• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng tắm.

Dòng nước lạnh như băng phun ra từ vòi hoa sen đánh vào cơ thể trắng trẻo nhưng không hề yếu đuối của người đàn ông.

Dòng nước lạnh chảy qua xương mày sâu, sống mũi cao và đôi môi mỏng bạc tình của Qúy Hành, tạo thành một cột nước nhỏ ở cằm rồi bắn lên lồng ngực trần của anh.

Cảm giác mát lạnh do dòng nước lạnh mang đến dần dần xoa dịu sự nóng ran trong lòng Qúy Hành.

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, anh đưa tay lau nước trên mặt, tắt vòi sen, quấn khăn tắm rồi bước ra ngoài.

Trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, Huyền Thanh đã yên giấc trong chăn rồi.

Chiếc áo choàng tắm quấn quanh người cô đã bị xé ra từ lâu và bị vứt bừa bãi trên ghế sofa cạnh cửa sổ.

Vừa rồi, hai người bọn họ kịp đứng sững lại khi sắp chạm vào cánh cửa bí ẩn kia.

Chủ yếu là vì cho đến lúc đó, Qúy Hành lại nhớ ra trong phòng mình chưa chuẩn bị đồ bảo hộ gì cả.

Anh vẫn còn nhớ những gì Huyền Thanh đã nói trong bữa tối.

Cô nói cô chưa muốn có con sớm như vậy.

Có trời mới biết Quý Hành phanh lại đau đớn đến nhường nào.

Anh nặng nề vùi đầu vào cổ Huyền Thanh, bình tĩnh điều chỉnh lại hô hấp hồi lâu, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng tắm tắm nước lạnh để đè nén sự khô khốc trong lòng.

Qúy Hành nhẹ nhàng vén chăn lên, nằm xuống, đợi nhiệt độ cơ thể tăng lên, tay chân không còn lạnh nữa, anh mới vươn cánh tay dài ra ôm lấy Huyền Thanh đang cuộn tròn ở bên kia giường, rồi ôm cô vào lòng.

Đột nhiên có người đụng vào người cô lúc cô đang ngủ, Huyền Thanh chợt phát ra một tiếng rên nhỏ như đang bày tỏ sự bất mãn, sau đó cô thử cử động tay chân, tìm một tư thế thoải mái vùi người vào lòng Qúy Hành, hơi thở sau đó cũng dần trở nên đều đặn.

Qúy Hành càng ôm chặt người trong lòng hơn, ánh mắt anh sâu thẳm, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc của cô.

"Chúc ngủ ngon, Thanh Thanh."

Sáng sớm hôm sau, Huyền Thanh tỉnh dậy trong vòng tay Qúy Hành đúng như dự đoán.

Cô nhắm mắt lại và thở dài như thể đang từ bỏ chính mình.

Chiếc giường dù lớn đến đâu cô cũng có thể chen vào bên cạnh Qúy Hành, thôi, cô cũng hết cách với bản thân mình rồi...

Cô xoay người trong vòng tay của người đàn ông, đang định lặng lẽ đứng dậy rời khỏi giường, nhưng giây tiếp theo đã có người tóm lấy eo cô, đẩy cô về phía sau.

Một thân hình nóng bỏng tiến tới phía sau cô, ôm chặt eo cô và vùi đầu vào hõm cổ mềm mại của cô.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào cổ khiến Huyền Thanh không khỏi rùng mình.

Giọng nói của Qúy Hành có vẻ khàn khàn vì vừa mới tỉnh lại: "Hôm nay không có việc gì, sao em lại dậy sớm như vậy chứ?"

Khi anh nói, bàn tay to lớn cũng tranh thủ xoa xoa vùng da thịt mềm mại ở hai bên eo cô.

Chính hành động này đã khiến Huyền Thanh nhận ra cô đang ngủ với Qúy Hành trong bộ váy ngủ cực kỳ quyến rũ đó.

Ký ức đêm qua chợt ùa về, hiện lên trong tâm trí cô như một cuốn phim.

Chẳng hạn như lúc cô chủ động kéo cổ áo Qúy Hành, còn rất nghiêm túc hỏi anh có thích cô hay không...

Qúy Hành đã trả lời như thế nào nhỉ?

Trong hoàn cảnh nồng nàn như vậy, đôi mắt đen nhánh đong đầy yêu thương và h.am m.uốn của người đàn ông nhìn cô thật sâu, yết hầu anh cứ di chuyển lên xuống, anh liền nói thích cô không chút do dự.

Sau đó cô vừa túm lấy cổ áo của người khác vừa ngã xuống giường...

Sau đó,

Tất cả là một cảnh tượng xấu hổ không thể tả được.

Điều xấu hổ nhất là bọn họ đã chưa kịp làm đến bước cuối cùng vì thiếu đồ bảo hộ, lúc đó cô còn nói thế nào nhỉ?

"Không sao, lần sau chúng ta tiếp tục."

Huyền Thanh lập tức xấu hổ che mặt lại, gương mặt cô lúc này đã đỏ ửng như tôm luộc.

Cô đúng là điên rồi, cô đang nói cái quái gì thế này.

Tất cả là do Từ Di đã tẩy não cô bằng những thứ rác rưởi khiêu dâm trước khi đi ngủ, khiến cô thực sự như bị đắm chìm vào đó, còn cảm thấy Từ Di nói rất có lý...

Người đàn ông phía sau nhận thấy chuyển động của cô, anh liền ngẩng đầu lên khỏi hõm cổ cô.

Khi ánh mắt anh chạm vào dái tai đỏ bừng nóng bỏng của cô, Qúy Hành càng thêm đắc ý cong môi, lồng ngực anh rung lên, trong cổ họng phát ra vài tiếng cười trầm thấp.

"Đang nhớ lại à?"

Huyền Thanh vẫn không chịu buông bàn tay đang che mặt mình ra, cô quyết định chai lì chọn cách phớt lờ câu hỏi.

Qúy Hành kéo cô lại, đôi môi ấm áp của anh rơi vào từng đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng v.uốt ve, lưu luyến mà quyến rũ, giọng nói khàn khàn bị kẹp giữa môi và răng.

"Ngoan, ngủ với anh thêm một lúc nữa."

Huyền Thanh xấu hổ đến mức không thể thoát ra, nhất thời cô không thể nói ra lời từ chối nào, chỉ có thể giả chết, im lặng mặc anh.

Vì còn phải ăn sáng với ông nội Qúy nên cuối cùng hai người cũng không ngủ được thêm vài phút nữa.

Huyền Thanh ngồi ở trên giường ôm chăn, chuẩn bị chờ Qúy Hành đi ra ngoài rồi mới thay quần áo.

Không ngờ, người đàn ông chậm rãi nhướng mày: "Anh cũng đã nhìn thấy hết rồi, em còn sợ cái gì nữa chứ?"

Đêm qua ngoại trừ không đột phá được phòng tuyến cuối cùng, anh đã nhìn thấy tất cả những gì nên thấy và những gì không nên thấy, cô còn có gì phải xấu hổ nữa chứ?

Mi mắt Huyền Thanh khẽ lay động, dái tai cô càng đỏ đến mức như đang chảy máu, đầu ngón tay cô càng nắm chặt góc chăn, giọng khàn đặc bảo anh: “Anh mau ra ngoài.”

Nhìn thấy cô vẫn quyết tâm cuộn tròn trên giường như một con mèo, Qúy Hành cũng không định trêu chọc cô nữa, anh liền ra khỏi phòng chừa không gian cho cô.

"Anh sẽ đợi em ở tầng dưới."

-

Huyền Thanh thu dọn rất nhanh, vì thời gian có hạn nên cô không có thời gian trang điểm nhẹ, chỉ tô một chút son để trông rạng rỡ hơn một chút.

Đồng tử của cô trong veo, làn da trắng nõn không tì vết, tuy chỉ tô son môi nhưng trông cô vẫn rất thu hút.

Cha Qúy đã đến công ty từ sáng sớm nên ở nhà chỉ còn có ông nội Qúy và mẹ Qúy.

Bốn người họ lặng lẽ cùng ăn bữa sáng.

Có thể thấy ông nội Qúy rất vui khi có những người trẻ tuổi ở nhà, khuôn mặt ông cụ cứ rạng rỡ cả buổi.

Cơm nước xong, Qúy Hành liền đi trả lời vài cuộc điện thoại rồi đến thư phòng xử lý công việc, Huyền Thanh thì đi cùng ông nội Qúy đến vườn hoa cạnh nhà để tỉa hoa và cây.

Nhân tiện, dưới sự hướng dẫn của ông cụ, cô còn cắt một vài bông hoa vừa chớm nở cho vào bình và đặt trong phòng trà của ông cụ.

