"Ông chủ, vé máy bay sớm nhất đến thành phố Thanh Bắc là lúc 4 giờ 30 sáng, tôi vừa đặt cho anh rồi."
Nhìn thoáng qua có thể thấy tâm trạng Qúy Hành có vẻ không ổn, vậy nên phản ứng và hành động của thư ký Lưu đều cực kỳ nhanh chóng.
Qúy Hành lúc này đang ngồi ở hàng ghế sau, tay anh run run bấm vào hot search, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào một trong những bức ảnh, anh vô thức nắm điện thoại càng lúc càng chặt, cho đến khi các đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Trong ảnh, Huyền Thanh đang cau mày, hai tay cô ôm đầu đầy máu, đôi mắt trong suốt thường ngày cũng cụp xuống, trông như cô đang rất đau đớn.
Chưa kể người trợ lý bên cạnh còn cầm một bộ quần áo dính máu!
Qúy Hành hít sâu một hơi, khống chế cảm xúc dâng trào trong lòng, trầm giọng nói: "Anh mau gọi điện cho đoàn làm phim ngay lập tức hỏi bọn họ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"
Điện thoại của Huyền Thanh không thể liên lạc được nên chỉ có thể gọi thẳng cho đoàn làm phim.
Áp suất cực thấp trong xe khiến thư ký Lưu chọn cách im lặng xuống xe và lập tức gọi điện cho người phụ trách đoàn phim.
Một lúc sau, anh ta quay lại lên xe, cẩn thận báo cáo với anh không sót một chữ: “Ông chủ, đoàn làm phim nói rằng dây cáp có vấn đề nên trong lúc quay phim đã xảy ra một vài sự cố, khiến cô Huyền Thanh… rơi thẳng từ tầng ba xuống.”
Thư ký Lưu vừa nói vừa cân nhắc quan sát vẻ mặt của Qúy Hành.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím thành một đường thẳng, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, giọng nói anh lạnh lùng cứng rắn: "Lái xe, đi thẳng đến sân bay."
-
Đêm đó.
Nửa người Huyền Thanh đang dựa vào giường bệnh, cô vẫn kiên trì không bỏ cuộc nhấn mở nút nguồn trên điện thoại.
Màn hình vẫn đen xì, không hề có phản hồi nào cả.
Cô đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ và bất lực dựa vào gối.
Vết thương của Hạng Dĩ Hàn đã được các bác sĩ khâu lại và băng bó kỹ lưỡng vào buổi chiều, sau đó bác sĩ lại đến kiểm tra tình trạng vết thương trên đầu cô, ngoại trừ trên đỉnh đầu có một vết sưng nhỏ thì hoàn toàn không có vấn đề gì lớn.
Ban đầu hai người dự định sau khi băng bó vết thương xong thì sẽ quay về, nhưng đạo diễn lại gọi điện tới, nhất quyết yêu cầu họ phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát, đừng suy nghĩ gì nữa, cứ lo nghỉ ngơi thật tốt.
Họ lo lắng vết thương của Hạng Dĩ Hàn sẽ không kịp hồi phục tốt và vết thương trên đầu của Huyền Thanh sẽ để lại một số di chứng liên quan.
Tóm lại là bọn họ bị bắt buộc phải ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi và để đảm bảo rằng mọi chuyện đã ổn thì mới có thể quay lại.
Mặc dù giọng điệu của đạo diễn khi nói chuyện điện thoại với họ đã rất dịu dàng nhưng Huyền Thanh vẫn có thể nghe thấy cơn tức giận kéo dài của ông ta.
Cô liếc nhìn Hạng Dĩ Hàn:
“Tôi đoán là ông ấy vẫn còn đang tức giận với bộ phận hậu cần.”
Cả hai chỉ có thể đồng ý, sau đó bọn họ liền được ekip sắp xếp lên tầng VIP yên tĩnh nhất trong bệnh viện.
Lúc đến đây vì quá vội vàng nên cô cũng không mang theo cục sạc, điện thoại hết pin cũng chỉ biết trơ mắt nhìn nó tự tắt nguồn. Trợ lý của cô, An An và trợ lý của Hạng Dĩ Hàn cũng đã quay về khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai bọn họ sẽ mang quần áo để thay và bữa sáng đến cho hai người.
Huyền Thanh lật người, chán nản vùi đầu vào gối, khắp khoang mũi cô lúc này đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng chuyên dụng của bệnh viện.
Huyền Thanh chỉ quen với cái giường quen thuộc nhà mình, mỗi lần đến môi trường mới hoặc ngủ trên giường mới, cô đều phải mất thời gian để thích ứng.
Cô không ngủ được, cũng không có điện thoại để chơi, đúng là chán quá.
Trằn trọc một lúc, cô quyết định rời khỏi giường, mở cửa phòng bệnh rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Cuối dãy hành lang lớn có một hành lang nhỏ ngoài trời, trên đó người ta còn có trồng một số loại hoa và cây cỏ, rất thích hợp để ra ngồi ngắm sao và ngắm trăng để thư giãn, đồng thời còn có thể tận hưởng làn gió đêm mát lạnh để gi.ết ch.ết đêm dài mất ngủ này.
Tầng VIP này nằm ở vị trí tương đối cao, bệnh viện này lại nằm trên một khu đất cao nên đứng ở đây có thể nhìn thấy gần một nửa thành phố Thanh Bắc.
Những ánh đèn neon rực rỡ và hàng ngàn ánh đèn nhấp nháy như những đốm lửa nhỏ.
Vô số ánh đèn ô tô trên đường cao tốc giống như những chiếc đèn pha câu cá trên sông, tạo thành một mảng chắp vá liên tục, tụ lại từ mọi hướng, lát sau lại tản ra tứ phía.
Huyền Thanh tiến lên vài bước, cô đặt tay lên lan can, cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến những đầu ngón tay trắng nõn của cô vô thức cong lên.
Không hiểu sao cô chợt nhớ đến cái đêm Từ Di kéo cô đến quán bar “Rực rỡ” đó.
Thời tiết hôm đó cũng vậy, cũng là ban công thoáng đãng, cũng là gió đêm mát mẻ như vậy.
Qúy Hành dựa vào lan can ôm cô vào lòng, anh cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông như có một dòng nước ngầm tràn ngập cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
Đang lúc cô còn đang mải mê suy nghĩ, phía sau bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Huyền Thanh liền quay đầu lại.
Hạng Dĩ Hàn khoác trên tay một chiếc áo khoác mỏng, tay còn lại thản nhiên đút trong túi, nhàn nhã bước đến bên cạnh cô.
"Không ngủ được à?"
Giọng nói trầm ấm của chàng trai vang lên trên đỉnh đầu cô.
Huyền Thanh gật đầu, cũng ngẩng đầu hỏi anh ta: "Còn anh, lại mất ngủ à?"
Hạng Dĩ Hàn cúi đầu nhìn cô, đôi mắt trong suốt của người phụ nữ trông giống như hổ phách, có thể phản chiếu cả màn đêm đen tối và một vài vì sao trên bầu trời, cô nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt đầy dịu dàng và trong trẻo.
Hai tay anh ta đút trong túi quần bỗng nắm chặt thành nắm đấm, anh ta chỉ nhìn cô mấy giây rồi lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, yết hầu của anh ta khẽ khàng di chuyển.
Sau đó anh ta cũng thấp giọng đáp lại.
Huyền Thanh cười lớn, cô xoay người dựa vào lan can, đùa giỡn thở dài: "Bộ đôi mất ngủ..."
Qúy thực Hạng Dĩ Hàn không hề bị mất ngủ, chỉ là anh ta nghe thấy bên cạnh có tiếng động, vài giây sau lại thấy Huyền Thanh một mình đi ra khỏi phòng bệnh, trên người cô lại mặc một bộ quần áo vô cùng mỏng manh, nên anh ta liền lấy áo khoác đi theo cô ra ngoài.
Anh ta rút tay ra khỏi túi và đưa thứ gì đó ra trước mặt Huyền Thanh.
Trên lòng bàn tay trắng nõn có hai viên kẹo dẻo màu tím được gói trong giấy gói trong suốt.
Đó là loại kẹo dẻo giúp dễ ngủ mà Huyền Thanh từng đưa cho anh ta.
Huyền Thanh thấy vậy cũng không khách khí, cô liền cầm lên một viên, bóc vỏ ra rồi cho vào miệng, nhai hai cái, bả vai cô bỗng nhiên chùng xuống, một chiếc áo khoác cũng tự nhiên rơi xuống vai cô.
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn chàng trai trẻ bên cạnh.
Hạng Dĩ Hàn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, trên cánh tay còn quấn băng trắng, làn da của anh ta trông đặc biệt lạnh lùng và trắng bệch trong màn đêm, gần như còn có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh lam trên cẳng tay, trông giống như di chứng của việc mất máu quá nhiều. . .
Dù nhìn thế nào thì anh ta cũng có vẻ giống như một người bệnh tật, yếu đuối và cần được sưởi ấm hơn.
Thế là động tác của Huyền Thanh liền nhanh hơn suy nghĩ, chưa đầy một giây, chiếc áo khoác được cởi khỏi vai cô, sau đó cô đi vòng ra phía sau Hạng Dĩ Hàn, kiễng chân khoác áo lên người anh ta.
"Bây giờ người cần được chăm sóc đặc biệt là thầy Hạng."
Nói xong, cô nhẹ nhàng vỗ vai anh ta, mỉm cười nhướng mày: "Để báo đáp thầy Hạng đã cứu mạng tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để phục vụ anh trong thời gian anh đang hồi phục vết thương!"
Giọng điệu của Huyền Thanh nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy lòng biết ơn chân thành.
Nếu không có Hạng Dĩ Hàn nhảy ra đỡ cô, cô không biết bây giờ mình đã thành cái đống gì rồi.
"Ừm."
Lần này, Hạng Dĩ Hàn bất ngờ không từ chối mà liền đồng ý.
Khóe môi của chàng trai trẻ hơi nhếch lên, sau đó cũng nhanh chóng hạ xuống, phảng phất như anh ta vừa nở một nụ cười.
Có lẽ kẹo dẻo hỗ trợ giấc ngủ đã có tác dụng, Huyền Thanh sau khi trở về phòng bệnh đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, An An mang bữa sáng ngon miệng đến tẩm bổ cho cô.
Huyền Thanh thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng, cô nheo mắt lại, cảm giác thập phần hài lòng.
An An đứng bên cạnh cô, cô ấy nắm lấy mái tóc mượt mà của Huyền Thanh, sờ xem cục u trên đầu cô đã biến mất chưa.
Huyền Thanh cũng phối hợp cúi đầu để cho cô ấy kiểm tra.
Đang lúc cô ấy còn đang quan sát thì cửa phòng bệnh chợt mở ra, sau đó liền có người vội vàng bước vào, còn mang theo một cơn gió lạnh lẽo vào phòng.
Huyền Thanh còn tưởng là Hạng Dĩ Hàn đến, cô vừa định bảo An An đừng sờ đầu cô nữa thì một đôi giày da đen bóng loáng chợt dừng lại trên sàn đá cẩm thạch nhẵn thín trước mặt cô.
Tiếp đó là giọng nói có phần ngạc nhiên của An An: "Hả? Anh Quý? Sao anh lại đến đây?"
Anh Quý?
Huyền Thanh liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc của Qúy Hành bất ngờ lọt vào mắt cô.
Cô không khỏi có chút choáng váng.
Qúy Hành nhìn người phụ nữ đang bối rối trước mặt, đôi mắt đen láy của anh cứ nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô quả thực còn nguyên vẹn, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi anh đã hỏi ý kiến bác sĩ, may mắn là cô không bị thương nặng, vết máu trên tay là của một diễn viên khác.
Sự xuất hiện đột ngột của Qúy Hành hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Huyền Thanh, cô chớp mắt, đầu óc vẫn còn đang quay cuồng giữa không trung: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông làm như vô tình liếc sang An An một cái, cô bé lập tức hiểu chuyện, vội vàng xua tay, nói: “Chị Thanh, em ra ngoài trước đây…”
Trước khi đi ra ngoài, cô ấy còn rất chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại.
"Tôi đến thăm đoàn làm phim, đoàn làm phim nói em đang ở bệnh viện." Qúy Hành ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Được rồi, cô xác thực không có bị thương nghiêm trọng, trạng thái tinh thần cũng không tệ, xem ra tình trạng còn khá ổn.
Huyền Thanh nhìn thấy anh thì bỗng có chút không thoải mái, cô liền né sang một bên: “Trong lúc quay phim xảy ra tai nạn, tôi không sao, nhưng thầy Hạng đã bị thương nặng khi cứu tôi.”
Qúy Hành đã biết chi tiết sự việc này từ đoàn làm phim, anh nhướng mi, giọng khàn khàn: "Sao điện thoại em lại tắt máy? Tối qua gọi điện cho em cũng không liên lạc được với em."
“Hết pin rồi.” Huyền Thanh lấy điện thoại ra “trình” trước mặt anh: “Tôi cũng không mang theo sạc.”
Người đàn ông dừng lại, anh nhẹ nhàng vén lọn tóc xõa trên mặt cô ra sau tai, hạ giọng nói: “Em sợ lắm à?”
Huyền Thanh cúi đầu, cảnh tượng ly kỳ ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu cô, cô vô thức siết chặt tấm ga trải giường bên cạnh giường bệnh, vẫn còn cảm giác sợ hãi: “Ừ, có chút…”
Cô vừa dứt lời liền nghe thấy Qúy Hành ho khan hai tiếng.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện tâm trạng Qúy Hành hình như không tốt.
Đôi lông mày sắc sảo và lãnh đạm thường ngày của người đàn ông lúc này lại có vẻ chán nản như không còn sức lực, bộ vest phẳng phiu gọn gàng thường ngày không hiểu sao còn xuất hiện thêm vài nếp nhăn.
Mơ hồ còn có thể nhìn thấy quầng thâm màu xanh đậm dưới mắt anh.
Sau khi Qúy Hành nhìn thấy cô, tâm trạng anh đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng Qúy Hành lại cảm thấy một luồng mệt mỏi không ngừng dâng lên từ sâu trong cơ thể.
Anh giơ tay nhéo vào giữa lông mày, ống tay áo trượt xuống, lộ ra xương cổ tay trắng nõn lạnh lẽo.
Nó càng khiến sắc mặt anh trở nên tái nhợt hơn.
Huyền Thanh cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn nên liền tiến lại gần anh, cô áp mu bàn tay lên trán anh.
Quả nhiên, nhiệt độ trên trán anh cực kỳ nóng.
Người đàn ông trước mặt không hề nhận thấy trên người mình có gì kỳ lạ, Huyền Thanh bất lực thở dài, dịu dàng nói:
"Qúy Hành, anh sốt rồi."
Hạng Dĩ Hàn đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi sang phòng của Huyền Thanh tìm cô, nhưng anh ta lại gặp phải An An đang canh cửa.
Anh ta tỏ ra khó hiểu trước hành vi canh cửa của An An:
"Sao cô lại đứng ngoài đây?"
An An làm bộ im lặng, nhỏ giọng nói: “Bạn của chị Thanh ở đây, anh ấy đang ở bên trong.”
Giây tiếp theo, cánh cửa cạch một tiếng, có người mở nó ra từ bên trong.
Hạng Dĩ Hàn dựa vào tường, anh ta liền ngước mắt lên khi nghe thấy âm thanh và bắt gặp ánh mắt đen tối của người đàn ông phía sau Huyền Thanh.
Người nọ có dáng vẻ nghiêm túc, lãnh đạm, đây là ấn tượng đầu tiên của anh ta đối với Qúy Hành.
Ánh mắt hai người yên lặng giao nhau, khi chạm vào đôi mắt trong suốt của nhau, Qúy Hành khẽ cau mày.
Anh rất biết ơn Hạng Dĩ Hàn, dù sao thì chính Hạng Dĩ Hàn đã xả thân cứu Huyền Thanh bất chấp sự an toàn của bản thân.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông này...
Qúy Hành trầm tư quay đầu lại, nhìn thấy Huyền Thanh cong môi nhìn về phía Hạng Dĩ Hàn, giống như đang chuẩn bị chào hỏi anh ta.
Hạng Dĩ Hàn cũng nhìn qua anh, nhưng chỉ được vài giây lại nhìn sang Huyền Thanh, ánh mắt anh ta đầy ôn nhu: "Đi thôi, xe của đoàn đã đợi dưới lầu rồi."
Hiện tại, đầu óc Qúy Hành dù chậm chạp đến đâu cũng nhận thấy được suy nghĩ bất thường của Hạng Dĩ Hàn đối với Huyền Thanh.
An An đi tới, cô ấy đang định lấy đồ từ tay Huyền Thanh thì nghe thấy Qúy Hành đột nhiên lên tiếng: “Không cần, cô ấy đi xe của tôi.”
Đôi mắt đen láy của anh hơi nheo lại, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Huyền Thanh vào lòng bàn tay, sau đó liền kéo người đi không cho Huyền Thanh cơ hội phản ứng.
Lúc này chỉ còn lại mấy người, hai người trợ lý thẫn thờ nhìn nhau, Hạng Dĩ Hàn lại trầm mặc nhìn theo bóng lưng của Qúy Hành.
-
Sau khi lên xe, Huyền Thanh nhịn không được đưa tay chạm vào trán Qúy Hành.
Cơn sốt ngày càng nặng hơn.
Bàn tay còn lại vẫn bị anh giữ trong lòng bàn tay không buông ra, Huyền Thanh muốn rút ra nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt hơn.
“Đừng cử động.” Cổ họng Qúy Hành chợt thốt ra hai chữ, thanh âm có vẻ trầm thấp, anh cẩn thận kéo cô về phía mình.
Hương thơm thoang thoảng của cơ thể Huyền Thanh vương vấn trên chóp mũi anh, giống như một loại hương trầm có thể giúp xoa dịu nỗi đau, khiến anh có thể cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Qúy Hành nhắm mắt lại, ngẩng đầu tựa vào ghế ô tô, chiếc cổ thẳng tắp duỗi ra thành một vòng cung đẹp mắt, hơi thở đều đều bình tĩnh.
Giống như anh chỉ đang đơn giản thư giãn rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có lông mày hơi nhíu lại mới làm lộ ra dáng vẻ hơi khó chịu của anh.
Xe chạy rất nhanh, sau khi đến bãi đậu xe ngầm của khách sạn, Huyền Thanh khẽ đẩy vai Qúy Hành, thấy người đàn ông chậm rãi mở mắt, cô liền nhẹ giọng nói: "Anh trở về nghỉ ngơi nhanh đi."
Qúy Hành nhấc mí mắt lên, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, lúc quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy còn bị che phủ bởi một tầng sương mù mỏng, giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn: "Trở về…Đi đâu?"
Huyền Thanh lúc này mới muộn màng nhận ra Qúy Hành vừa mới đến đây, có lẽ anh còn chưa đặt khách sạn...
Thư ký ngồi ở ghế lái vẫn luôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn thẳng về phía trước không nói một lời, cố biến mình thành một phông nền tô điểm cho bọn họ, nhưng khi nghe thấy lời này, đầu óc anh ta liền quay cuồng nhanh chóng, anh ta liền nhỏ giọng lên tiếng:
"Cô Huyền, tối qua vừa tan làm ông chủ cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi, sau khi nghe tin cô gặp chuyện thì ông chủ lập tức ra sân bay đáp máy bay chuyến sớm nhất. Máy bay vừa hạ cánh là ông chủ liền đi thẳng đến bệnh viện tìm cô. Tôi thậm chí còn chưa có thời gian để đặt khách sạn cho ông chủ…”
Ý tứ là Qúy Hành bây giờ đã không có nơi nào để đi.
Người đàn ông nghiêng đầu, dáng vẻ như rất buồn ngủ, đôi mắt anh mơ màng nhìn cô.
Huyền Thanh xoa xoa ngón tay lên mép ghế hai lần, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bất chợt thốt ra:
"Vậy cứ đưa anh ấy về phòng tôi nghỉ ngơi trước đi."