• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà xã?

Không chỉ có mình Huyền Thanh sửng sốt mà người phụ nữ đang đứng ở cửa cũng choáng váng.

Cô ta cau mày tỏ vẻ không hài lòng và nhìn hai người từ trên xuống dưới đầy nghi ngờ.

Người đàn ông tuấn tú uể oải tựa vào lan can, còn thản nhiên duỗi đôi tay dài ra ôm cô gái bên cạnh vào lòng, vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn giữa hai lông mày cũng không biết đã biến mất từ lúc nào. Khi anh cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt đen láy đầy dịu dàng chứ không hề lạnh lùng.

Khi ánh mắt người phụ nữ di chuyển đến khuôn mặt của Huyền Thanh, sắc mặt cô gái liền sa sầm xuống.

Khuôn mặt này, dáng người này, khí chất này...

Rất tốt, cô ta đều thua người ta về mọi mặt.

Tuy biết mình đã thua người ta, nhưng cô ta vẫn ngoan cường chưa chịu cúi đầu, còn trợn mắt cười nhạo hai người bọn họ: “Nếu muốn viện cớ thì nên tìm một cái cớ đáng tin cậy hơn một chút. Thời buổi này làm gì có người đàn ông nào dẫn vợ mình tới vui chơi ở quán bar chứ?"

Nói xong còn ném xuống một câu: "Chẳng có gì thú vị."

Nói xong cô ta liền đóng sầm cửa lại, nện đôi giày cao gót đi về chỗ cũ.

Sự việc xảy ra quá nhanh, đến lúc Huyền Thanh tỉnh táo lại, cô và Qúy Hành là những người duy nhất còn lại trên ban công nhỏ.

Hai người gần nhau đến mức Huyền Thanh có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Qúy Hành.

Huyền Thanh khịt mũi, tay cô vô thức kéo vạt áo của anh.

Có vẻ như anh không chỉ hút thuốc mà còn uống rượu.

Thật tuyệt vời, sau ba năm không gặp, mọi tật xấu anh đều có đủ.

Nhận thấy cánh tay người trong lòng mình có chút run rẩy, Qúy Hành liền tỉnh táo lại, vội vàng buông tay cô ra.

Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Qúy Hành vẫn dựa vào lan can, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút cảm xúc, anh không nói gì, dường như đang đợi cô lên tiếng trước.

Huyền Thanh cũng không biết anh có đang tức giận hay không, chỉ cảm thấy áp suất không khí xung quanh trong nháy mắt liền giảm xuống.

Người vợ vừa nhận giấy đăng ký kết hôn hơn nửa đêm trước ngày chuẩn bị gặp cha mẹ chồng còn có tâm trạng vào quán bar vui vẻ, hơn nữa còn bị chồng mình bắt gặp tại trận.

Cho dù cô chỉ là vợ trên danh nghĩa, nhưng cũng có thể khiến Qúy Hành cảm thấy cô không đủ tư cách làm đối tác.

Nhưng trong lòng cô cũng có chút may mắn: May mắn lúc vừa rồi cô không gặp được Qúy Hành trong đám anh chàng đẹp trai...

Nếu không, có lẽ anh sẽ trực tiếp cân nhắc việc thay đổi đối tác hợp đồng của mình.

Huyền Thanh mím môi, thăm dò nói: "Anh..."

“Tại sao anh cũng ở đây?”

Cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Qúy Hành vang lên:

"Đến một mình à?"

Anh nhìn người phụ nữ trở nên thận trọng vô cớ trước mặt, rồi cũng vô thức cau mày nhìn cô.

Ngay từ lúc anh ôm cô vào lòng, Qúy Hành đã có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô.

Hương vị nhạt nhẽo nhưng quen thuộc, là hương vị của "Buổi sáng tuyệt vời".

Cô ấy ở một mình và còn uống say?

Không biết rượu là cô tự chọn hay có người khác đưa cho cô mà nồng độ cồn lại cao đến thế.

Huyền Thanh hoàn toàn không biết nội tâm của Qúy Hành đang dao động, cô còn tưởng anh đang tức giận, vậy nên cô liền gật đầu, cụp mi, kiên nhẫn trả lời vấn đề của anh:

"Tôi đến đây cùng Từ Di. Cô ấy ở tầng một, nên tôi ra ngoài tận hưởng không khí trong lành một lát."

Khi nghe được cô đến đây cùng Từ Di, sắc mặt Qúy Hành liền thả lỏng, trông có vẻ đã khá hơn lúc nãy.

Huyền Thanh liếc nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh dường như đã dịu đi một chút, đột nhiên cảm thấy áp suất không khí xung quanh mình cũng không còn thấp như lúc nãy nữa.

Trên sân thượng gió có chút lạnh, Huyền Thanh vô thức co rụt vai lại.

Qúy Hành liếc mắt nhìn cô một lúc, rồi anh đứng thẳng lên, phủi bụi trên cổ tay áo: "Chúng ta vào thôi."

-

Từ Di đã uống quá nhiều.

Có lẽ đêm nay toàn gặp được những chàng trai hợp ý nên cô ấy càng uống càng hăng đến mức say khướt.

Huyền Thanh cùng Qúy Hành đứng ở cửa quán bar nhìn Từ Tử Bác đang khó khăn lôi kéo Từ Di ra ngoài.

Đầu óc Từ Di lúc này đã hoàn toàn choáng váng, loạng choạng từng bước không đứng vững, Huyền Thanh nhanh chóng tiến tới đỡ cô ấy.

“Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu vậy…” Cô chạm vào má cô ấy.

Nóng bừng và đỏ ửng.

Từ Tử Bác nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ly ‘Buổi sáng tuyệt vời, nếu tôi không cản con bé lại, nó còn có thể uống thêm mấy ly nữa đấy.”

Có vẻ như cô ấy biết sau khi uống say còn có người sẵn lo cho cô ấy nên cô ấy cứ uống cho thỏa thích.

Từ Di khó khăn nâng mí mắt lên, trước mắt cô ấy toàn là quầng sáng neon đủ màu sắc, còn có một vài bóng người cứ run rẩy lắc lư khiến cô ấy càng thêm choáng váng.

Cuối cùng sau khi nhìn rõ người, cô ấy lập tức kinh ngạc ném anh trai mình qua một bên, ôm lấy vai Huyền Thanh, lẩm bẩm: "Thanh Thanh, cậu đã đi đâu vậy? Tớ vừa rồi... tìm cậu rất lâu..."

Cô ấy chợt ợ lên một cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ấy tựa đầu vào vai Huyền Thanh, cố gắng thì thầm với cô.

Tuy nói là thì thầm nhưng giọng nói lại không hề nhỏ nhẹ chút nào: “Sao nào… có cảm thấy hài lòng với những anh chàng đẹp trai mà tớ kéo đến cho cậu không? Họ cũng trẻ tuổi và đẹp trai…đúng rồi, ánh mắt của tớ chắc chắn là đúng…”

Cô ấy cười, nói: "So với cái tên Qúy Hành khốn kiếp kia... Ờm… Ừm..."

Huyền Thanh nhanh chóng che miệng cô ấy lại.

Từ Di này chỉ nhìn thấy cô, chẳng lẽ cô ấy không thấy Qúy Hành cũng ở đó sao? Đúng là khi say cái gì cũng dám nói.

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông bên cạnh đã liếc qua bên này.

Huyền Thanh áy náy mỉm cười, vỗ vỗ lưng Từ Di: “Cô ấy uống nhiều quá, nói bậy thôi mà, chỉ là nói bậy thôi.”

Từ Tử Bác lái xe của Từ Di tới, đón em gái của anh ta từ tay Huyền Thanh, gọn gàng đặt cô ấy vào trong xe.

Sau đó anh ta quay sang Qúy Hành nói: "Em gái tôi là như thế đấy, tôi còn phải đưa con nhóc này về trước, chỉ có thể dùng xe của cậu đưa Huyền Thanh về nhà."

“Tôi biết cậu uống rượu không thể lái xe nên tôi đã gọi tài xế cho cậu rồi.” Anh ta chỉ về phía ven đường, xe của Qúy Hành đã dừng lại dưới đèn đường.

Từ Tử Bác mang Từ Di đi, còn Huyền Thanh đi theo Quý Hành lên xe của anh.

Trời đã khuya, với năng lượng còn sót lại của ly rượu “buổi sáng tuyệt vời", Huyền Thanh cảm thấy càng thêm lười biếng và buồn ngủ.

Tài xế lái xe rất êm, cô nép mình vào chiếc ghế da mềm mại, xung quanh cô là mùi hương hoa hồng thoang thoảng khiến cô cảm thấy thư thái, rồi cô cụp mắt xuống.

Mùi tinh dầu hoa hồng trong ô tô vẫn không hề thay đổi, Huyền Thanh trong lúc còn đang mơ màng chợt nghĩ tới cái gì đó.

Hương hoa hồng là hương thơm yêu thích của Huyền Thanh.

Chuyện này phải nói đến lúc khi cả hai còn học năm nhất trung học.

Khi đó, cha mẹ Huyền Thanh thường xuyên đi công tác xa, tài xế đưa cô đi học là chú Lưu cũng phải nghỉ phép nên cô đành phải đi nhờ xe của nhà Qúy Hành hàng xóm đến trường.Măng Cụt t/y/t

Dù sao bọn họ cũng học cùng trường trung học.

Khi đó Qúy Hành chịu ảnh hưởng của nhà họ Quý, chỉ thích loại mùi hương gỗ đàn hương đơn giản, cho nên tinh dầu thơm để trong xe tự nhiên cũng sẽ có mùi gỗ đàn hương.

Huyền Thanh không quen ngửi mùi này, thậm chí còn cảm thấy mũi có chút khó chịu, không bằng mùi hương hoa hồng tươi mát và tao nhã trên xe của cô.

Vì thế ngày hôm sau, cô liền mang một hộp hương hoa hồng mới vào xe của Qúy Hành, nhiệt tình chia sẻ với anh, đồng thời thay hộp hương gỗ đàn hương nguyên bản bằng hương hoa hồng.

Qúy Hành thì ngược lại với cô, anh cảm thấy mùi hoa hồng quá ngọt ngào nên đã vứt hộp dầu thơm mà Huyền Thanh mang theo ngay khi vừa xuống xe.

Khi đó Huyền Thanh còn có chút tính nết tiểu thư, cô cảm thấy mình đã có lòng tốt chia sẻ với bạn bè nhưng đối phương lại không biết quý trọng, thậm chí còn ném đồ của mình đi!

Thế là cô vừa tức giận vừa cãi nhau với anh nhưng chàng trai ngồi bên kia xe lại thờ ơ không thèm để ý đến cô chút nào.

Thế là ngày hôm sau, cô lại ôm hộp hương hoa hồng lên xe để thay thế mùi gỗ đàn hương.

Qúy Hành xuống xe liền vứt hộp dầu thơm của cô đi.

Hai người không hẹn mà cùng giằng co với nhau một lúc lâu.

Cứ như vậy, em đem đến thì tôi ném, không ai nhường ai, tình cảnh này kéo dài cho đến khi chú Lưu đi làm lại sau khi nghỉ phép.

Huyền Thanh ngồi lại trong xe không nói một lời.

Hai ngày sau, Huyền Thanh tan trường liền không tìm thấy xe của mình ở cổng trường mà thay vào đó là nhìn thấy xe của nhà họ Quý đang đậu bên đường.

Chàng trai hạ cửa kính xuống, dùng đôi mắt quyến rũ nhìn Huyền Thanh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng: “Chú Lưu ra sân bay đón dì Huyền, dì ấy nhờ tài xế nhà tôi chở cậu về.”

Huyền Thanh hôm đó bị đau bụng nên cô không muốn ngửi thấy mùi đàn hương trong xe anh, vậy nên cô liền lắc đầu từ chối.

Nhìn thấy cô chuẩn bị tự mình quay về, Qúy Hành lập tức nghiêng người về phía trước mở cửa xe trước mặt cô, sau đó mới nhìn sang chỗ khác.

“Hôm trước tôi không có vứt lọ dầu thơm đi.” Giọng nói trong trẻo của chàng trai lọt vào tai cô: “Trên xe vẫn còn mùi hoa hồng.”

Huyền Thanh nhìn kỹ hơn.

Chiếc hộp hương thơm cô mang theo khi lên xe lần cuối vẫn được giữ nguyên vẹn, trong xe lúc này tràn ngập mùi hương hoa hồng thoang thoảng.

Sau đó cô mới hài lòng ngồi lên xe cùng anh về nhà.

Có vẻ như kể từ đó, hộp hương hoa hồng đã trở thành vật cố định vĩnh viễn trong xe của Qúy Hành.

-

Khi Qúy Hành đánh thức cô, xe của bọn họ đã dừng lại dưới căn hộ của cô.

Huyền Thanh mơ hồ ngẩng đầu khỏi vai Qúy Hành, rồi mở cửa bước xuống xe.

Gió đêm mát lạnh làm cô tỉnh giấc một chút.

Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác có nhiệt độ cơ thể ấm áp rơi xuống và khoác lên vai cô.

Quay đầu nhìn lại, cô nhận ra Qúy Hành cũng đã xuống xe từ lúc nào.

Trong tay anh còn cầm một chiếc hộp nhung đen nhỏ, anh đưa nó cho Huyền Thanh, ra hiệu cho cô mở ra.

Huyền Thanh cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

Huyền Thanh nhận ra thương hiệu này, nó được thành lập bởi một bậc thầy thiết kế trang sức hàng đầu của Pháp, trong phiên âm nó được gọi là "True Truth".

Thương hiệu nhẫn này mỗi mùa chỉ có một loại và mỗi loại chỉ có một đôi, muốn mua cũng cần phải đặt lịch trước.

Ánh mắt cô vô thức rơi vào bàn tay trái của người đàn ông.

Trên ngón áp út có khớp nối rõ ràng có một tia ánh sáng bạc lạnh lẽo.

Đó là một phiên bản nam với chiếc nhẫn trong hộp.

Huyền Thanh cắn môi, ngón tay hơi cong, trong lòng cảm thấy chua chát không thể kiềm chế.

Cô chua xót nghĩ: chắc là Qúy Hành đã chuẩn bị trước thứ này cho Vưu Ngọc Dao... Nhưng anh đành phải cho cô mượn trước vì ngày mai cô còn phải đi gặp cha mẹ anh.

Một chút chua xót nơi môi khiến cô tỉnh táo trở lại, Huyền Thanh trịnh trọng nhận lấy chiếc hộp, cầm trong tay.

"Ngày mai sử dụng xong tôi sẽ trả lại cho anh." Cô thì thầm.

Cơn gió khuya có hơi se lạnh, cô gái trước mặt cúi đầu, mái tóc bồng bềnh tung bay theo gió.

Ánh mắt Qúy Hành nghe vậy thì lập tức tối sầm, anh nhìn đi chỗ khác hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: "Không cần, em cứ cầm đi."

Huyền Thanh nhạy cảm cảm giác được nhiệt độ xung quanh mình lạnh hơn một chút, nhưng trong lúc nhất thời cô vẫn chưa thể nhận ra.

Cơn buồn ngủ cứ liên tục quét qua não khiến cô không để tâm đến phát hiện này mà chỉ lo thu dọn áo khoác, dành thời gian tạm biệt Qúy Hành để có thể về nhà ngủ càng sớm càng tốt.

Qúy Hành dựa vào xe, nhìn Huyền Thanh đi vào thang máy, cho đến khi đèn trong nhà cô sáng lên.

Tay anh lần mò hộp thuốc lá trong túi rồi rút ra.

Đây là lần đầu tiên anh mua thuốc lá kể từ khi trở về, và điếu duy nhất anh lấy ra còn chưa đưa vào miệng đã bị anh bóp tắt.

Qúy Hành thở dài thật sâu, ẩn nhẫn che đậy cảm xúc dâng trào trong đáy mắt, anh bực bội giơ tay ném điếu thuốc vào trong xe.

Cũng không quan tâm nó lăn tới ngóc ngách nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK