ, trước kia chúng ta vào núi không thấy có người sống ở đây, mơi đến sao?” Một gã thợ săn tò mò hỏi. Lý Hổ nhìn theo phương hướng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.