• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Huyền Thanh ngước mắt nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ xe, sau đó thu ánh mắt lại, ánh mắt cô rơi vào người Qúy Hành.

Vừa rồi ánh mắt anh sâu thẳm, không nói một lời liền mở cửa xe kêu cô lên xe.

Huyền Thanh cảm giác sâu sắc trong lòng người đàn ông này dường như có một cỗ tức giận không thể giải thích được.

Rõ ràng lúc đầu mọi chuyện vẫn còn tốt mà.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng hiển nhiên lúc này hai người bọn họ không thể đứng ở bên ngoài một cách ngang nhiên được.

Một nhà đầu tư và một nữ chính, nếu có người nhìn thấy, một số chuyện lộn xộn sẽ khó tránh khỏi bị truyền ra ngoài.

Qúy Hành có lẽ cũng lo lắng điều này nên anh không nói chuyện với cô ở ngoài xe.

Suy cho cùng, anh thậm chí còn không muốn có quá nhiều người biết về cuộc hôn nhân của mình chứ đừng nói đến việc có tai tiếng liên quan với cô.

Vì thế cô rất hiểu chuyện, không hỏi thêm câu nào nữa, liền ngoan ngoãn lên xe.

Ai ngờ sau khi Qúy Hành từ bên kia lên xe, thư ký của anh liền khởi động xe lái đi.

Người trợ lý An An bị bỏ lại một mình với vẻ mặt ngơ ngác vẫn còn đang đứng đó, chiếc xe càng lúc chạy càng xa, cho đến khi khuất dạng.

Lúc này, đôi mắt đen nhánh của Qúy Hành hơi nheo lại, anh cố gắng áp chế nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng.

Hành động mở cửa xe không chút do dự của Huyền Thanh thật sự đã khiến anh bình tĩnh hơn.

Cô không muốn đeo nhẫn cũng không sao, dù sao cô cũng đang quay phim, đoàn làm phim sẽ không để trên tay cô có món đồ không phù hợp với bối cảnh của nhân vật.

Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ, Qúy Hành ngước mắt nhìn cô, đôi mắt hắc thạch sáng lên tia ấm áp:

"Dẫn em đi ăn tối."

Địa điểm là một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô.

Huyền Thanh đi theo Quý Hành vào trong, một người đàn ông trông giống như quản lý đã đợi sẵn ở cửa, vừa nhiệt tình dẫn hai người vào trong vừa nói:

"Ngài Qúy, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ anh muốn rồi."

Huyền Thanh nhìn khung cảnh của sân nhỏ.

Xung quanh tường bao phủ cây xanh, ở ngay góc sân có xích đu, giữa sân có một cái ao nhỏ, đi qua cây cầu vòm nhỏ còn có thể nhìn thấy một đàn cá chép koi to béo đang bơi lội xung quanh.

Bước vào trong nhà hàng, khung cảnh rất yên tĩnh và trang nhã nhưng lại không thấy một bóng người.

Nhìn thoáng qua rõ ràng Qúy Hành đã bao cả nơi này.

Thái độ này khiến Huyền Thanh có chút tò mò đồ ăn của đầu bếp ở nhà hàng này rốt cuộc ngon đến mức nào.

Người đàn ông trước mặt bỗng dừng lại, Huyền Thanh không để ý, suýt chút nữa đụng phải anh. Qúy Hành xoay người, kéo cô từ phía sau ra, ra hiệu cho cô ngồi ở trước mặt anh.

Đó là một chiếc bàn vuông bằng gỗ mun cạnh bếp.

Đưa mắt nhìn lên trên, Huyền Thanh phát hiện ra sự khác biệt của nhà hàng này:

Phòng bếp của nhà hàng này hoàn toàn mở, giúp khách hàng có thể dễ dàng quan sát các đầu bếp đang chế biến bên trong.

Vừa ngồi xuống, cô đã nhìn thấy Qúy Hành cởi áo khoác, rồi anh đặt nó lên ghế, sau đó bắt đầu xắn ống tay áo sơ mi lên.

Anh xắn tay áo lên tận khuỷu tay, sau đó anh ung dung bước vào phòng bếp.

Khóe miệng Huyền Thanh giật giật, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ.

"Chẳng lẽ... anh định tự nấu ăn à?"

Qúy Hành nghe vậy thì dừng lại, anh quay người lại nhìn Huyền Thanh, hai người bị ngăn cách bởi một lớp thủy tinh.

Cằm của người đàn ông hơi nhếch lên, ngay cả khi ở trong bếp, dáng vẻ của anh vẫn rất trang nghiêm và tao nhã:

"Phải thì sao?"

“Không phải em nói nhớ mùi đồ ăn ở nhà sao?”

Huyền Thanh theo bản năng liền phàn bác: "Tôi nói như vậy hồi nào..."

Nói được nửa chừng, cô chợt nhớ tới weibo cô đăng tối qua hình như là... có nhắc tới nhớ mùi đồ ăn ở nhà khi đi xa.

Nghĩ đến đây, cô liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía bên kia tấm kính đã bắt đầu chọn nguyên liệu.

Vậy hôm nay anh đến đây chỉ để nấu ăn cho cô thôi sao?

Người đàn ông đang cúi đầu chọn nguyên liệu trên mặt bàn đá cẩm thạch, ngọn đèn sợi đốt sáng rực trong phòng bếp chiếu sáng trên đầu anh, chiếu sáng cả khuôn mặt thanh tú với những đường nét rõ ràng và cái cổ thẳng tắp của anh.

Ngay cả đôi lông mày lạnh lùng và thờ ơ thường ngày của anh cũng tràn ngập sự nghiêm túc và tập trung.

Không thể phủ nhận, trong nháy mắt khi suy nghĩ này xuất hiện, trái tim Huyền Thanh trong lồng ngực chợt run lên kịch liệt, đập càng lúc càng nhanh.

Hàng mi dày như lông quạ của cô run lên mấy lần, rồi cô cụp mắt xuống, cố gắng che đi những gợn sóng trong mắt và sự ngọt ngào đang lan ra ngoài lồng ngực.

Cứ tận hưởng khoảnh khắc này đi, Huyền Thanh tự nhủ.

Nhưng,

Cô không nhớ Qúy Hành còn biết nấu nướng...

Huyền Thanh lúc này mới muộn màng nhận ra.

“Nhưng Qúy Hành, anh biết nấu ăn à?”

Cô đứng dậy đi về phía tấm kính, nghiêng đầu xem động tác của Qúy Hành có thuần thục hay không.

Tuy bị ngăn cách bởi lớp kính nhưng Qúy Hành vẫn có thể nắm bắt chính xác vẻ nghi ngờ trong giọng điệu dịu dàng của người phụ nữ.

Anh nhướng mắt, nhếch khóe môi, giơ cổ tay lên đặt lên trán Huyền Thanh, từ xa nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trán cô, trên môi nở nụ cười kiêu ngạo:

"Đương nhiên là biết."

Anh đặt chắc chắn củ cà rốt trong tay lên thớt, nhanh chóng cắt nó thành từng miếng vừa phải bằng con dao ở tay phải.

Huyền Thanh rất kinh ngạc: “Anh học nấu ăn khi nào vậy?”

Nói xong, cô chậm rãi bước vào bếp, tháo chiếc tạp dề đen tuyền đang treo ở cửa xuống.

Chiếc áo sơ mi bằng lụa trắng tinh khiết của Qúy Hành cần được che chắn bởi một chiếc tạp dề.

"Tôi học nó lúc ở bên nước ngoài." Qúy Hành nấu chín nguyên liệu trong tay một cách gọn gàng: "Bởi vì tôi không thể thích nghi với thói quen ăn uống của người nước ngoài nên tôi đã học cách nấu ăn."

Tay Huyền Thanh đang cầm tạp dề bỗng khựng lại, sau đó bình tĩnh siết chặt.

Nhịp tim cô dường như ngay lập tức bị chìm xuống.

Ba năm ở nước ngoài?

Lý trí cô lúc này đã trở lại.

Qúy Hành chú ý thấy Huyền Thanh đi vào, còn tưởng là cô vào giúp anh một tay, vậy nên anh liền quay người lại, nhìn thấy trong tay cô đang cầm một chiếc tạp dề màu đen.

Thấy vậy anh liền tiến lên hai bước, cúi đầu đứng trước mặt cô.

Huyền Thanh chỉ cảm thấy một bóng đen đột nhiên bao trùm lấy mình, khi cô vừa định thần lại thì người đàn ông cao lớn đã cúi đầu đứng trước mặt cô.

Khí chất nam tính đập vào mặt cô hoàn toàn bao trùm lấy cô, Huyền Thanh chỉ vừa đủ cao để nhìn thấy cổ áo sơ mi đang để hở của Qúy Hành, hai cánh xương quai xanh xinh đẹp, xa hơn nữa là đôi lông mày cụp xuống và mái tóc đen mềm mại của Qúy Hành.

Huyền Thanh bình tĩnh lại cảm xúc, cô giơ tay kiễng chân lên một chút để đeo tạp dề vào cổ anh, sau đó đi vòng ra phía sau anh, vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, giúp anh buộc lại tạp dề.

Làm xong tất cả những việc này, Qúy Hành chợt ôm eo cô, bế cô ra khỏi bếp, dịu dàng đè cô xuống ghế.

"Em chỉ cần ngồi đợi tôi thôi."

Kết quả cuối cùng của bữa tối hôm nay là năm món mặn và một món súp.

Đầu tiên là thịt lợn băm vị cá, trứng cuộn tamagoyaki và salad rau.

Sau đó là hai món ăn mà Huyền Thanh đăng trên weibo ngày hôm qua: thịt bò sốt vàng và sườn heo hấp cơm nếp lá sen.

Cuối cùng là món chè đào ngọt và nấm hương trắng.

Trên bàn ăn đầy ắp màu sắc hấp dẫn, cộng thêm mùi thơm ngào ngạt càng thêm k.ích thích vị giác của người ăn.

Qúy Hành kéo tay áo xuống, chỉnh tề ngồi xuống đối diện Huyền Thanh.

"Nếm thử xem."

Người đàn ông đối diện uể oải ngồi trên ghế, vắt chéo đôi chân dài, giơ tay ra hiệu, vẻ mặt kiên quyết, có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của mình.

Trên thực tế, chỉ nhìn bề ngoài, Huyền Thanh cũng có thể biết tay nghề của Qúy Hành quả thực không tồi.

Cô cắn thử một miếng trứng cuộn.

"Rất ngon."

Qúy Hành dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, hiển nhiên không hài lòng với lời nhận xét chung chung như vậy: “So với hai bức ảnh em đăng trên weibo thì sao?”

Hả, còn có tâm tư đi so sánh nữa à?

Huyền Thanh cười lớn, rồi nghiêm túc bổ sung: "Ngon hơn nhiều."

Khi cô vừa đặt đũa xuống, vai phải của cô lại cảm thấy đau nhói.

Cô đau đớn xoa xoa vai phải, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại, đôi môi đỏ mọng cũng khẽ mím lại.

Qúy Hành liếc mắt một cái liền nhận ra dáng vẻ bất thường của cô:

"Sao vậy? Em bị thương trên trường quay sao?"

“Không có gì.” Huyền Thanh xoa xoa mấy cái, rồi buông tay xuống: “Trước khi khai máy đã bị thương trong quá trình luyện tập rồi.”

Giọng nói Qúy Hành liền trầm xuống: "Nghiêm trọng lắm à?"

Huyền Thanh dùng răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, thành thật nói: “Có một chút.”

Cô quay lưng vào gương nhìn vào vết thương một chút, quả nhiên đúng như An An nói, chỗ bị thương đã hơi sưng lên, vết bầm cũng trở nên đậm hơn.

Thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Qúy Hành không hỏi gì nữa mà liền nhấc điện thoại lên, như là đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Huyền Thanh cũng không nói gì thêm nữa, cô quả thực là có hơi đói bụng, vậy nên cô liền cầm đũa lên, bắt đầu chậm rãi ăn từng miếng một.

-

Ăn cơm xong, Qúy Hành đưa Huyền Thanh trở về khách sạn.

Lúc xuống xe, thư ký đưa cho Qúy Hành một túi giấy đựng thuốc mỡ.

Huyền Thanh tưởng là cho mình nên muốn đưa tay nhận lấy, nhưng còn chưa kịp đưa tay ra thì đã nhìn thấy Qúy Hành cầm lấy túi thuốc, rồi mở cửa bước xuống xe.

Anh vòng sang bên chỗ ngồi của Huyền Thanh rồi mở cửa giúp cô.

"Em sống ở tầng mấy?"

"Hả?" Huyền Thanh có chút mơ hồ.

Ý của anh là anh còn muốn đi lên sao?

Qúy Hành xách túi thuốc, tay kia thì ôm chặt cổ tay thon dài của Huyền Thanh, thản nhiên đi về phía trước, giọng điệu chắc chắn không còn gì nghi ngờ:

“Để tôi xem vết thương của em.”

Bằng không anh sẽ rất lo lắng.

Huyền Thanh cảm giác được một cỗ nhiệt nóng dâng lên trên má, trên mặt cô chợt hiện lên một tia đỏ bừng.

Xem vết thương?

Không phải cô bị thương ở tay hay chân mà chỉ cần vén tay áo hay xắn ống quần lên là có thể nhìn thấy.

Cô bị thương ở vai đấy.

Qúy Hành đã kéo cô đến cửa thang máy, trước khi nhấn nút đóng thang máy, anh lại hỏi Huyền Thanh:

"Em sống ở tầng mấy?"

Bàn tay của người đàn ông vẫn siết chặt cổ tay cô, giọng nói đầy từ tính phát ra từ cổ họng, lúc cửa thang máy đóng lại bên trong chỉ có hai người bọn họ, làm cho bầu không khí càng trở nên ái muội.

Cô đành phải thấp giọng nói: “Tầng mười bảy.”

Sau khi cửa thang máy mở ra, Huyền Thanh nhìn quanh hành lang xác định không có ai, sau đó nhanh chóng cùng Qúy Hành đi về phòng mình.

Suốt đường đi cô không ngừng lẩm bẩm: Đừng ai ra ngoài, đừng đụng phải ai.

Đặc biệt là khi đi ngang qua cửa phòng của Quách Thiên Văn.

Lần trước Quách Thiên Văn cũng từng gặp Qúy Hành ở bữa tiệc tối, nếu như bây giờ lại gặp phải anh...

Cô không biết phải giải thích như thế nào nữa.

Huyền Thanh không muốn đối phó với ánh mắt nghi ngờ và thăm dò của cô ấy.

Chỉ cần thành công quẹt thẻ là an toàn rồi.

Sau khi quay lưng về phía cửa, Huyền Thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Qúy Hành đứng trước mặt cô, anh nhíu mày, buồn cười nhìn cô, nhịn không được trêu chọc cô:

"Em lo lắng như vậy à?"

Người trước mặt anh đang đứng tựa vào cửa, lông mi cô khẽ run, đôi mắt ươn ướt, hai bên má còn có chút ửng hồng.

Yết hầu Qúy Hành khẽ khàng di chuyển.

Trước khi Huyền Thanh ngước mắt nhìn sang, Qúy Hành đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, che giấu đi cảm xúc dày đặc trong mắt.

Anh bước đến ghế sofa ngồi xuống, rồi lấy từ trong túi giấy ra hai lọ thuốc mỡ, thư ký của anh còn cẩn thận viết cách dùng lên đó.

Qúy Hành trầm ngâm nhìn nó hồi lâu, sau đó đôi mắt đen láy của anh trực tiếp đáp xuống người Huyền Thanh.

"Lại đây, để tôi bôi thuốc cho em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK