• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều hôm sau có cuộc họp lúc hai giờ, nhân viên của tập đoàn Qúy thị đã bận rộn chuẩn bị từ một giờ.

Họ đặt những tấm thẻ bàn có ghi tên các vị lãnh đạo lên chiếc bàn họp hình chữ nhật bằng gỗ nguyên khối theo thứ tự vị trí, in và đóng bìa các loại chất liệu khác nhau rồi đặt trước mỗi ghế.

Toàn bộ ban lãnh đạo của tập đoàn đều sẽ tham gia vào cuộc họp này, điều này gần như sẽ quyết định lộ trình phát triển của toàn tập đoàn trong mười năm tới.

Tầm quan trọng của cuộc họp này là điều hiển nhiên.

Các nhân viên của Tập đoàn Quý thị hiếm khi chứng kiến ​​một trận chiến quy mô lớn như vậy liên quan đến toàn bộ ban quản lý, mặc dù bận rộn nhưng bọn họ vẫn nán thời gian tụ tập lại với nhau để bàn tán rôm rả.

"Tiểu Qúy tổng tuy chỉ mới về Trung Quốc được vài ngày nhưng tôi luôn cảm thấy thế giới phía trên chúng ta dường như đang thay đổi..."

Một số nhân viên trẻ mới vào làm được vài năm bày tỏ sự khó hiểu: "Làm gì đến mức vậy chứ."

Người vừa lên tiếng là một nhân viên cũ của tập đoàn, nhìn thấy cảnh này, người nọ thần bí nói: "Các cô có biết lần cuối cùng tổ chức một cuộc họp quan trọng như vậy là khi nào không?"

Sự tò mò của những người khác lại dấy lên: “Khi nào vậy?”

Anh ta hạ giọng, hàm ý nói: “Khi Qúy lão gia giao quyền, để hai vị phó tổng tiếp quản công ty.”

Hai vị phó tổng Qúy là hai con trai của ông cụ Qúy- một người là chú, người còn lại là cha của Qúy Hành.

Có người thận trọng hỏi tiếp: “Vậy… cuộc gặp gỡ này thực chất là tín hiệu chuyển giao quyền lực?”

Một lúc sau, không có ai tiếp tục bàn về vấn đề này nữa

Đối mặt với chủ đề có phần nhạy cảm này, mọi người đều ngừng thảo luận và ngầm giải tán, mỗi người đều tự về chỗ giải quyết công việc của mình.

Tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều biết tình thế của tập đoàn Qúy thị quả thực sẽ thay đổi.

Đúng hai giờ, Qúy Hành đúng giờ bước vào phòng họp.

Hai bên bàn hội nghị khổng lồ đã chật kín người, những người quản lý cấp cao đang trò chuyện theo từng tốp nhỏ, khi họ nhìn lên và nhìn thấy Qúy Hành đến, ai nấy đều đột nhiên im lặng.

Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Thư ký Lưu đi theo Quý Hành, liếc nhìn số người trong phòng họp.

Không đủ, còn thiếu một người.

Chỗ trống ở đầu hàng ghế bên phải đặc biệt dễ thấy.

Tên trên tấm thẻ trước bàn là - Qúy Chấn Giang.

Ông ta là chú của Qúy Hành.

Không ổn rồi.

Thư ký Lưu thầm nghĩ, phó chủ tịch Quý dù có không muốn thế nào cũng không thể vắng mặt trong dịp như vậy.

Một giây tiếp theo, thư ký Lưu đưa mắt nhìn về phía trước, sau đó anh ta mới hiểu tại sao lúc này phòng họp lại yên tĩnh đến lạ thường.

Ở đầu bàn hội nghị là nơi Qúy Hành vốn ngồi lại đang có một người đàn ông trung niên đang ngồi.

Người đàn ông đang xem qua tất cả thông tin trên bàn, ngay cả tấm thẻ trên bàn của Qúy Hành cũng bị ông ta sốt ruột quét sang một bên.

Toàn bộ phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sắc mặt Qúy Hành vẫn bình tĩnh, lạnh lùng gọi người nọ: "Chú."

Ngồi ở vị trí đầu tiên là chú của Qúy Hành, Qúy Chấn Giang.

Qúy Chấn Giang sau đó đóng tập tài liệu trong tay lại, giống như vừa mới phát hiện sự xuất hiện của Qúy Hành: "Này, đại tôn cuối cùng cũng tới rồi à?"

Vừa nói, ông ta vừa bấm đồng hồ, hàm ý nói: "Sắp đến muộn rồi. Ở đây toàn là những đại bối mà lại phải ngồi chờ một tên tiểu bối như cậu thì có chút không hợp lý nhỉ?"

"Được rồi, nhanh ngồi đi." Sau khi mắng anh, ông ta xua tay về phía Qúy Hành: "Mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi."

Vừa rồi thư ký Lưu linh cảm có chuyện không ổn, liền ra ngoài dặn dò người bên ngoài, lúc này mới quay lại, từ phía sau Qúy Hành đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép: “Phó chủ tịch Qúy, có vẻ như ngài ngồi nhầm vị trí rồi."

Thư kí Lưu còn cố tình nhấn mạnh từ “phó chủ tịch”.

Vừa nói, anh ta vừa nghiêng người, để lộ chiếc ghế trống phía sau, thẳng thừng nói: “Đây mới là vị trí của ngài.”

Tuy trên mặt thư ký Lưu tươi cười nhưng giọng điệu lại không khách khí chút nào.

Sắc mặt Qúy Chấn Giang đột nhiên sa sầm xuống, trong lời nói tràn đầy tức giận: "Thư ký Lưu, lời này của anh là có ý gì?"

Thư ký Lưu rất ân cần giải thích với ông ta: “Phó chủ tịch Qúy, thật xin lỗi, ngài đã chiếm chỗ của chủ tịch Quý của chúng tôi.”

Sắc mặt Qúy Chấn Giang hoàn toàn tối sầm, ông ta hung hăng đập bàn, cũng không thèm giả vờ nữa: "Gì đây? Tôi không thể ngồi đây được sao? Chỉ có mình Qúy Hành là có thể sao?"

Cuộc họp hôm nay là do thư ký Qúy Hành sắp xếp trước, chẳng những không cùng ông ta thảo luận trước, lại càng không hỏi ý kiến ​​của ông ta, Qúy Chấn Giang đương nhiên rất bất mãn.

Huống chi, trước kia Qúy Chấn Giang là người quyết định thời gian họp, muốn họp thì họp, muốn hoãn thì hoãn, nào đến phiên một tiểu bối quyết định kế hoạch của ông ta.

Qúy Chấn Giang chỉ tay vào thẳng mặt Qúy Hành, tức giận nói: "Tôi nói cho cậu biết, cho dù hôm nay cha cậu có tới đây, vị trí cũng không tới lượt cha cậu ngồi!"

Từ hai năm trước, ông cụ Qúy đã giao toàn bộ sản nghiệp ở nước ngoài cho Qúy Hành quản lý mà không nói với ông ta một lời, việc này đã làm ông ta rất bất mãn, dù gì ông ta cũng là con trai cả, sai lại không giao sản nghiệp cho ông ta quản lý mà lại giao cho một tên nhóc con miệng còn hôi sữa? Ông ta thực sự không biết ông cụ Qúy đang nghĩ gì nữa.

Hiện tại Qúy Hành vừa mới trở lại Trung Quốc đã muốn leo lên đầu ông ta, tiếp quản toàn bộ tập đoàn, việc này còn phải xem ông ta có đồng ý hay không đã!

Qúy Hành cau mày, giơ tay chặn tay Qúy Chấn Giang chỉ vào mình: "Chú, chú nên biết, cháu không thích người khác chỉ tay vào mình."

Anh nắm lấy ngón tay duỗi ra của Qúy Chấn Giang, nhẹ nhàng khéo léo chỉ ra phía ngoài: "Lần này tôi sẽ cho chú tận hưởng một cảm giác khó quên."

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng hét của Qúy Chấn Giang lập tức vang vọng khắp phòng họp.

Qúy Hành nhận lấy khăn giấy từ thư ký Lưu, chậm rãi lau sạch tay, sau đó ra lệnh: "Phó chủ tịch Qúy không cẩn thận làm gãy ngón tay, các người mau dành thời gian đưa chú ấy đến bệnh viện kiểm tra đi."

Qúy Chấn Giang đau đớn nắm chặt tay, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hung dữ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng bị cưỡng chế “dìu” ra bên ngoài.

Thư ký Lưu kêu người vào dọn chiếc ghế mà Quý Chấn Giang vừa ngồi và thay một chiếc mới.

Qúy Hành sau đó nhàn nhã ngồi xuống, hai tay mảnh khảnh tùy ý đặt lên bàn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía, quan sát biểu tình của mọi người.

Cuối cùng, Qúy Hành dừng một chút rồi mới mở miệng, giọng điệu ôn hòa và lễ phép: “Thật xin lỗi, làm lãng phí năm phút của mọi người.”

Các vị quản lý cấp cao đều sững sờ trước những gì vừa xảy ra, ai nấy đều nhìn vào mũi, mũi nhìn vào tâm, dù có tâm tư muốn gây loạn thì cũng không dám gây thêm phiền phức nữa.

Qúy Hành ngay cả ngón tay của chú ruột mình cũng dám bẻ, không để lại cho ông ta chút mặt mũi nào, nếu người khác khiêu khích anh, chắc chắn mọi việc sẽ càng thêm thảm hại hơn.

“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp nhé.”

Cuộc họp kéo dài ba giờ.

Tất cả những người tham gia họp đều cảm thấy như thể họ vừa trải qua một trận chiến sinh tử, kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì Qúy Hành mang đến một cảm giác áp bức quá mạnh mẽ.

Mỗi khi bọn họ bày tỏ xong ý kiến ​​và quan điểm của mình, Qúy Hành liền im lặng suy nghĩ một hồi lâu, trong lòng ai nấy đều thấp thỏm, sợ lời mình vừa nói có gì đó không đúng.

Có vài người vừa bước ra khỏi phòng họp liền vuốt ngực giúp tim mình trấn tĩnh lại, thảo nào ông cụ Qúy lại đặc biệt ưu ái đứa cháu trai này đến vậy.

Cậu bé Qúy Hành này rất có khí chất giống ông cụ Qúy khi còn trẻ.

Qúy Chấn Giang không ngờ Qúy Hành lại thật sự kêu người bắt ông ta đến bệnh viện, làm ông ta bỏ lỡ cuộc họp quan trọng liên quan đến tương lai của tập đoàn.

Sau này, dù có hiên ngang lăn lộn như thế nào, ông ta cũng phải đành chịu nhục đứng thấp hơn Qúy Hành một cái đầu.

Bên ngoài phòng họp có một cô gái trẻ xinh đẹp đang chán nản chờ đợi.

Đôi mắt cô ấy liền sáng lên khi nhìn thấy cửa phòng họp mở ra, Qúy Hành bước ra ngoài trước.

Người đàn ông trung niên đang đi cùng Qúy Hành vừa nhìn thấy cô ấy liền ngừng nói, vẫy tay chào cô gái.

Cô gái chạy tới nắm lấy cánh tay ông ấy, ngọt ngào gọi một tiếng: “Cha!"

Người đàn ông gõ nhẹ vào chóp mũi của con gái, trìu mến nói: “Sao con lại đến công ty?”

Cô gái nhăn mũi: “Con đến đón cha tan làm.”

Qúy Hành thấy thế cũng không có ý định quấy rầy hai cha con, anh liền tạm biệt người đàn ông trung niên: "Chú Trần..."

Anh vừa mở miệng đã bị chú Trần cắt ngang.

"Đây là con gái Tiểu Vân của tôi. Hai người đã lâu không gặp phải không?"

Trần Vân gật đầu, nắm lấy cánh tay của cha cô, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng và liếc nhìn Qúy Hành đầy mong đợi.

Chú Trần là bạn thân của cha Qúy Hành và là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Qúy thị, Qúy Hành đương nhiên rất quen thuộc với ông ấy.

Về phần con gái của ông ấy là Trần Vân... Hình như trước đây hai người cũng đã từng gặp nhau, nhưng anh lại không có ấn tượng gì về cô gái này.t-y-t

Qúy Hành nhếch môi, không nói gì.

Chú Trần cũng không quan tâm, ông ấy nói tiếp: “Nghe nói tối nay cha cháu đi công tác mới về, vừa vặn đã lâu chú cũng chưa đến thăm ông ấy, hay là tối nay chú dẫn Tiểu Vân đến nhà cháu ăn một bữa cơm đoàn tụ, đồng thời cũng cho hai người trẻ các cháu có thời gian nói chuyện nhiều hơn.”

Qúy Hành vốn muốn từ chối, nhưng sau khi nghe được lời này, anh lại đổi ý.

“Được.” Ánh mắt anh trong veo, khẽ gật đầu với hai người: “Vậy tối nay cháu đợi chú Trần tới.”

Hai cha con Trần gia nhìn Qúy Hành rời đi, cha Trần vỗ nhẹ vầng trán mịn màng của con gái, ông ấy nói: "Bây giờ con đã hài lòng rồi chứ?"

Trần Vân tựa đầu vào vai cha mình, mải mê nhìn theo bóng lưng của Qúy Hành, mỉm cười, nói: "Quá hài lòng đấy chứ, cảm ơn cha!"

“Chú Qúy rất coi trọng con.” Cha Trần đầy ẩn ý nhìn con gái: “Qúy Hành vừa mới về Trung Quốc, ông ấy đang bận đi công tác mà vẫn nhớ gọi điện cho cha nói có cơ hội dẫn con đến nhà họ Qúy ăn một bữa cơm, sẵn tiện có cơ hội gặp gỡ cháu trai của ông cụ Qúy.”

Ý đồ kết duyên hai người trẻ tuổi này quả thực đã quá rõ ràng.

Chưa kể Qúy Hành hiện tại là đứa trẻ ưu tú nhất trong thế hệ của bọn họ, con gái Trần Vân của ông ấy cũng đã sớm âm thầm tính toán, nếu hai nhà thật sự có thể kết thành thông gia, địa vị của ông ấy trong tập đoàn chắc chắn sẽ càng ổn định hơn, cho nên cha Trần Vân đương nhiên càng ủng hộ chuyện tình của đôi trẻ.

-

Nhà họ Huyền.

Huyền Thanh vừa kết thúc cuộc điện thoại kéo dài cả tiếng đồng hồ với trợ lý An An, cô cầm máy tính bảng lên và mở lịch trình An An mới gửi tới.

Nhìn thấy bảng lịch trình đầy đủ trước mắt, Huyền Thanh cảm thấy vừa vui vừa buồn.

Mặc dù vụ bê bối với Lâm Nam Ý lần này rất khốc liệt, nhưng may mắn thay thời gian chiến đấu cũng không dài, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tra ra được chân tướng và được làm sáng tỏ kịp thời nên cũng không gây ra bất kì tổn thất lớn nào cho công ty đại diện cũng như bản thân cô.

Vì vậy, công ty chỉ cho Huyền Thanh nghỉ ngơi một ngày, và để đề phòng những thay đổi tiếp theo, việc khởi quay bộ phim "Đen Trắng" nhanh chóng được đưa vào lịch trình.

Huyền Thanh đếm lịch, ngày mai là ngày 16 cô được nghỉ ngơi một ngày, ngày 17 sẽ có lịch trình chụp poster tuyên truyền cho bộ phim "Đen trắng", Huyền Thanh chỉ có một ngày 18 để thu dọn hành lý, sang ngày 19 là phải lên máy bay đến phim trường bắt đầu khởi quay.

Mặc dù ngày dự kiến ​​khai máy là vào cuối tháng, nhưng vì kịch bản "Đen trắng" có rất nhiều cảnh võ thuật nên một số diễn viên chính cần phải đến trước một tuần để được giảng dạy và huấn luyện một số biện pháp an toàn cơ bản.

Điều này được thực hiện không chỉ để đảm bảo hiệu quả quay phim mà còn giúp các diễn viên chính thích nghi sớm và giảm thiểu tình trạng thương tích trong quá trình khởi quay.

Huyền Thanh đóng máy tính bảng lại, liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã gần 5 giờ 40 rồi.

Hai mươi phút trước Qúy Hành mới gửi cho cô một tin nhắn báo anh đã tan làm, tính toán thời gian chắc là anh cũng đã đến nơi rồi.

Huyền Thanh đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó cầm túi chuẩn bị xuống lầu chờ anh.

Trình Tích đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách tầng một, cậu ta chán nản ấn nút điều khiển TV chọn kênh, nghe thấy tiếng bước chân Huyền Thanh đi xuống lầu, đôi mắt của chàng trai trẻ liền sáng lên, cậu ta đứng phắt dậy.” Chị Thanh, tối nay chị có ăn tối ở nhà không? Chị muốn ăn gì cứ nói, em sẽ làm cho chị.”

Huyền Thanh ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt đầy hy vọng của chàng trai, cô áy náy lắc đầu: "Không được, tối nay chị không về nhà."

Lời còn chưa dứt, Huyền Thanh đã chú ý tới mấy cuốn sách giáo khoa đại học và áo khoác đen nằm bên cạnh, liền đổi chủ đề: "Còn em thì sao, tối nay em về trường hả?"

Trình Tích có chút thất vọng, nhưng rất nhanh cậu ta đã che đi nỗi thất vọng trong ánh mắt, trả lời: "Đương nhiên, lát nữa em sẽ về trường."

Nếu chị Thanh không ở đây thì cậu ta cũng không có hứng thú với cái nhà này nữa.

Mỗi lần cậu ta một mình bước vào ngôi nhà này, cảm giác tội lỗi trong lòng cậu ta càng nặng nề hơn, sự chán ghét của cậu ta đối với Trình Sĩ Vinh cũng càng sâu sắc hơn.

Trình Tích lấy áo khoác mặc vào, sau đó từ trong túi móc ra chìa khóa xe máy: "Để em tiễn chị, dù sao em cũng phải quay lại trường học."

Điện thoại di động của Huyền Thanh chợt vang lên, cô rũ mắt xuống nhìn thấy tên người gọi, sau đó cô liền quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc Maybach màu đen quen thuộc đã đậu trước cửa nhà.

Là Qúy Hành.

Tâm tình Huyền Thanh bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, cô lắc lắc điện thoại, nói với Trình Tích: "Không cần đâu, đã có người đến đón chị rồi."

Bởi vì thanh niên vừa mới mặc áo vội nên nửa cổ áo còn ép vào bên trong, Huyền Thanh tiến lên một bước giúp cậu ta chỉnh lại cổ áo cho gọn gàng, vỗ nhẹ lên vai thanh niên đang tỏ rõ thất vọng, rồi kiên nhẫn nhắc nhở: “Em nên cũng nhanh chóng quay lại trường đi. Nhớ cẩn thận quan sát chú ý an toàn nhé.”

Trình Tích nhanh chóng quay đầu lại, mím môi và ngoan ngoãn gật đầu.

Huyền Thanh không để ý, khi cô cúi đầu chỉnh lại cổ áo cho Trình Tích, ánh mắt của người đàn ông đang ngồi chờ ngoài xe càng thêm lạnh lùng và sâu thẳm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK