Sắc mặt Đặng Thiên Hâm hơi tái nhợt, ngực trái có một lỗ máu lớn bằng ngón tay, toát ra mùi cháy khét. “Tại hạ nhận thua, Vương đạo hữu không cần ẩn nấp nữa, hiện thân đi!” Đặng Thiên Hâm nhíu mày nói. Lôi tu thật đáng sợ, căn bản không cho hắn cơ hội tiếp xúc. Lôi vân kịch liệt quay cuồng, dần hiện ra bóng người Vương Mạnh Bân. Quanh thân hắn được vô số hồ quang màu bạc bao bọc, giống như một pho tượng lôi thần vậy. Làm cho người khác có một loại cảm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.