• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thanh Thanh, cháu có biết tiểu tử Qúy Hành đã kết hôn rồi không?"

Ông cụ Huyền đang ngồi trên giường bệnh thưởng thức món súp gà nấm mà Huyền Thanh đã bận rộn chuẩn bị cả buổi sáng, đang ăn thì ông đột nhiên lại hỏi một câu như thế

Huyền Thanh đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, trên tay cô đang cầm cuốn tiểu thuyết gốc "Đen trắng" vừa mới mua cẩn thận đọc qua, đột nhiên nghe thấy câu này, động tác lật trang giấy của cô cũng đột ngột dừng lại.

?

Không thể nào? Làm sao ông nội biết được?

Cô hơi ngước mắt lên, hơi cau mày, sau đó vô thức lặp lại: “Qúy Hành... đã kết hôn rồi à?”

Ông cụ Huyền ngơ ngác nhìn cô, trừng mắt nói: "Nhìn xem, chuyện này mà cháu cũng không biết, cho nên ông mới thấy chuyện này không đáng tin chút nào. Chẳng lẽ là ông già họ Qúy đang lừa ông sao..."

Vừa nói, ông cụ vừa vẫy tay với Huyền Thanh, bảo cô ngồi xuống cạnh giường bệnh.

"Thanh Thanh, không phải là ông ngoại đang thúc giục con, nhưng tại sao một cháu gái xinh đẹp dịu dàng như con lại chưa có bạn trai vậy nhỉ?"

"Ông nội, cháu..."

Ông cụ Huyền giơ tay ngăn cản lời nói của Huyền Thanh: “Ông biết, Thanh Thanh của chúng ta hiện tại đã là một ngôi sao lớn. Ông cũng có nghe nói đa phần người làm trong giới giải trí đều có xu hướng kết hôn muộn. Ông ngoại cũng không phải là đang thúc giục cháu kết hôn mà là ông chỉ mong ngóng khi nào cháu gái ngoan của ông mới dẫn bạn trai về nhà ra mắt với ông đây?"

"Ông ơi, giấc mơ của ông sắp thành… khụ khụ, khụ khụ..."

Ông cụ Huyền cũng giả vờ ho khan hai tiếng, ông cụ vừa ho vừa liếc nhìn vẻ mặt của Huyền Thanh.

Huyền Thanh sao có thể không nhìn ra tính khí của ông cụ, cô giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng ông cụ Huyền, vừa an ủi hắn, bình tĩnh hỏi: "Sao đột nhiên ông lại nghĩ tới chuyện này?"

"Còn không phải là vì lão già họ Qúy đó sao?"

Ông cụ Huyền vừa nhắc tới liền tức, liền liên tục ho khan: “Lão già đó đêm qua thức gần như cả đêm, còn lôi kéo ông ngồi nghe ông ta nói chuyện phiếm, còn khoe ông ta sắp có cháu dâu! Qúy Hành cuối cùng cũng đã kết hôn! Cháu dâu cũng chẳng phải ở đâu xa! Cả buổi chỉ toàn nghe ông ta khoe khoang, ông còn nghi ngờ có phải ông ta vừa say rượu hay không mà toàn nói mấy lời bậy bạ với ông.”

Ông cụ Huyền giận dữ khịt mũi: “Hừ! Có gì mà đáng khoe khoang chứ? Có cháu dâu thì ghê gớm lắm sao? Sau này ông cũng sẽ có cháu rể! Còn chưa biết ai sẽ được ôm chắt đầu tiên đâu!"

Hóa ra nguyên nhân là do bữa cơm tối qua ở nhà cũ Qúy gia.

Ông cụ Qúy vừa định lên tiếng nói cha của Qúy Hành muốn tác hợp Qúy Hành và Trần Vân đến với nhau, nào ngờ Qúy Hành vừa ngồi vào bàn ăn liền quăng ra quả bom làm ai nấy đều ngã ngửa.

Anh nói: “Cha, con đã kết hôn rồi.”

So với vẻ mặt tái mét của cha, vẻ mặt kinh ngạc của mẹ, cùng vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mất mát của cha con Trần gia, vẻ mặt của Qúy Hành lại vô cùng bình tĩnh.

Anh chỉ lịch sự và nhẹ nhàng nói với ông cụ Qúy rằng hai ngày nữa anh sẽ đưa vợ về nhà cũ ra mắt với ông nội.

"Cháu trai tôi nói khi nó đưa người về nhà, tôi nhất định sẽ rất thích đứa cháu dâu này, hahaha..." Trong điện thoại ông cụ Qúy cười rất vui vẻ, thậm chí còn nói đùa: “Tôi nói này ông Huyền, ông nói xem hai nhà chúng ta có quan hệ tốt như vậy, hay là chờ đến khi Thanh Thanh nhà ông cũng sinh con rồi chúng ta đính ước cho hai đứa chắt mới sinh luôn, ông thấy được không?"

Dù biết ông cụ Qúy chỉ đang muốn chia sẻ hạnh phúc với mình với ông nhưng ông cụ Huyền vẫn không nhịn được, liền giận dữ cúp máy.

Lúc này Huyền Thanh cũng đang do dự có nên nói cho ông nội biết bây giờ hay không.

Cô nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, rồi quyết định việc này cứ tính sau.

Vì cô đã thỏa thuận với Qúy Hành là ngày mốt mới nói ra chuyện này, vậy cô cũng nên tuân thủ tinh thần của hợp đồng để tránh bị anh hiểu lầm lần nữa.

Cô chỉ cười cười rồi cất phích súp gà đi, cũng không đáp lại lời ông nội.

“À mà…” Ông cụ Huyền chợt nhớ ra: “Không phải mẹ cháu vừa rút hết tiền đầu tư cho một bộ phim mà cháu đóng vai chính vào mấy ngày trước sao?”

Huyền Thanh chớp mắt, bất đắc dĩ gật đầu: “Ông cũng biết mà, mẹ cháu chưa bao giờ thích cháu làm việc trong giới giải trí.”

Ông cụ Huyền thở dài một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu Huyền Thanh: "Cháu cũng đừng trách mẹ cháu, con bé cũng có nỗi khổ của riêng mình."

"Nhưng mà, ông nội vẫn luôn ủng hộ cháu." Ông cụ liền đổi chủ đề, vui vẻ cười nói: "Ông nội đã tái đầu tư số vốn mẹ cháu đã rút ra, với lại còn đầu tư thêm rất nhiều, lần này cháu không cần sợ bị mẹ cháu phát hiện nữa rồi, cho dù mẹ cháu có phát hiện ra thì mẹ cháu cũng không dám rút vốn của ông ngoại, hahaha..."

Ông cụ có vẻ khá tự hào.

"Chỉ cần cháu chăm chỉ, có cần gì ông ngoại đều sẽ lo liệu cho cháu. Trong giới giải trí nhiều mỹ nam như vậy, cháu nhớ mau chóng dẫn một người về ra mắt với ông càng sớm càng tốt."

Huyền Thanh mỉm cười đáp lại: "Ông nội, cháu biết rồi."

Buổi chụp hình ngày hôm sau diễn ra khá suôn sẻ.

Ở hậu trường còn gặp một nữ chính khác là Quách Thiên Văn, cô ấy cũng vui vẻ chủ động chào hỏi cô.

Quách Thiên Văn trông giống như một người đẹp băng lãnh.

Nhưng tính cách của cô ấy lại không lạnh lùng đến thế.

Có lẽ vì Huyền Thanh đã đứng ra bảo vệ cô ấy trong bữa tối vừa rồi nên cô ấy có ấn tượng tốt với Huyền Thanh và trở nên dễ dãi hơn một chút khi nói chuyện với cô.

"Tôi biết cô sẽ không dễ dàng bị bắt nạt như vậy." Trong thời gian nghỉ giữa set quay, hai người ngồi ở khu vực nghỉ ngơi phía sau, Quách Thiên Văn đang cầm một tách cà phê, vui vẻ nói chuyện phiếm: "Thật sự không làm tôi thất vọng." 

Huyền Thanh đương nhiên biết cô ấy đang nói tới vụ bê bối giữa Lâm Nam Ý và cô.

Cô ngơ ngác cười, nói: “Cô tin tôi đến vậy sao?”

Quách Thiên Văn gật đầu, uống một ngụm cà phê đen nguyên chất, vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Lần trước lúc chúng ta ăn tối, cô đã giải vây giúp tôi bằng việc tạt nước nóng lên người nhà đầu tư, từ đó tôi đã biết cô là một người rất dũng cảm và táo bạo, cô đã làm những chuyện mà tôi muốn làm, nhưng tôi lại không có gan làm những chuyện đó.”

Huyền Thanh chớp mắt ranh mãnh, nhỏ giọng nói vào tai cô ấy: “Đó là vì cha tôi cũng là nhà đầu tư nên tôi mới dám làm thế.”

Cái nhìn đó dường như đang nói lên một bí mật nào đó.

Quách Thiên Văn cũng cảm thấy thích thú với cô.

Nói xong, Quách Thiên Văn cảm thấy cho dù Huyền Thanh không có nền tảng chống lưng thì lúc đó cô cũng sẽ ra tay giúp đỡ cô ấy.

Chỉ là nó sẽ không trực tiếp như vậy.

“Cô Huyền, cô Quách.” Nhân viên gọi tên hai người: “Các cô chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta tiếp tục quay phim.”

Trợ lý An An chạy tới, dẫn Huyền Thanh vào phòng thay đồ: “Chị Thanh, tiếp theo chúng ta phải chụp áp phích hai người. Chúng ta phải mau thay quần áo và trang điểm.”

"Áp phích đôi?" Huyền Thanh không nhớ rõ còn có nội dung này: "Hôm nay không phải chúng ta chỉ chụp ảnh trang điểm thôi sao?"

“Thông báo này là yêu cầu của người tổ chức chương trình và nhà sản xuất.” An An giải thích: “Nghe nói trong tương lai sẽ thỉnh thoảng tung ra một vài áp phích mới để duy trì sự nổi tiếng.”

"Chỉ cùng chụp với Quách Thiên Văn thôi à?"

“Còn có một diễn viên phụ, nghe nói anh có rất nhiều cảnh đối diện với chị Thanh.”

Huyền Thanh nhướng mày: “Ai vậy?”

"Không biết, nhà sản xuất còn chưa công bố nhưng trên mạng mọi người đều đã đồn đoán từ lâu." An An lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Bọn họ rẽ vào góc đi tới phòng thay đồ ở phía trước.

Nào ngờ liền tình cờ đụng phải một nhóm người ở phía đối diện, dẫn đầu là Hứa Phán Phán.

Vẻ mặt Huyền Thanh vẫn ôn hòa, nhưng nhiệt độ trong mắt lại lạnh hơn một chút.

An An cũng im lặng trợn mắt, xem ra hôm nay thật xui xẻo khi gặp phải người phụ nữ này.

Cô ấy vẫn chưa quên Hứa Phán Phán đã thuê đội thủy quân bêu xấu chị Thanh để nhân cơ hội chiếm lấy vai nữ chính.

Hai người dừng lại trước cửa phòng thay đồ.

Ánh mắt Huyền Thanh quét qua cô ta, bước chân tuy dừng lại, nhưng tay cũng không dừng lại, cô nắm lấy tay nắm cửa, đang định mở cửa.

Hứa Phán Phán liền ngăn cô lại: "Này!"

Cô ta hất tóc, nhìn Huyền Thanh một lượt từ trên xuống dưới, khinh thường cười khẩy: "Xin lỗi, tôi đang vội dùng phòng thay đồ này, cô có thể đi tìm chỗ khác."

Trợ lý và một số nhân viên phía sau Hứa Phán Phán muốn ngăn cản cô ta nhưng không ai dám lên tiếng, nhất thời bầu không khí liền trở nên gượng gạo.

An An nghe vậy thì chống tay lên hông, không hề nể mặt cô ta: “Thật xin lỗi, là chúng tôi đến đây trước, nếu cô Hứa vội muốn dùng phòng thay đồ thì nên đi tìm chỗ khác."

"Cô cho rằng cô là ai mà dám lên mặt nói chuyện với tôi như vậy?" Hứa Phán Phán không ngờ rằng một trợ lý nhỏ bé lại dám phản bác cô ta, cô ta tức giận đến mức chỉ tay vào thẳng mặt An An, ngón tay dài màu đỏ tía của cô ta cũng đâm thật mạnh vào lông mày của An An.

Huyền Thanh đưa tay ra, nhẹ nhàng ngăn cản hành động của cô ta.

"Vậy cô cho rằng cô là ai?" Huyền Thanh ngước mắt nhìn Hứa Phán Phán, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ lạnh lùng.

Giọng điệu của cô khiến người ta trong giây lát khó có thể biết được là cô đang lặp lại lời của Hứa Phán Phán hay là đang dùng chính lời nói đó dạy dỗ lại cô ta.

Cô từ từ đẩy tay Hứa Phán Phán sang một bên, sau đó nói thêm những lời sau: "Những lời như vậy không nên thốt ra từ miệng một ngôi sao lớn như cô Hứa."

“Lỡ như…” Huyền Thanh nhìn xung quanh một cách có chủ ý: “Nếu có người có ác tâm nghe được và ghi lại thì sẽ không tốt cho cô đâu.”

Đây là nơi làm việc, thỉnh thoảng ắt hẳn cũng sẽ có người qua lại, nếu bạn nói chuyện, cư xử không đúng mực thì không có gì đảm bảo sẽ không có người ghi âm, tố giác bạn.

Nghĩ đến đây, Hứa Phán Phán cũng kiềm chế bản thân một chút, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ: “Đừng nói nhảm nữa, tôi đã nói là tôi muốn sử dụng phòng thay đồ này, các người mau tránh ra đi!”

Người trợ lý phía sau cô ta yếu ớt nói: "Chị Phán Phán, sao chúng ta không quay lại phòng thay đồ lúc nãy?"

"Tôi không đi." Hứa Phán Phán không thèm suy nghĩ liền từ chối thẳng thừng: "Ai thèm dùng chung phòng thay đồ với những đám diễn viên trẻ đó? Tôi cần một phòng thay đồ riêng, cô hiểu không, là một phòng thay đồ riêng!"

Huyền Thanh lúc này mới nhớ tới trường quay đối diện đang quay một đoạn quảng cáo công ích, công ty đã sắp xếp rất nhiều người đến, bao gồm cả ngôi sao lớn và cả ngôi sao nhỏ.

Có vẻ như một ngôi sao lớn hơn Hứa Phán Phán đã chiếm lấy phòng thay đồ riêng nên cô ta chỉ có thể dùng chung phòng thay đồ với các diễn viên trẻ khác. Nhưng cô ta không muốn và cũng không thể đuổi các diễn viên trẻ ra ngoài trước mặt nhiều người như vậy nên cô ta không còn cách nào khác là đành phải tìm một phòng thay đồ không sử dụng.

Và tình cờ cô ta đã gặp được Huyền Thanh.

"Thật đáng tiếc." Trước khi Hứa Phán Phán kịp nói tiếp, Huyền Thanh đã chỉ vào tấm biển treo trên cửa phòng thay đồ.

Phòng thay đồ của diễn viên đoàn phim "Đen trắng".

"Để giữ bí mật, đoàn làm phim yêu cầu không được cho người lạ sử dụng phòng thay đồ."

Nói xong, cô cũng không thèm quan tâm phản ứng của Hứa Phán Phán, liền đẩy thẳng cửa đi vào trong.

An An cũng đi theo sát phía sau, rồi đóng sầm cửa lại.

Hứa Phán Phán bị bỏ lại một mình bên ngoài, cô ta hiện giờ cực kỳ tức giận nhưng tiếc là bất lực.

"Huyền Thanh! Cô... cứ chờ đó!"

Sau đó tiếng giày cao gót vang vọng cũng nhanh chóng biến mất.

An An nhướng mày nói: "Nhìn cô ta kiêu ngạo chưa kìa."

Cuối cùng, Huyền Thanh chỉ chụp vài tấm ảnh quảng cáo với Quách Thiên Văn, còn nam diễn viên phụ còn lại cho đến khi kết thúc công việc cũng không thấy người đến.

An An thì thầm vài câu rồi chạy tới đưa nước cho cô.

"Nhân viên đoàn phim đã gọi điện nhưng họ vẫn không đến. Họ nói họ không chấp nhận kiểu lịch trình bổ sung vào phút cuối này. Bây giờ họ không có thời gian nên họ sẽ không đến."

An An khá tò mò: “Cũng không biết đó là ai, danh tiếng lớn cỡ nào mà dám lớn miệng như vậy.”

Huyền Thanh trước tiên uống chút nước làm dịu cổ họng, sau khi nghe được lời này, cô cũng có chút tò mò đối với nam diễn viên phụ này.

Mà anh ta không đến cũng tốt.

Mọi người có thể bớt đi một việc phải làm và còn có thể tan làm sớm.

Buổi quay chụp kết thúc thì bên ngoài trời cũng đã tối.

Bước vào bãi đậu xe ngầm, tài xế Tiểu Lưu đã ngồi vào ghế lái của chiếc xe bảo mẫu, chuẩn bị xuất phát.

Cũng có một chiếc ô tô màu đỏ quen thuộc đậu gần đó.

Cửa sổ chỗ ghế lái hạ xuống, Từ Di thò đầu ra ngoài, hừ nói: "Cuối cùng cậu cũng ra rồi, tôi chờ cậu từ chiều đến giờ đấy."

Từ khi biết vài ngày tới Huyền Thanh sẽ ra ngoài quay phim tới mấy tháng sau mới về, Từ Di đã nghĩ đến việc đưa cô ra ngoài thư giãn một phen.

Huyền Thanh kêu tài xế Tiểu Lưu đón An An về, còn mình thì lên xe của Từ Di.

Cô đá giày cao gót, hạ lưng ghế xuống, vừa nằm vừa nheo mắt, thoải mái thở dài: “Nằm vẫn thoải mái hơn…”

“Hôm nay bạn tớ khai trương quán bar mới, hôm nay tớ dẫn cậu đi chơi, sẵn tiện cũng cổ vũ tớ luôn.” Từ Di nhéo nhẹ gò má mềm mại của cô, tùy ý nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên.

“Ở đó thể loại gì cũng có. Đêm nay chị em tốt của tớ sẽ giúp cậu đổi khẩu vị.”

Quán bar?

Huyền Thanh khẽ cau mày.

Không phải là hồi đại học cô chưa từng đến đó mà là nơi đó đông đúc đủ thể loại người, khó có thể đảm bảo rằng sẽ không có người nhận ra cô và không ác ý phóng đại sự việc rồi đăng lên mạng.

Cô vừa thoát khỏi vụ bê bối vừa rồi, nên tốt hơn hết bây giờ tạm thời nên an phận thủ thường.

"Hay là, tớ không đi được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK