• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Tích là con trai ngoài giá thú của Trình Sĩ Vinh.

Từ nhỏ cậu ta đã sống với bà ngoại, cậu ta chưa bao giờ gặp cha và hiếm khi được gặp mẹ.

Bọn trẻ trong sân đều gọi anh là đồ con hoang.

Lúc đầu cậu ta không hiểu từ đó có ý nghĩa gì, nhưng sau đó cậu ta cũng hiểu được ý nghĩa của cụm từ đó qua các hành động chỉ trỏ của bạn bè.

Nghĩa là một đứa trẻ không cha, mẹ lại bỏ mặc không nhận.

Cậu ta cũng từng nghe những người hàng xóm nói rằng cậu ta là một đứa con ngoài giá thú không mong muốn.

Khi Trình Tích mười bốn tuổi, một người đàn ông lạ mặt mặc vest và đi giày da đến nhà.

Ông ta lái một chiếc xe hơi mới toanh, trông có vẻ cao cấp.

Trình Tích lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc xe mới toanh như vậy ở cự ly gần, vì cảm thấy kỳ lạ nên cậu ta nằm trên cửa sổ lén quan sát một hồi lâu.

Nhưng bà ngoại dường như không chào đón sự xuất hiện của người đó.

Thế là người đàn ông lạ mặt đã đợi cậu ta ở cổng trường sau giờ học và nói muốn đưa cậu ta về nhà.

Trình Tích tuy còn trẻ nhưng có tính cảnh giác rất cao.

Có lẽ vì thường xuyên bị bắt nạt, trêu chọc nên cậu ta rất cảnh giác với cả người quen lẫn người lạ.

Người đàn ông nói với cậu ta rằng tên ông ta là Trình Sĩ Vinh và ông ta chính là cha cậu ta.

Đối mặt với người cha đột nhiên xuất hiện nhận lại mình sau mười bốn năm vắng bóng, Trình Tích quay người rời đi với vẻ mặt không biểu hiện gì.

Trình Sĩ Vinh đã đi theo cậu ta suốt cả chặng đường.

Khi về đến nhà, bà ngoại bảo cậu ta vào nhà làm bài tập. Trình Tích liền đi vào phòng, đóng cửa lại, ném cặp sách lên giường, dựa vào cửa lén lút nghe hai người nói chuyện.

Những chiếc ghế cũ kêu cót két, tiếng trẻ con chạy nhảy ngoài cửa sổ, la hét bừa bãi, gió thổi qua hành lang thổi vào giọng nói của người già và người đàn ông còn cố tình hạ giọng.

Trình Tích cau mày.

Không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Vậy ta chỉ mơ hồ nghe được vài từ như “xuất thân”, “dẫn đi”, “giáo dục ưu tú”…

Cuối cùng, khi người đàn ông đưa cậu ta đi, ông ta đã chạm vào đầu cậu ta và ân cần nói với cậu ta: "Con trai, đừng sợ. Cha làm điều này đều là vì lợi ích của con."

Sau đó cậu ta liền bị đưa đến nhà họ Huyền, thay đổi thân phận, trở thành con của em trai của Trình Sĩ Vinh, trước mặt mọi người thì xưng hô là dượng.

Thật mỉa mai.

Đã nhiều năm như vậy, Trình Sĩ Vinh vẫn chỉ dùng câu nói này để che đậy sự đạo đức giả và ích kỷ của mình.

Tất cả đều là vì lợi ích của riêng ông ta.

Ah.

Qúy ức chợt dừng lại.

Tách trà lăn vài vòng trên thảm, bị ghế sofa chặn lại rồi dừng lại.

Trình Tích nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhịn không được liền lao tới chỗ ông ta, khóe mắt cũng đỏ bừng: "Trình Sĩ Vinh, rốt cuộc ông có lương tâm hay không?"

Cha Trình hừ lạnh một tiếng, hỏi lại: “Sao cha lại không có lương tâm?”

“Khi cha cưới mẹ của Huyền Thanh, cha đã tốt bụng không ghét bỏ bà ta từng có một đời chồng, cũng không ghét bà ta vì có một đứa con riêng chưa đầy một tuổi.” Khi nói đến điều này, cha Trình có vẻ không hài lòng và nói thẳng: “Ai mà có ngờ rằng bà ta còn gặp vấn đề về sức khỏe."

Cha Trình càng nói càng tức: "Thảo nào bà ta giàu như vậy cũng không thể tái hôn. Nếu ngay từ đầu cha biết bà ta không thể có con, cha đã quay lại đón con về từ lâu rồi."

Trình Tích nghe xong chỉ cảm thấy buồn nôn, cậu ta không muốn ở lại không gian này thêm một giây nào nữa.

Cậu ta bước tới cánh cửa và kéo mạnh nó ra.

Gần như cùng lúc đó, ở lối vào chợt vang lên tiếng mở cửa.

Rồi giọng nói của người quản gia già vang lên:

“Tiểu thư đã trở lại."

Nghĩ tới thư phòng còn đang bừa bộn, Trình Tích động tay nhanh hơn lý trí, cậu ta liền đóng cửa lại.

Huyền Thanh xuyên qua phòng khách, đang định đi lên lầu, liền nhìn thấy Trình Tích đang đứng trước cửa thư phòng, cô liền dừng lại, tựa vào tay vịn: “Em về rồi à?”

Trình Tích che đậy cảm xúc đen tối trong mắt, lúc cậu ta ngước mắt lên , đôi mắt thâm trầm ấy đã trở lại với đôi mắt trong trẻo như thường lệ: “Dạ, em về nhà xem tình hình của chị thế nào rồi.”

“Vụ bê bối đã được giải quyết ổn thỏa rồi.” Cô cười khúc khích, vẻ mặt thoải mái: “Người liên quan cũng đã đích thân xin lỗi chị.”

Vừa nói, cô vừa vô thức đưa tay sờ đầu cậu ta, Trình Tích ngoan ngoãn cúi xuống, cúi đầu xuống để cô dễ dàng xoa xoa.

Huyền Thanh xoa xoa mái tóc ngắn đen mềm mại của thiếu niên, còn cố ý làm rối tung mái tóc của cậu ta.

Cô không khỏi thở dài, cảm giác vẫn tốt như ngày nào, bảo sao cô lại nghiện.

Khoảnh khắc chàng trai trước mặt cúi xuống, cô chợt nhận ra Trình Tích đã cao lớn như vậy.

Huyền Thanh ngẩng đầu, ước lượng chiều cao giữa hai người.

Tốt lắm, còn cao hơn cô cả cái đầu.

“Chắc chắn sau này em sẽ còn cao thêm.” Huyền Thanh nói.

Trình Tích cười ngốc: “Em cũng đã hai mươi rồi, hai mươi tuổi làm sao có thể cao thêm được nữa chứ?”

Thanh nhẹ nhàng vỗ vai hắn động viên: “Em có thể làm được mà.”

"À, đúng rồi, Trình Tích, ngày mai chị sẽ về căn hộ." Trước khi lên lầu, Huyền Thanh nói với cậu ta: "Đừng quá lo lắng cho chị, sau này sau khi tan học cũng đừng vội vàng lo chạy về nhà nữa.”

“Tuổi thanh xuân rất ngắn ngủi.” Huyền Thanh nháy mắt: “Hãy tận hưởng cuộc sống đại học của mình đi.”

Trình Tích ngoan ngoãn gật đầu và nhìn Huyền Thanh đi lên lầu.

Cậu ta đứng sau lưng cô, ánh sáng trong mắt cậu ta dần dần mờ đi, đôi mắt trong veo cũng mất, xương sống thẳng tắp của thiếu niên hơi xệ xuống.

Trình Tích, nhìn xem, mày không thể làm gì được, mày không thể giúp được gì cho cô ấy.

Mày thật vô dụng.

Cậu ta tự nói với chính mình.

-

Huyền Thanh vừa vào phòng liền nhận được điện thoại của Qúy Hành.

“Em có ở nhà không?” Anh hỏi.

Giọng nói của người đàn ông trong trẻo và đầy thu hút, còn có chút mơ hồ.

Trước khi bắt máy, Huyền Thanh tưởng Qúy Hành có chuyện quan trọng muốn hỏi cô, hoặc là thủ tục kết hôn có vấn đề gì đó, không ngờ anh chỉ hỏi cô có đang ở nhà không.

Cô trả lời: "Tôi vừa mới về. Anh gọi tới rất đúng lúc."

Qúy Hành cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Tôi tính toán thời gian rồi, giờ này chắc là em đã về tới nhà nên tôi mới gọi điện thoại để xác nhận."

Không hiểu sao Huyền Thanh lại cảm thấy Qúy Hành đối xử với cô như một đứa trẻ, anh đang sợ cô về nhà không an toàn hoặc là sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười thầm hai tiếng, sau đó nhanh chóng dừng lại.

Qúy Hành không hiểu sao cô lại cười, anh có chút không hiểu hỏi lại: "Em cười cái gì vậy?"

Vì bối rối, giọng điệu của anh hơi cao lên, âm thanh kết thúc dường như có móc câu, đặc biệt oi bức và nắm chặt trái tim đang đập nhanh của Huyền Thanh.

Dù sao cũng đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, Huyền Thanh cũng không còn quan tâm chuyện này chuyện kia nữa, cô liền thẳng thắn nói: “Chỉ là buổi chiều tôi vừa đi gặp Lâm Nam Ý, buổi tối liền về nhà, anh có gì mà phải lo lắng chứ?"

Cô đã không còn là một đứa trẻ nữa.

Bên Qúy Hành im lặng một lát.

Anh hình như vẫn còn ở công ty, trong điện thoại có vài tiếng người không rõ ràng, còn xen lẫn vài tiếng "ngài Quý".

Một lúc sau, giọng nói của Qúy Hành lại vang lên.

Anh thấp giọng “Ừm” một tiếng: “Chỉ là buổi chiều tôi không đi cùng em, buổi tối lại không thể đưa em về nhà nên tôi có chút lo lắng.”

Nhịp tim của Huyền Thanh chợt đập mạnh.

Lo lắng?

Cho nên ban đầu anh muốn đi cùng cô?

Chẳng trách khi cô nói với Qúy Hành rằng buổi chiều cô muốn đi gặp Lâm Nam Ý, anh lặng lẽ nhìn cô, như đang đợi cô nói thêm điều gì.

Chẳng lẽ là anh muốn đi theo cùng cô?

“Vậy ngày mai em có về căn hộ không?” Qúy Hành không lo lắng về vấn đề này nữa, anh liền chuyển chủ đề.

"Có."

"Khi nào?"

"Chắc là... chiều mai."

"Tôi qua đón em."

Huyền Thanh: "?"

Cô nhanh chóng ngăn Qúy Hành lại: “Không cần, không cần, tôi sẽ tự lái xe về, vừa lúc đi trả xe cho An An… Khoan?”

Có gì đó sai sai.

Cô vốn định nói mình định lái xe của trợ lý An An về, nhưng chợt nhớ ra hôm kia An An đã đến nhà cô và lái xe đi.

Và xe của cô vẫn còn để ở gara dưới căn hộ.

Nhưng cũng không phải là nhà cô không còn xe nào khác, nhờ tài xế đưa cô qua đó cũng được.

Huyền Thanh cảm thấy không cần phải làm phiền anh.

"Để tôi qua chở em." Qúy Hành lặp lại lần nữa, thanh âm đầy lạnh lùng, giống như không cho phép cô cự tuyệt: "Vừa lúc ngày mai phải ra ngoài gặp khách hàng, chiều mai nói chuyện xong tôi sẽ qua đón em."

Thư ký đang đi theo bên cạnh Qúy Hành, anh ta đang sắp xếp lại những thông tin cần thiết cho công việc ngày mai, đột nhiên nghe thấy cấp trên nói về lịch trình buổi chiều ngày mai, trong lòng anh ta bỗng có chút bối rối.

Chiều mai có một cuộc họp cấp cao mà sếp cần phải tham dự, còn việc gặp khách hàng thì… sao anh ta không nhớ có chuyện này nhỉ?

Có à? Người thư ký tự hỏi, rồi vội vàng lật lại lịch trình một lần nữa để xác nhận.

Thực sự không có.

Đột nhiên anh ta nhận ra ông chủ đang nói chuyện điện thoại với cô Huyền.

Người thư ký chợt tỉnh: Ồ, không sao đâu.

“Được.” Huyền Thanh đáp: “Vậy khi nào xong công việc nhớ báo cho tôi biết nhé.”

"Ừm."

Huyền Thanh thăm dò: “Vậy còn có chuyện gì nữa không?”

Qúy Hành đơn giản trả lời: "Không còn nữa."

Cuối cùng, anh dừng lại một chút, không biết là cố ý hay vô ý, còn bồi thêm một câu:

"Đi nghỉ ngơi sớm đi, bà Qúy."

Giọng nói nhẹ nhàng, tình tứ như có thể chạm đến trái tim.

Sau khi cúp điện thoại, Huyền Thanh xấu hổ che lại trái tim đang đập thình thịch, rồi hít sâu một hơi.

Không biết có phải là cô tưởng tượng hay không, nhưng hôm nay có vẻ như tâm tình của Qúy Hành đặc biệt tốt, đến nỗi cô có thể nghe thấy trong giọng nói của anh có chút vui mừng.

Lời nói không chỉ êm tai mà còn…làm xao động lòng người.

Qúy Hành nói xong, thư ký chợt hắng giọng, cầm iPad trong tay báo cáo với sếp về lịch trình ngày mai.

Tiếng bước chân của họ trộn lẫn vang vọng trong hành lang.

“4 giờ chiều ngày mai, cuộc họp cấp cao sẽ kéo dài bao lâu?” Qúy Hành nghe xong báo cáo liền hỏi.

Thư ký: "Cuộc họp liên quan đến việc quyết định bốn dự án gần đây. Những dự án này đều liên quan đến quy hoạch thành phố Giang Thành trong mười năm tới, vì vậy sẽ phải mất rất nhiều thời gian."

Thư ký ước tính sơ bộ và đưa ra con số: "Sẽ mất khoảng ba giờ."

Qúy Hành dừng một chút: "Thông báo cho bọn họ biết, cuộc họp sẽ được dời lại sớm trước hai giờ."

Anh cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt.

Vừa nghe anh phân phó xong, thư ký đã ngay lập tức thay đổi thời gian trên bảng lịch trình thành hai giờ chiều.

Qúy Hành liếc nhìn thư ký của mình, chỉ vừa mới một tuần, tóc của người này dường như không còn dày như trước nữa...

Anh trầm tư một lát: “Trong khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi.”

Thư ký thề rằng đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy sếp mình nói một câu lịch sự như vậy với mình, lập tức liền cảm thấy thụ sủng nhược kinh: “Không vất vả, không vất vả.”

Không uống công anh ta thức đêm mấy ngày nay để soạn hợp đồng hôn nhân cho ông chủ, thức khuya đến mức rụng hết cả tóc để điều tra về vụ bê bối của cô Huyền Thanh, gần như cả đêm không ngủ để thu xếp cho họ đi lãnh giấy đăng ký kết hôn.

Qúy Hành gật đầu, thản nhiên nói: “Tiền lương tháng này tăng gấp đôi, coi như là tiền thưởng.”

Lương tăng gấp đôi!

Thư ký đột nhiên trở nên sung sức, cảm thấy đầu mình bị hói cũng không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng nữa, cơn buồn ngủ cũng lập tức tiêu tan, anh ta còn có thể tiếp tục chiến đấu đến rạng sáng cũng được.

Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm nay và sự bất thường trong tuần qua, thư ký cảm thấy mình đã mơ hồ chạm vào mật mã tài phú.

Đó là…

Cô Huyền Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK