Nghe anh nói là có một ngày, nhưng thực ra Huyền Thanh suốt hai ngày liền đều không thể ra ngoài.
Qúy Hành cũng rất biết hưởng thụ, ngoại trừ ăn, ngủ, thỉnh thoảng nghe điện thoại giải quyết công việc, thời gian còn lại anh đều làm đi làm lại một việc.
Ăn tối xong, Huyền Thanh muốn xuống lầu đi dạo cho tiêu cơm, nhưng Qúy Hành lại vội vàng ôm cô vào phòng ngủ, lấy cớ không cần xuống lầu cũng có thể có tác dụng tương tự, có thể giúp tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Xong xuôi chân tay yếu ớt lại được anh bế đi tắm, nhưng giữa lúc tắm lại xảy ra một vài chuyện, hoặc là cô dính vào tấm kính lạnh lẽo, hoặc là bám vào bờ vai rộng của người đàn ông, hoặc hai người cùng thư giãn ngâm mình trong bồn tắm, nhưng kết quả cuối cùng đều là cùng nhau ngã xuống trên chiếc giường lớn mềm mại.
Chỉ trong hai ngày, bốn chiếc váy ngủ Qúy Hành mua cho cô đã bị chính tay anh xé nát.
Trong số đó cũng bao gồm hai chiếc váy ngủ đặc biệt hở hang hầu như không che được bất cứ thứ gì được nhét ở tận trong cùng tủ.
Nhưng hãy nghĩ theo hướng tích cực: rách cũng không sao, sau này cô ấy cũng không cần phải mặc nữa.
"Chỉ hai ngày thôi à?"
Trong trung tâm mua sắm, Từ Di cắn ống hút và hỏi những câu hỏi mơ hồ.
Cô nuốt trà sữa trong miệng rồi nhướng mày: "Chẳng lẽ tên đàn ông xấu xa này không được sao? Tớ còn tưởng ít nhất phải mất ba ngày."
Ba ngày?
Huyền Thanh vội vàng lắc đầu.
Chỉ sau hai ngày trải nghiệm, cô cần gấp đôi thời gian để tịnh dưỡng lại cơ thể.
Chỉ cần nghĩ đến việc không ra khỏi giường trong ba ngày.
Cô cảm thấy có lẽ mình sẽ không thể chịu đựng nổi.
"Nhưng mà nghĩ lại lời tớ nói với cậu không hề sai, đúng không?" Từ Di nắm lấy cánh tay Huyền Thanh, ghé vào tai Huyền Thanh cười hỏi: "Cậu cảm thấy như thế nào? Có đã hay không hả? Ngủ với anh ta chắc chắn là không lỗ, đúng không?”
Vành tai Huyền Thanh lập tức trở nên đỏ bừng, cô vội đưa tay bịt cái miệng nhỏ ồn ào của chị em tốt nhà mình, nhăn chóp mũi, khẽ nói: “Đang ở nơi công cộng đấy, cậu nhỏ giọng một chút.”
Cô không cho rằng mình là người tham lam lạc thú, nhưng kh.oái cảm thể xác và trong lòng không có cảm giác chán ghét đều cho thấy lời Từ Di nói là đúng.
Từ Di cũng không vội, biết đây là lần đầu tiên bạn thân mình mới có trải nghiệm mới như thế, dễ xấu hổ là chuyện bình thường nên liền vung tay cọ vào vai Huyền Thanh, nũng nịu nói: "Ồ, đừng lo lắng, không ai nghe thấy tớ nói gì đâu."
Tuy nhiên, nhìn thấy lông mày và đôi má của Huyền Thanh nhẹ nhàng hồng lên, trong đầu Từ Di đại khái cũng đã đoán ra, sau đó liền ném cho cô một ánh mắt có ẩn ý "đừng lo, tớ hiểu rồi", rồi ôm vai cô say đắm: "Thanh Thanh yêu dấu, đừng cứ suốt ngày ngại ngùng như thế, nên tận hưởng thì cứ tận hưởng đi, trước khi kết thúc thì cũng phải đòi từ anh ta một ít phúc lợi chứ.”
Huyền Thanh nhếch khóe miệng, còn chưa kịp mở miệng nói ra câu "Thật ra cũng không cần thiết" thì Từ Di liền kéo cô vào một cửa hàng đồ hiệu cao cấp.
Có chị em tốt đi cùng khi đi mua sắm, sở thích mua sắm của Từ Di luôn ở mức cao nhất, hai người dành cả buổi sáng để đi mua sắm, đến lúc về trên tay đeo đầy những chiếc túi lớn nhỏ màu sắc khác nhau.
Hai phần ba trong số đó là của Từ Di.
Ăn trưa xong tại nhà hàng, Từ Di hỏi cô buổi chiều có dự định gì, Huyền Thanh nói với cô ấy buổi chiều cô phải đến công ty.
Chị Thẩm tối qua đã gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng ngày mai giám đốc thương hiệu muốn gặp cô để bàn chuyện hệ trọng.
Chị Thẩm cũng nói cô ấy cũng không biết chuyện hệ trọng là chuyện gì, đây là thông báo do lãnh đạo cấp trên của công ty đưa xuống cho cô ấy, chỉ nói cô ấy chịu trách nhiệm kết nối, vậy nên phải đợi ngày mai Huyền Thanh đi qua mới biết cuối cùng là thương hiệu nào lại có vẻ bí ẩn đến thế.
Từ Di bĩu môi, miễn cưỡng ngồi lên chiếc siêu xe màu đỏ của mình, lẩm bẩm: "Vốn dĩ định chiều nay đi suối nước nóng với cậu..."
Huyền Thanh nhéo đôi má đang phồng lên của cô ấy, cười khúc khích: “Lần sau khi tớ được nghỉ làm tớ sẽ lập tức thông báo cho cậu biết, vui vẻ đi chơi với cậu mấy ngày cũng được.”
Từ Di chống cẳng tay lên cửa kính xe, hơi nâng cằm, rũ mi miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
Sau khi tiễn Từ Di rời đi, Huyền Thanh đi theo vị trí mà An An vừa gửi cho cô, đi vòng quanh gara ngầm để tìm xe bảo mẫu đến đón cô.
Cũng may kiểu xe bảo mẫu này cũng rất dễ thấy, An An còn đứng gần đó nhìn xung quanh nên cũng không lãng phí quá nhiều thời gian tìm kiếm.
An An cũng giống như cô, cho rằng lần này chỉ là một cuộc trao đổi bình thường, nhưng theo logic mà nói, người bên nhãn hàng có thể trực tiếp trao đổi với người đại diện, không hiểu tại sao lần này lại bắt buộc đích thân Huyền Thanh phải đi.
An An liền bị sốc khi nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc cao lớn với mái tóc vàng và đôi mắt xanh trong văn phòng của chị Thẩm.
Người khác thì cô ấy không biết, nhưng cô ấy lại rất có ấn tượng với người này
Vào đêm diễn ra Star Gala, khi Qúy Hành gọi cô ấy đến, cô ấy đã chú ý đến người đàn ông ngoại quốc bên cạnh Qúy Hành.
Chủ yếu là vì đôi mắt xanh và mái tóc vàng của người nọ làm cho ông ta thực sự nổi bật giữa những người Trung Quốc tóc đen.
Cô ấy còn nghe người khác nói rằng người này là giám đốc nổi tiếng của Ruishiyadi, lần này ông ta đến đây để tuyển chọn người đại diện cho thương hiệu.
Ruishiyadi! Thương hiệu làm đẹp cao cấp hàng đầu thế giới! Họ đến trao đổi với chị Thanh về vấn đề hợp tác làm người đại diện!
So với vẻ mặt kinh ngạc của An An, vẻ mặt của Huyền Thanh thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi nghe chị Thẩm giới thiệu, cô chỉ ngạc nhiên trong giây lát, rồi cũng nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình tĩnh như thường.
"Rất vui được gặp cô, cô Huyền Thanh." Lawrence đứng dậy khỏi ghế sofa và gật đầu chào hỏi một cách cực kỳ lịch sự.
Huyền Thanh cũng mỉm cười lịch sự đáp lại ông ta: “Thật vinh dự được gặp ngài, ngài Lawrence.”
Ba người cùng ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu bàn chuyện, Lawrence đưa tài liệu trong tay cho chị Thẩm và Huyền Thanh mỗi người một bản.
"Lý do tôi liên hệ với cô là vì tôi muốn đại diện cho thương hiệu Ruishiyadi đến nói chuyện với cô Huyền về việc trở thành người đại diện của thương hiệu."
Lawrence không vòng vo mà liền đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn mời cô Huyền Thanh làm người đại diện của Ruishiyadi ở thị trường Trung Quốc."
Chị Thẩm xem qua tài liệu do Lawrence vừa đưa, cẩn thận đọc toàn bộ văn bản không bỏ sót một chữ nào.
Sau đó cô ấy tinh tế nhướng mày.
Chị Thẩm nhớ rằng kế hoạch công việc lần này của Ruishiyadi là chọn người đại diện cho khu vực Châu Á - Thái Bình Dương...
Nhưng tại sao ông ta lại nói mời Huyền Thanh làm người đại diện cho thị trường Trung Quốc?
Huyền Thanh cũng đọc kỹ tài liệu rồi hỏi: "Có thể cho tôi biết tại sao ngài Lawrence lại chọn tôi được không?"
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Lawrence trong thời gian ngắn nhưng Huyền Thanh đã nhanh chóng nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Mặc dù bây giờ cô đã là một nữ diễn viên nổi tiếng nhờ cả lưu lượng truy cập và năng lực, nhưng bất kể dựa trên địa vị và sức ảnh hưởng của cô trong giới, ngay cả khi tiêu chuẩn lựa chọn người đại diện của thương hiệu Ruishiyadi bị hạ cấp hoặc thay đổi thì vẫn còn có rất nhiều người sẵn sàng tiến tới cạnh tranh cho vị trí béo bở này chứ không chờ đến lượt cô.
Chuyến gặp mặt chủ động lần này của ông ta khiến Huyền Thanh mơ hồ nhận ra rằng sự thay đổi trong kế hoạch lựa chọn người đại diện của Ruishiyadi có thể còn liên quan đến các yếu tố khác.
Bao gồm cả tài liệu đó, nhiều điều khoản trong đó cũng rất mơ hồ.
“Thay đổi tiêu chuẩn lựa chọn người đại diện, chuyển đổi phạm vi đại diện về mỗi mình thị trường Trung Quốc, chắc cũng không phải là vì điều kiện hiện tại và tầm ảnh hưởng của tôi trong làng giải trí, phải không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng đã đi thẳng vào vấn đề không hề nao núng: "Ngài Lawrence, những điều kiện kèm theo trong tài liệu này là gì? Hoặc phải nói là, ông muốn đạt được những lợi ích gì khi sử dụng tôi làm trung gian?"
Lauren hơi nhướng mày, nhưng trong mắt lại có chút kinh ngạc. Ông ta không ngờ cô gái trước mặt có vẻ ngoài dịu dàng như nước lại có thể có suy nghĩ sắc bén như vậy.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt ông ta vẫn không hề thay đổi, thay vào đó ông ta lại trả lời cực kỳ hào phóng: "Cô Huyền quả thực là con gái của nhà họ Huyền, cô quả thực rất thông minh, vậy thì tôi cũng sẽ nói thẳng luôn vậy."
Ông ta chọn cô, ngoài việc vì thấy Qúy Hành thường xuyên chú ý đến cô tại Star Gala hôm đó, quan trọng hơn là thông qua làn sóng trên mạng hai ngày qua, ông ta còn phát hiện ra Huyền Thanh vừa có được một lượng người ủng hộ vô cùng lớn và đằng sau cô còn là một đại tư bản.
Chính là Huyền gia nổi tiếng khắp Giang Thành.
Kế hoạch ban đầu quả thực là tuyển chọn người đại diện ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, nhưng mục đích cốt lõi quan trọng nhất vẫn là thị trường cao cấp ở Trung Quốc, còn các khu vực khác chỉ là phần rìa.
Hầu hết các trung tâm mua sắm cao cấp quy mô lớn trong nước đều là sản nghiệp của Qúy gia và Huyền gia.
Về phía Qúy gia, Lawrence và Qúy Hành là người quen cũ nên chuyện gì cũng dễ dàng nói ra, về phía Huyền gia, Lawrence vốn định sẽ bàn bạc về vấn đề này sau khi quyết định lựa chọn xong người đại diện, nhưng sự việc xảy ra trong hai ngày qua vừa vặn đem đến một ứng cử viên thích hợp nhất đẩy tới trước mặt ông ta.
Không chút do dự, Lawrence liền vì Huyền Thanh mà thay đổi mục tiêu và tiêu chuẩn lựa chọn người đại diện.
Sức ảnh hưởng và số đông công chúng ủng hộ Huyền Thanh, cộng thêm vốn liếng mạnh mẽ từ Huyền gia, đối với Ruishiyati mà nói, chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim quá tốt rồi sao?
Kết thúc cuộc trao đổi, Lawrence nói: "Hôm nay tôi không vội nghe câu trả lời, cô Huyền có thể từ từ suy nghĩ kỹ càng. Dù sao sự hợp tác giữa Ruishiyati và Huyền gia cũng là giúp cho đôi bên cùng có lợi."
Huyền Thanh đóng tài liệu lại, khẽ gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc."
Cô hiếm khi can thiệp vào việc kinh doanh của gia đình, nhưng vì chuyện này liên quan đến việc kinh doanh ở công ty nên cô định về nhà nói với mẹ mình một tiếng.
Lawrence hài lòng rời đi.
Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen chạy vào gara ngầm của công ty Huyền Thanh và dừng chéo đối diện lối vào thang máy.
Người ngồi ở ghế sau từ từ hạ kính xuống, lười biếng đặt đôi bàn tay trắng nõn lạnh lẽo lên cửa sổ, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ vài cái.
Tay còn lại của người đàn ông áp điện thoại vào tai, sau một tiếng bíp ngắn, đầu bên kia liền vang lên một giọng nữ dịu dàng.
"Qúy Hành?"
Người đàn ông lên tiếng: "Công việc của em xong chưa?"
Huyền Thanh: "Cũng vừa mới kết thúc, có chuyện gì sao?"
Ông Lawrence vừa đi thang máy xuống tầng dưới, cô cũng đang định rời đi.
Qúy Hành cười khẽ: "Anh đến đón em tan làm."
Huyền Thanh hơi sửng sốt: "Vậy hiện tại anh đang ở đâu..."
“Gara ngầm của công ty em, đối diện chéo với thang máy.”
An An từ phía sau Huyền Thanh thò đầu ra, cô ấy mấp máy môi không phát ra tiếng hỏi cô không cần xe bảo mẫu đưa về nhà sao.
Huyền Thanh do dự một chút, rồi gật đầu, sau đó nói với người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại: "Được, em xuống ngay."
-
Qúy Hành vừa cúp điện thoại, một bóng người quen thuộc liền sải bước ra khỏi thang máy.
Mái tóc vàng đó đặc biệt bắt mắt.
Lawrence không ngờ lại gặp Qúy Hành ở đây, ông ta sửng sốt một lát, sau đó lộ ra nụ cười đầy ẩn ý rồi nhanh chóng bước tới.
"Anh Quý, thật trùng hợp. Anh cũng đến đây để xử lý công việc à?"
Qúy Hành ngước mắt lên, đôi mắt đen láy bình tĩnh: “Đáng tiếc, tôi tới đây để đưa vợ về nhà.”
“Ồ, vậy sao.” Lawrence giả vờ nhấn mạnh, sau đó làm như vô tình nói tiếp: “Vậy xem ra tôi đã đoán đúng rồi.”
Lời nói này rơi vào tai Qúy Hành, anh liền nhếch khóe môi, bình tĩnh mở miệng: "Lawrence tiên sinh đúng là có con mắt thật tinh tường."
Người đàn ông nước ngoài tóc vàng cũng vui vẻ mỉm cười nhận lời khen, dường như còn rất hài lòng, ông ta gõ cửa kính xe, chớp mắt nói: “Dù sao thì cách anh Quý nhìn cô Huyền cũng đặc biệt đến mức muốn tôi không chú ý tới cũng khó.”
Trong bức ảnh trên weibo được cư dân mạng điên cuồng bàn tán đó, Lawrence chỉ chú ý đến ánh mắt của Qúy Hành đang đổ dồn về phía Huyền Thanh cách đó vài bước.
Ông ta đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Qúy Hành, vẻ lãnh đạm trong mắt anh vô hình cô lập mọi người, chỉ khi rơi vào Huyền Thanh, ánh mắt anh mới dịu đi đôi chút.
Đôi mắt sâu thẳm của anh bộc lộ ra một thứ tình cảm sâu sắc mà anh thậm chí còn không nhận ra.
Sau khi xem xét thời gian, Lawrence biết mình cũng không nên ở lại lâu hơn, kẻo vô tình làm phiền khoảng thời gian riêng tư của ông bà Quý, ông ta liền vẫy tay chào tạm biệt rồi cũng nhanh chân rời đi.
Khi Huyền Thanh bước ra khỏi cửa thang máy, cô liền nhìn thấy Qúy Hành đang ngồi ở phía sau xe nhìn về hướng cô đang đi tới.
Không ngờ Qúy Hành lại tới đón cô, Huyền Thanh chợt siết chặt túi xách, rồi mở cửa bước vào xe.
Sau khi tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu thấy cả hai người đều đã ngồi vững vàng rồi mới cho xe khởi động.
Qúy Hành nhìn thoáng qua mấy cái túi xách tr6en tay Huyền Thanh, anh thuận miệng hỏi cô: "Sáng sớm đi mua gì vậy?"
Sáng nay sau khi tỉnh dậy, Huyền Thanh thấy anh còn chưa tỉnh lại nên liền nhanh chóng tuột ra khỏi vòng tay anh không nói một lời, sau đó bị anh bắt gặp liền vội vàng nói sáng nay có hẹn với Từ Di đi mua sắm nên cô phải ra ngoài sớm, sau đó thì di chuyển nhanh nhẹn như một con cá, vừa đưa tay ra cũng không bắt kịp cô.
Huyền Thanh cụp mắt xuống, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo đưa cho Qúy Hành, trầm giọng nói:
"Lúc đi mua sắm em liền tình cờ nhìn thấy nó, nghĩ rằng nó rất hợp với anh."
Bên trong là một chiếc cà vạt cao cấp màu xám đậm.
Lần đầu tiên Huyền Thanh nhìn thấy Qúy Hành mặc bộ đồ ngủ màu xám đậm, cô liền cảm thấy màu sắc này rất hợp với anh.
Trông vừa cấm dục vừa mê người
Vì thế ngay khi vừa nhìn thấy chiếc cà vạt này, cô liền mua nó ngay mà không hề suy nghĩ.
Người đàn ông mở hộp ra, dùng đầu ngón tay xoa lớp vải trên bề mặt, đôi mắt dần trở nên tối sầm.
Sau đó anh khẽ hé mở đôi môi mỏng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Được rồi, về nhà anh sẽ kiểm tra thử.”