Huyền Thanh đi ra khỏi nhà, tài xế Tiểu Trương vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Cô Huyền, ở đây.”
Cô mở cửa sau ra, liền thấy Qúy Hành đang tựa đầu ghế ô tô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tay anh cầm điện thoại di động đặt lên đùi, chất liệu vest sẫm màu khiến những ngón tay anh càng thêm thon dài trắng trẻo, khớp xương cũng trở nên rõ ràng.
Màn hình điện thoại vẫn sáng đèn, trên giao diện chính là cuộc gọi vừa rồi Huyền Thanh không trả lời.
Từ góc nhìn của Huyền Thanh, người đàn ông này có khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú, dưới hàng lông mày sắc sảo là một đôi mắt đang nhắm nhẹ, hàng mi dày tự nhiên rũ xuống dưới mắt tạo thành một cái bóng nhỏ.
Anh có vẻ hơi mệt...
Có vẻ như hôm nay anh phải giải quyết công việc rất nặng nhọc.
Nghĩ như vậy, Huyền Thanh liền tự giác nhẹ nhàng di chuyển, rồi nhẹ nhàng ngồi lên xe.
Nghe được âm thanh, Qúy Hành chậm rãi mở mắt, ngồi thẳng dậy, giơ tay nhéo nhéo lông mày, trầm giọng nói, giọng nói còn có chút khàn khàn: "Xin lỗi, tôi đến hơi muộn."
"Không sao đâu." Huyền Thanh cũng không cảm thấy đây là chuyện gì quá to tát, nếu hôm nay trợ lý An An đến đón cô có lẽ cũng là vào lúc này.
Qúy Hành thấy vẻ mặt cô không có gì thay đổi, liền dùng di động ra hiệu cho cô: “Sao vừa rồi em không nghe điện thoại?”
Huyền Thanh đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhìn cái gì đó, nghe được anh hỏi, cô liền trả lời: “Trước khi ra ngoài tôi đang nói chuyện với Trình Tích vài câu nên mới không bắt máy được."
Trình Tích? Qúy Hành khẽ cau mày.
Người em họ nhỏ hơn Huyền Thanh bốn tuổi?
Anh đặt hai tay lên đầu gối, ngón trỏ gõ nhẹ lên lớp da trên mặt ghế, cẩn thận suy nghĩ một lúc, từ sâu trong ký ức cuối cùng cũng lật lại được một hình bóng trầm mặc ít nói của một chàng trai trẻ.
Chàng trai có dáng vẻ vô cùng lãnh đạm, lúc nào cũng dựng lên những bức tường cao ngăn cách bản thân mình với mọi người xung quanh, lịch sự và xa cách, lạnh lùng và kiềm chế, nhưng chỉ duy nhất mở lòng với Huyền Thanh.
Qúy Hành nhớ tới năm anh tốt nghiệp và ra nước ngoài, Trình Tích lúc đó đang học năm cuối trung học.
Anh nhìn theo ánh mắt của Huyền Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trình Tích không biết từ lúc nào cũng đã bước ra khỏi nhà, cậu ta đội mũ bảo hiểm ngồi trên chiếc mô tô màu đen, động tác dứt khoát đầy vẻ kiêu ngạo và phóng túng của một chàng trai trẻ.
Đội mũ bảo hiểm xong, chân cậu ta giẫm lên bàn đạp, vặn tay ga rồi lao thẳng về phía xe của bọn họ.
Khi chỉ còn cách xe của bọn họ vài mét ngắn ngủi, cậu ta liền kéo phanh gấp dừng lại ngay trước cửa sổ xe của Huyền Thanh.
Trình Tích ngước mắt lên và nhìn vào mắt Qúy Hành, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung.
Thanh niên nheo mắt lại, ánh mắt cậu ta rất hung hãn, cảnh giác và còn có chút dò xét.
Qúy Hành thờ ơ đón nhận ánh mắt của cậu ta, cũng không hề nhượng bộ.
"Chị đã bảo em nhớ chạy xe chậm lại mà." Huyền Thanh cau mày, rất bất bình với hành vi nguy hiểm vừa rồi của Trình Tích.
Nhìn thấy chiếc áo khoác đang mở toang của Trình Tích, Huyền Thanh chợt nhớ lại khi Trình Tích vừa mới đến Giang Thành, lúc đó cậu ta đã bị cảm lạnh và sốt cao vì trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.
Vì thế cô không khỏi lẩm bẩm vài câu: “Kéo áo khoác lên, đừng có học theo người ta tỏ ra ngầu lòi như thế. Mùa thu thời tiết lạnh lắm, cẩn thận lại bị cảm.”
Chàng trai im lặng nhìn đi chỗ khác, vài sợi tóc đen trước trán nhẹ nhàng xõa xuống lông mày, cậu ta nghe lời ngoan ngoãn kéo dây kéo áo khoác lên.
Huyền Thanh gõ gõ tay lên cửa kính xe, vẻ mặt nghiêm túc lặp lại: “Nhớ lái xe chậm thôi, trên đường phải chú ý an toàn.”
"Em biết rồi, chị Thanh." Trình Tích giơ tay kéo kính chắn gió phía trước nón bảo hiểm xuống.
Huyền Thanh thấy vậy thì vẻ mặt cô lúc này mới trở nên dịu dàng hài lòng.
Nếu không phải Trình Tích đang đội mũ bảo hiểm, cô nhất định phải giơ tay xoa xoa đầu cậu ta một phen cho đã ghiền.
Cô xua tay nhỏ bé của mình, nói: "Đi thôi."
Trình Tích gật đầu với cô, rồi quay tay lái phóng đi.
Qúy Hành như có điều suy nghĩ, anh chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi bóng dáng của Trình Tích.
Nhạy bén như anh, làm sao anh có thể không nhận ra sự thù địch ẩn dưới sự dò xét cảnh giác trong ánh mắt của Trình Tích.
Tài xế Tiểu Trương nhìn thấy Huyền Thanh nhấn nút nâng cửa sổ xe lên rồi mới khởi động xe.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên rơi vào im lặng.
Nói thật, Huyền Thanh quả thực có chút khó chịu.
Đó là một sự pha trộn phức tạp của căng thẳng, mong đợi, vui sướng và bối rối.
Cô ôm cằm nhìn khung cảnh đường phố đang nhanh chóng lùi về sau ngoài cửa xe, nghĩ đi nghĩ lại mới cẩn thận nói: “Khi nào chúng ta sẽ nói với cha mẹ về việc đã đi lãnh chứng?”
Đây thực sự là một vấn đề mà Huyền Thanh cần phải giải quyết càng sớm càng tốt, một khi cô đến phim trường và bắt đầu quay phim, một, hai tháng tới chắc chắn là cô không thể về nhà, vì vậy trước thời gian đó cô phải có hành động cắt đứt ý định của mẹ mình.
Không phải mẹ Huyền đã nói hoặc là về nhà học tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, hoặc là đi lấy chồng để phụ giúp việc kinh doanh của gia đình sao?
Cô đã chọn cái sau.
Toàn bộ Giang Thành này, còn có đối tượng kết hôn nào tốt hơn Qúy Hành sao?
Huyền Thanh đã có thể tưởng tượng được mẹ cô, người thường xuyên mắng mỏ cô không ngừng, đến lúc đó sẽ có biểu cảm kinh ngạc tới mức nào, nghĩ tới đây, cô liền không nhịn được bật cười.
Qúy Hành nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như vực sâu, anh chậm rãi lên tiếng: “Em muốn nói khi nào?”
Giọng nói bình tĩnh của người đàn ông bên cạnh khiến Huyền Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng và thờ ơ, cô nhất thời không hiểu được nó có ý nghĩa gì.
Là cảm thấy quyết định của cô quá vội vàng?
Hay là anh sợ công khai rộng rãi, không muốn để nhiều người biết?
Tâm trạng vui vẻ khi lên xe lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô liền ngồi thẳng dậy, ngón tay vô tình chạm vào nút kim loại lạnh lẽo trên cửa xe.
Cái chạm lạnh lùng lập tức khiến cô nhớ đến tập tài liệu Qúy Hành đưa cho cô.
Cô và Qúy Hành chỉ là kết hôn theo hợp đồng.
Lúc nào cô cũng luôn nhắc nhở mình, cô chỉ đang tạm thời giữ vị trí phu nhân của Qúy Hành cho người khác mà thôi.
Trong thời gian hợp đồng, mỗi người đều có được thứ mình cần và giải quyết được vấn đề của mình. Sau hai năm khi hợp đồng hết hạn, Qúy Hành nhất định sẽ kết hôn với bạch nguyệt quang Vưu Ngọc Dao của mình, vì vậy sự hiện diện của cuộc hôn nhân này đương nhiên phải ở mức thấp nhất có thể.
Sau khi nói rõ nguyên nhân, Huyền Thanh cảm thấy Qúy Hành có thể đã hiểu lầm mình, cô không khỏi ngồi thẳng dậy, nhịn xuống nóng nảy:
“Thật ra tôi cũng đã muốn nói chuyện này sớm hơn, chủ yếu là muốn mẹ tôi đừng suốt ngày bắt tôi phải đi xem mắt theo ý bà ấy nữa. Đồng thời, tôi nghĩ chuyện này chỉ nên nói cho những trưởng bối và những người thân thiết trong gia đình, hoặc cùng lắm là một vài người bạn cực kì thân thuộc, còn về những người khác, anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không công khai chuyện này ra bên ngoài.”
Lúc Huyền Thanh đặt bút ký kết bản hợp đồng hôn nhân này thì cô cũng đã suy tính đến những chuyện đó rồi.
Gạt tình cảm cá nhân sang một bên, nhờ có bản hợp đồng này, cô không những có thể giải quyết triệt để việc suốt ngày bị bắt đi xem mắt một cách mù quáng mà còn có lý do để tiếp tục công việc hiện tại, tính ra cô cũng là người được lợi.
Vì vậy, cô đương nhiên cũng phải xem xét đến suy nghĩ của đối phương.
"Nếu bây giờ anh không muốn nói thì tôi cũng tôn trọng ý kiến của anh."
Huyền Thanh quay đầu lại, ánh mắt cô trong suốt, thẳng thắn bày tỏ sự thấu tình đạt lý của mình trước mặt Qúy Hành: “Về phần mẹ tôi, tôi sẽ tìm biện pháp khác để giải quyết.”
“Không cần.” Qúy Hành ngắt lời cô.
Ánh mắt vừa rồi của anh đang dán chặt vào đôi môi mềm mại của đối phương, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng liên tục đóng mở, lời nói vừa lễ phép vừa lịch sự, lại rất quan tâm đến anh, nhìn qua thì có vẻ như rất chu đáo và ân cần, nhưng thực ra lại rất xa cách.
Qúy Hành quay mặt đi, trong lòng anh bỗng cảm thấy bực bội khó hiểu, anh kéo mạnh cổ áo để giấu đi cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt, giọng nói cũng lạnh lùng hơn một chút: “Em nói đúng, mục đích của việc lãnh chứng chỉ là để giải quyết phiền toái từ cha mẹ chúng ta."
Anh nhắm mắt lại, giơ tay xoa xoa thái dương: “Vậy lúc nào thì em rảnh?”
Huyền Thanh không chút suy nghĩ nói: “Ngày kia, cũng là ngày 18.”
Ngày trước khi cô gia nhập đoàn phim.
Qúy Hành cũng không có phản đối, thời gian cứ thế đã được ấn định.
“Trước tiên tôi tới nhà em nói chuyện với chú Trình và dì Huyên, sau đó mới đưa em về nhà cũ của Qúy gia gặp cha mẹ và ông nội tôi, có được không?” Qúy Hành hỏi cô.
Huyền Thanh cũng lần lượt đáp lại.
Sau khi bàn bạc về thời gian, Huyền Thanh cũng thả lỏng người, tựa người vào lưng ghế.
Trong xe lại rơi vào im lặng.
Qúy Hành lơ đãng nhắm mắt lại, bất giác cau mày.
Huyền Thanh quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng Qúy Hành đầy mệt mỏi, trong lòng cô cũng âm thầm thở dài, vô thức muốn đưa tay vuốt ve lông mày anh giống như trước kia.
Vừa giơ tay lên, cô liền sững sờ, sau đó từ từ cuộn ngón tay lại và đặt chúng xuống.
Tất cả sự bình tĩnh và tự chủ của cô sẽ luôn mất kiểm soát trước mặt anh.
Nhìn thấy ô tô đang đến gần căn hộ của mình, cô suy nghĩ một lúc, liền lấy trong túi ra một chiếc bịt mắt xông hơi màu hồng rồi mở ra.
Qúy Hành ở bên kia vẫn nhắm mắt.
Huyền Thanh nghiêng người tới gần anh, sau đó nhẹ nhàng đeo bịt mắt lên giúp anh, mùi hương gỗ lạnh lẽo vừa quen thuộc vừa xa lạ của người đàn ông lập tức chiếm trọn khứu giác của cô.
Qúy Hành theo bản năng liền muốn mở mắt ra, trong mắt anh lúc này tràn ngập hắc ám.
Huyền Thanh chú ý tới từng phản ứng của Qúy Hành, cô vội vàng ấn xuống bàn tay đang muốn kéo vật đó ra khỏi mắt anh.
"Đừng nhúc nhích."
Qúy Hành nghe lời cô nói.
Cảm giác ấm áp từ mu bàn tay khiến anh khựng lại.
Bóng tối trước mặt khiến các giác quan khác của Qúy Hành càng trở nên nhạy bén hơn, anh có thể cảm giác được Huyền Thanh lúc này đang ở rất gần anh, anh còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô, còn có vài sợi tóc dài rũ xuống chạm vào da thịt anh, làm Qúy Hành bất giác liền cảm thấy ngứa ngáy.
Thấy anh không nhúc nhích, Huyền Thanh treo dây buộc hai bên bịt mắt lên tai hắn.
“Xong rồi.” Huyền Thanh hắng giọng cảnh cáo: “Đừng có vội cởi ra.”
Bàn tay đang giơ lên của Qúy Hành dừng lại giữa không trung rồi lại đặt xuống.
Một lúc sau, mặt nạ xông hơi mắt bắt đầu nóng lên, nhiệt độ dễ chịu làm dịu vùng da quanh mắt.
Năm phút sau, xe tới nơi liền dừng lại, Qúy Hành chậm rãi tháo bịt mắt ra.
Huyền Thanh xuống xe, còn nói tạm biệt với Qúy Hành: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Anh cũng nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cũng không đợi Qúy Hành đáp lại, cô liền xoay người đi vào đại sảnh.
Người tài xế Tiểu Trương vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu và ngạc nhiên khi thấy ông chủ của mình đang nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ mắt màu hồng trên tay, anh lật đi lật lại cái bịt mắt một lúc lâu rồi lại tiếp tục đeo nó lên.
Miếng che mắt màu hồng này làm cho ông chủ lạnh lùng trông có vẻ dễ thương hơn một chút.
Tiểu Trương chỉ dám liếc nhìn một cái, sau đó lập tức dời tầm mắt, khởi động xe, lái xe trở lại nhà cũ của Qúy gia.
Huyền Thanh bình tĩnh đi vào thang máy, không thèm quay đầu lại, cho đến khi cửa thang máy đóng lại thì cô không khỏi cười khúc khích.
Cô không quay đầu lại, chỉ vì sợ nhìn thấy Qúy Hành thì sẽ lại bật cười.
Miếng che mắt màu hồng treo trên mặt Qúy Hành có vẻ không phù hợp với khí chất cao thượng và bộ vest chỉnh tề của anh.
Nó trông có vẻ hơi buồn cười ...
Tác giả có lời muốn nói:
Qúy Hành: Đây là thứ vợ tôi đưa cho tôi, cho dù tôi có không thích đến mấy cũng phải mang theo.