“Đã nghĩ tới, ta không sợ. Mấy năm nay, mỗi khi ta nhắm mắt hoặc là nhìn thấy hoa hải đường. Ta đều sẽ nhớ đến lời dặn dò của cha mẹ, bọn họ bảo ta chiếu cố đệ đệ, ta lại không làm được. Ta cô phụ dặn dò của cha mẹ, ta thực có lỗi với bọn họ.” Diệp Hải Đường nghẹn ngào, nước mắt không chịu thua kém lướt qua hai gò má. “Ngươi tạm thời ở lại Ngân Xà đảo đi, đi Huyễn yêu tháp lịch lãm gia tăng kinh nghiệm đối địch. Chờ ngươi có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.