Trở lại chỗ ở, Vương Mạnh Bân nhìn mỗi cành cây ngọn cỏ nơi đây, duỗi cái lưng mỏi một lần, cười nói: “Rốt cuộc đã trở lại.” Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, ở bên ngoài tốt nữa, rời khỏi lâu, bọn họ vẫn rất nhớ nhà. “Nếu không phải lưu lạc Thương Hải, chúng ta nói không chừng cũng có thể đi vào đàn tràng tầm bảo.” Bạch Ngọc Kỳ dùng một loại giọng điệu tiếc nuối nói. “Lão tổ tông bọn họ tìm được thứ tốt cũng thế, hơn nữa chúng ta lưu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.