Mãi đến gần hết buổi sáng, Qúy Hành mới ra khỏi thư phòng.

Tiếng gõ cửa nhịp nhàng cắt ngang tiếng cười của già trẻ trong phòng trà.

“Ông nội.” Qúy Hành trước đi vào chào hỏi, sau đó anh kéo Huyền Thanh đứng dậy, ôm cô đến bên cạnh: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì chúng cháu về trước đây.”

Ông cụ nhướng mi, bất đắc dĩ khịt mũi: "Đi đi đi đi, tiểu tử thúi."

Sau đó ông cụ vỗ vỗ tay Huyền Thanh: "Thanh Thanh, nhớ thường xuyên về đây đấy nhé. Nếu Qúy Hành bận quá không thể chăm sóc cho cháu, cháu có thể chuyển về nhà cũ ở với ông."

Qúy Hành cười lạnh, kéo người vào lòng: “Đừng nghĩ đến chuyện dụ Thanh Thanh về nhà cũ.”

Giọng điệu của anh đầy kiên định và chắc chắn: "Cháu ở đâu, Thanh Thanh ở đó."

Ông nội Qúy trợn mắt nhìn anh một lúc, rồi kêu hai người đỡ ông cụ đi xuống lầu.

Mẹ Qúy đang ngồi trong phòng khách nói chuyện cười đùa với một cô gái trẻ, nhìn thấy Huyền Thanh đỡ ông cụ đi xuống, bà ấy liền nhanh chóng chạy tới đỡ ông cụ.

Cô gái trẻ cũng đứng dậy, dùng giọng lanh lảnh chào hỏi trưởng bối: “Cháu chào ông nội Qúy.”

Sau đó ánh mắt cô ta liền rơi vào người Qúy Hành, cô ta chớp chớp đôi mắt to tròn, dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Anh họ.”

Ánh mắt của cô ta cuối cùng cũng nhẹ nhàng lướt qua Huyền Thanh, cô ta lễ phép mỉm cười, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Thấy Huyền Thanh có vẻ lạ lẫm với cô gái trước mắt, mẹ Qúy liền vội vàng giới thiệu: “Đây là cháu gái của mẹ, Trịnh Xảo Xảo.”

Sau đó bà ấy cũng quay sang nói với Trịnh Xảo Xảo: “Đây là chị dâu của cháu, Huyền Thanh.”

“Cháu biết, chị ấy là một ngôi sao lớn.” Giọng cô gái đầy trong trẻo, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng rất khách khí.

Rõ ràng, Trịnh Xảo Xảo không mấy nhiệt tình với Huyền Thanh.

Huyền Thanh luôn đối xử với người khác như cách họ đối xử với cô, nên cô chỉ cười nhẹ và cũng không nói gì nhiều.

Mẹ Qúy lúc này mới nhận ra rằng bọn họ sắp phải về rồi.

“Hay là ăn cơm xong rồi đi?” Bà ấy hỏi.

Qúy Hành: "Không được, công ty xảy ra chút chuyện."

"Ồ, được."

Mẹ Qúy thất vọng tiễn hai người ra ngoài, ông nội Qúy vẫy tay chào họ, chiếc xe màu đen từ từ lái ra khỏi nhà cũ Qúy gia.

Sau khi ông cụ lên lầu, mẹ Qúy và Trịnh Xảo Xảo tiếp tục nói về chủ đề trước đó.

"Dì ơi, công ty giải trí mà anh họ cháu đang đầu tư chẳng phải là quá tốt rồi sao? Nếu cháu trở thành nghệ sĩ, có sự ủng hộ của anh họ, đến lúc đó sẽ không có ai dám bắt nạt cháu."

Trịnh Xảo Xảo lắc lắc cánh tay mẹ Qúy, bộ dạng vô cùng nũng nịu.

"Hơn nữa, dung mạo của cháu cũng đâu có kém Huyền Thanh... dì à, để cho cháu đi đi, cháu nhất định sẽ không làm cho anh họ khó xử!"

Mẹ Qúy có hơi do dự: “Công ty này cũng là một dự án mới giữa gia đình chúng ta và Huyền Gia. Nó liên quan đến một lĩnh vực mới, ngành nghề mới. Vậy nên những bước đi ban đầu là rất quan trọng. Đây không phải là chuyện đùa đâu.”

Trịnh Xảo Xảo tự tin vỗ ngực nói: “Dì ơi, nếu cháu được ký hợp đồng làm nghệ sĩ, cháu sẽ coi đó là sự nghiệp duy nhất của đời mình và sẽ nghiêm túc cống hiến hết mình với nó, cháu cam đoan sẽ không để cho anh họ phải thất vọng đâu. Với lại công ty mới chẳng lẽ không cần tuyển thêm một lượng lớn nhân lực sao, bên chúng ta chỉ đưa vào một người, bên Huyền gia họ cũng sẽ không nói gì đâu.”

“Hơn nữa, nếu cháu có thể trở nên nổi tiếng, cháu không chỉ làm rạng danh mặt mũi của anh họ mà còn có thể giúp anh ấy gia tăng quyền lực và địa vị trong công ty, vậy chẳng phải là một công đôi việc sao?"

Mẹ Qúy nghe vậy liền gật đầu cười nói: “Haizz, đúng là chỉ có cháu biết nghĩ, lát nữa dì sẽ nói giúp cháu với anh họ cháu một tiếng.”

Lông mày Trịnh Xảo Xảo liền cong lên, tiếng cười cũng càng thêm rõ ràng: "Cháu biết dì tốt với cháu nhất mà!"

Buổi trưa Trịnh Xảo Xảo ở lại ăn trưa với mẹ Qúy, buổi chiều hai người còn đi mua sắm mãi đến tối mới về.

Việc đầu tiên Trịnh Xảo Xảo làm khi về đến nhà là gọi cho Vưu Ngọc Dao đang ở xa tận đất nước M.

Cuộc gọi video liền được kết nối và màn hình hiển thị bên đó là sáng sớm.

Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô gái lộ ra trong ống kính, Trịnh Xảo Xảo nửa ủy khuất nửa nịnh nọt nói: "Dao Dao, lâu rồi cậu không chủ động trò chuyện video với tớ!"

Đầu bên kia, Vưu Ngọc Dao đeo tai nghe, cầm điện thoại di động đi ra ban công căn hộ, nhẹ nhàng chớp mắt, giọng điệu vui tươi nói: “Xin lỗi Xảo Xảo, gần đây tớ bận đi lưu diễn cùng ban nhạc nên có rất ít thời gian rảnh, không phải là tớ không nhớ cậu mà chỉ là tớ quá bận mà thôi.”

Trịnh Xảo Xảo bĩu môi, coi như cũng miễn cưỡng đồng ý với lý do của cô ta.

"Nhân tiện, tớ cũng muốn báo cho cậu một tin tốt." Vưu Ngọc Dao nghiêng đầu, tóc trên đầu bị gió thổi bay, một sợi tóc liền bị gió thổi dựng đứng lên trông có vẻ khá đáng yêu.

“Một số dàn nhạc ở Trung Quốc đã gửi lời mời cho tớ, mời tớ về đảm nhiệm vai trò nghệ sĩ cello chính. Hiện tại tớ vẫn đang quyết định xem sẽ tham gia dàn nhạc nào.”

Đôi mắt của Trịnh Xảo Xảo lập tức sáng lên: "Điều đó có nghĩa là cậu sẽ sớm quay lại Trung Quốc phải không?"

Cô gái ở đầu dây bên kia cười nhẹ: “Chúc mừng, cậu đã trả lời đúng.”

Ngoài niềm vui sướng, Trịnh Xảo Xảo không khỏi nhếch môi khi nghĩ đến cảnh tượng hôm nay cô ta nhìn thấy ở nhà cũ Qúy gia.

"Cậu nên về sớm một chút để anh họ của tớ có thể nhìn rõ lòng mình. Đừng tùy tiện gặp ai cũng cưới."

Càng nói, cô ta càng thất vọng, cô ta cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Dao Dao, cậu không thích anh họ của tớ sao? Tớ rất muốn cậu làm chị dâu của tớ..."

Trịnh Xảo Xảo và Vưu Ngọc Dao có mối quan hệ rất thân thiết, bọn họ là bạn tốt từ nhỏ, khi nghe tin Dao Dao đính hôn với anh họ Quý của cô ta, cô ta đã rất hạnh phúc trong một thời gian dài.

Sự chú ý của Vưu Ngọc Dao liền bị ba chữ "tùy tiện…cưới" thu hút, ánh mắt cô ta chớp chớp, giả vờ thản nhiên hỏi: "Qúy Hành... anh ấy đã kết hôn rồi à?"

"Chứ còn gì nữa!"

Trịnh Xảo Xảo miễn cưỡng ngước mắt lên: "Sau khi bọn họ lãnh chứng xong dì tớ cũng mới biết."

"À, đúng rồi, anh họ của tớ đã cưới Huyền Thanh đấy. Cậu cũng biết cô ta đấy, người phụ nữ luôn quấy rầy anh họ tớ từ khi còn nhỏ giờ đã trở thành một nữ minh tinh, thật không biết làm sao anh họ của tớ có thể cưới cô ta được nữa. .."

Vưu Ngọc Dao vội cụp mi xuống, cố gắng che giấu sự khác thường trong mắt, cô ta bất đắc dĩ thở dài: “Mấy năm nay ở nước M, tớ rõ ràng đã cự tuyệt tâm ý của anh ấy vô số lần, chắc là tớ đã khiến anh ấy đau lòng, cho nên sau khi trở về Trung Quốc… anh ấy mới tùy tiện kết hôn..."

Hốc mắt của cô gái trên màn hình liền trở nên đỏ hoe, giống như đang tự trách mình: “Đều là lỗi của tớ.”

Trịnh Xảo Xảo nhanh chóng an ủi cô ta: "Được rồi được rồi, Dao Dao, tớ không trách cậu. Không ai có thể ép buộc những thứ như tình cảm. Cậu cũng đừng luôn gánh hết trách nhiệm về mình."

Vưu Ngọc Dao hơi mím môi, cuối cùng nhẹ giọng thì thầm: "Xảo Xảo, đừng nhắc đến những chuyện này trước mặt Qúy Hành, tớ sợ anh ấy nhớ tới lại cảm thấy đau lòng."

Trịnh Xảo Xảo: “Tớ biết, điều này lần nào cậu cũng nói với tớ, nó khắc sâu vào lòng tớ luôn rồi này.”

Năm đó Dao Dao đã chọn ra nước ngoài học cello để né tránh Qúy Hành, thậm chí còn cố tình đổi vé máy bay đi sớm một tuần.

Không ngờ một tuần sau Qúy Hành cũng không nói một lời liền đáp máy bay sang nước ngoài, nếu ngày đó không nhận được điện thoại của Vưu Ngọc Dao nói rằng Qúy Hành hình như đang tìm cô ta thì Trịnh Xảo Xảo căn bản cũng không biết.

Khi đó, giọng nói của Vưu Ngọc Dao vẫn còn có chút khẩn trương: “Xảo Xảo, Qúy Hành anh ấy hình như bay tới tìm tớ. Anh ấy hình như vì tớ mà ra nước ngoài…”

Tin tức này khiến cho Trịnh Xảo Xảo nhất thời bị sốc, cô ta nhanh chóng an ủi Vưu Ngọc Dao, nói với cô ta rằng cho dù Qúy Hành có đuổi theo cô ta cũng chỉ vì anh muốn tiếp tục theo đuổi cô ta, để Vưu Ngọc Dao không cần phải căng thẳng.

Cuối cuộc gọi, Vưu Ngọc Dao còn đặc biệt dặn dò Trịnh Xảo Xảo không được nói ra chuyện này, đặc biệt không được để người khác truyền đến tai Qúy Hành, cô ta sợ Qúy Hành sẽ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương.

Trịnh Xảo Xảo đồng ý rất nghiêm túc.

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Xảo Xảo mới nhận ra mình không phải là người duy nhất không biết Quý Hành đã ra nước ngoài, xem ra toàn bộ giới Giang Thành đều chưa biết chuyện này.

Cho đến khi cô ta chạy đi hỏi dì mình.

Mẹ Qúy cũng rất ngạc nhiên với tin tức này, sau khi nghe Trịnh Xảo Xảo giải thích, vẻ mặt của bà ấy dần trở nên phức tạp: "Ý cháu là, Qúy Hành ra nước ngoài để theo đuổi cô bé nhà họ Vưu kia?"

Trịnh Xảo Xảo nặng nề gật đầu: "Dao Dao thậm chí còn gọi điện cho cháu để nói với cháu."

Sắc mặt của mẹ Qúy thay đổi mấy lần, cuối cùng bà ấy không giải thích nhưng cũng không phủ nhận, chỉ sờ đầu cô ta, rồi nói vòng vo: “Lần này anh họ cháu ra nước ngoài là có chuyện ngoài ý muốn, chuyện này… chỉ mình cháu biết là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK