Quách Thiên Văn không bao giờ uống rượu vì khả năng uống rượu của cô ấy rất kém.
Cô ấy chưa bao giờ thích uống loại nước này, vừa cay vừa nghẹn, chỉ uống hai ly đã say.
Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy vi phạm quy tắc của bản thân.
Vị đạo diễn quan tâm đến việc cô và Huyền Thanh đều là phụ nữ nên cũng không yêu cầu người phục vụ đặt ly rượu ở chỗ của họ, thay vào đó chỉ đặt một ly nước trái cây trước mặt mỗi người.
Khi bầu không khí trong phòng đang trở nên sôi nổi, Quách Thiên Văn liền nhìn thấy Huyền Thanh rời chỗ ngồi, rời khỏi phòng bao.
Cô ấy do dự một lúc, dùng răng cắn chặt môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ra hiệu cho người phục vụ mang đến hai ly rượu trắng nhỏ.
Cảm giác cay nồng và nóng rát lập tức chạy xuống cổ họng khiến cô ấy không nhịn được nghẹn ngào và ho khan hai lần, khóe mắt cũng trào ra nước mắt.
Cô ấy lau khóe môi, trấn tĩnh lại, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy đuổi theo Huyền Thanh.
Đích đến là phòng vệ sinh ở cuối hành lang.
Đứng ở cửa chừng nửa phút, Quách Thiên Văn rốt cục lấy hết sức lực, ngang nhiên mở cửa bước vào.
Huyền Thanh đang đứng trước bồn rửa bằng đá cẩm thạch màu xám và ngạc nhiên nhìn sang khi nghe thấy âm thanh.
Giữa hai người thoang thoảng một mùi rượu nồng nặc, Huyền Thanh nghi hoặc nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên cổ Quách Thiên Văn đang bắt đầu đỏ lên.
Đây có phải là... dấu hiệu của say rượu không?
Chẳng lẽ cô ấy đã say rồi sao...
Đối diện với vẻ mặt phức tạp và tư thế căng thẳng đối phương, Huyền Thanh mím môi, ngập ngừng lên tiếng: “Cô uống rượu à?”
Gần như cùng lúc đó, Quách Thiên Văn cũng lên tiếng:
"Huyền Thanh, thực xin lỗi."
Giọng cô ấy hơi lớn, mơ hồ che luôn cả câu hỏi của Huyền Thanh, nói xong toàn thân cô ấy liền thoát khỏi trạng thái căng thẳng như vừa hoàn thành nhiệm vụ.
Đối mặt với lời xin lỗi đột ngột này, Huyền Thanh bỗng sững sờ trong giây lát.
"Thật xin lỗi, ngày đó... Là tôi quá bốc đồng, tôi biết cô không phải là loại người như vậy, nhưng tôi vẫn không nhịn được nói ra những lời như thế." Giọng nói của Quách Thiên Văn dần dần trầm xuống, cô ấy dừng một lúc rồi lại lên tiếng: "Thực xin lỗi, Huyền Thanh, là tôi không đúng, đáng lẽ tôi không nên tức giận với cô chỉ vì sự ích kỷ của chính mình..."
Cô ấy xin lỗi vì sự bốc đồng của mình và những tổn hại mà cô ấy đã gây ra cho Huyền Thanh.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này là vấn đề của tôi, là lỗi của tôi, trước đây là tôi quá xấu hổ, tôi không biết phải đối mặt với cô như thế nào, cho nên mãi đến hôm nay tôi mới có dũng khí để xin lỗi anh..."
"Thật sự xin lỗi."
Huyền Thanh còn chưa kịp nói gì đã nhanh chóng đỡ lấy thân hình lung lay sắp ngã của cô ấy:
"Cô ổn chứ?"
Quách Thiên Văn lùi lại hai bước, cô ấy đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo, giơ tay xoa xoa cái đầu choáng váng của mình, sau đó lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lúc này, cô ấy rất khác với vẻ đẹp lạnh lùng như băng thường ngày, lại trông giống như một mỹ nữ ngây thơ đơn thuần.
Sự tương phản lớn đến mức làm Huyền Thanh không khỏi bật cười.
Quách Thiên Văn bất đắc dĩ bĩu môi: "Cô cười cái gì?"
Huyền Thanh đi tới, cùng đứa dựa vào tường với cô ấy, nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói: "Cười vì bây giờ trông cô đáng yêu."
Hai người đồng loạt ngửa đầu ra sau, tựa lưng vào tường, im lặng một lúc, rồi cùng nhìn nhau mỉm cười.
"Thật ra Qúy Hành và tôi..."
“Không cần giải thích cụ thể.” Quách Thiên Văn nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cô, cô ấy chớp mắt: “Đây vẫn là suy nghĩ viển vông của chính tôi, không liên quan gì đến cô hay anh Quý.”
“Sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra mình mới là kẻ xấu, tôi không có tư cách gì trút giận lên cô cả.”
Cô ấy thở dài thật sâu, khẽ nhăn mũi, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Huyền Thanh, giọng điệu bình tĩnh nhưng cũng rất cô đơn:
"Nhưng mà… cô có muốn biết tôi và anh Qúy đã gặp nhau như thế nào không?"
"Cứ coi đó là việc chia sẻ bí mật duy nhất của tôi với cô."
-
Trong phòng bao, Hạng Dĩ Hàn nhìn xuống đồng hồ và thấy đã hơn mười phút trôi qua mà chỗ ngồi của Huyền Thanh và Quách Thiên Văn vẫn còn trống, hai người giống như đã hẹn trước, cả hai người đều chưa thấy bóng dáng người nào trở về.
Anh ta cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc, vẫn sợ xảy ra chuyện gì đó nên liền đứng dậy định đi ra ngoài xem xét.
Mới ra khỏi phòng vài bước, anh ta liền nhìn thấy Huyền Thanh đang đỡ Quách Thiên Văn loạng choạng bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh ở góc cuối hành lang.
Hạng Dĩ Hàn nhanh chóng bước tới phụ giúp cô một tay: "Cô ấy bị sao vậy?"
Huyền Thanh giải thích: “Tôi đoán là cô ấy lén uống chút rượu nên bây giờ đã say mèm.”
Quách Thiên Văn đã hoàn toàn say, nửa say nửa tỉnh, cũng không nghĩ tới mình đang nói cái gì, cô ấy ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạng Dĩ Hàn, rồi liền vươn tay nắm lấy góc áo anh ta.
“Hạng lão sư, tôi đã nhìn thấu hết tâm tư của anh” Cô ấy nheo mắt cười, vỗ mạnh vào vai đối phương:
"Đừng lo lắng! Tôi hiểu! Tôi hiểu tất cả mọi thứ mà!"
Huyền Thanh cho rằng cô ấy đang bắt đầu nói nhảm, nên cô vội mỉm cười xin lỗi với Hạng Dĩ Hàn rồi kéo cô ấy nghiêng về phía cô.
Hạng Dĩ Hàn có vẻ hơi sửng sốt, sau đó anh ta liền cụp mắt xuống như muốn che đậy điều gì đó, trên gương mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
“Nhưng thật đáng tiếc, hiện tại tôi và anh là cùng cảnh ngộ.” Quách Thiên Văn mím môi, giọng điệu đột nhiên trầm xuống: “Chúng ta thật sự rất khổ sở, ôi ôi ôi…”
Huyền Thanh còn bận an ủi cô ấy: "Được, được, đó là ý trời rồi, chúng ta về nhà trước đã."
Chỉ có Hạng Dĩ Hàn cứ đứng sững ngây ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau anh ta mới nhấc chân bước theo hai người.
Anh ta có thể nhận ra rằng lời nói của Quách Thiên Văn tuy là lời nói trong lúc say nhưng cũng đang muốn ám chỉ gì đó.
Anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, đi theo bước chân của hai cô gái, nhưng đôi khi ánh mắt lại rơi vào người Huyền Thanh.
Đôi mắt anh ta tối sầm lại, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói gì.
-
Toàn bộ tiệc liên hoan kéo dài đến gần mười một giờ.
Quách Thiên Văn ngơ ngác ngủ quên suốt cả đường về, trước khi xuống xe, Huyền Thanh tát cô ấy một cái giúp cô ấy tỉnh táo lại, cuối cùng còn tận tâm đỡ cô ấy trở về phòng.
Trợ lý của Quách Thiên Văn rất cảm kích cô: "Chị Huyền Thanh, việc còn lại cứ để tôi, chị cũng mau chóng về nghỉ ngơi sớm đi."
Huyền Thanh gật đầu, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, cô giơ tay lên xoa xoa lông mày.
Tối nay Quách Thiên Văn cùng cô nói chuyện rất nhiều, nói gì mà lúc cô ấy vừa kêu người dời ghế đi thì liền cảm thấy hối hận.
Cô ấy cũng nói cho cô biết trong quá trình quay phim, sau khi nhờ trợ lý đưa chiếc vòng cổ cho mình, cô ấy đã lấy khăn ướt lau tay không phải vì không thích cô mà là vì ở cảnh trước tay cô ấy đã vô tình bị trầy xước, trên mép bảng lại có vết gờ nên cô ấy mới lấy khăn ướt lau sạch vết máu trên tay.
Cuối cùng, cô ấy khóc lóc nắm lấy tay Huyền Thanh, rơi nước mắt hỏi cô ấy có thể tiếp tục làm bạn tốt của cô hay không...
Quách Thiên Văn khi say rượu hành động như một cô bé cáu kỉnh, Huyền Thanh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô ấy.
Chỉ có một điều khiến Huyền Thanh mơ hồ bối rối.
Quách Thiên Văn nói rằng cô ấy gặp Qúy Hành lần đầu tiên ở nước K.
Nhưng Huyền Thanh nhớ rõ ràng, lúc Vưu Ngọc Dao ra nước ngoài du học, đích đến của cô ấy là nước M. Qúy Hành cũng theo cô ấy ra nước ngoài, vậy làm sao anh lại xuất hiện ở nước K được chứ?
Trong ba năm qua, tin tức về Qúy Hành vô cùng hiếm, ngay cả Từ Tử Bác, bạn thân của anh, cũng không biết ba năm qua anh đã làm gì.
Không có câu trả lời cho câu hỏi, vì vậy Huyền Thanh chỉ có thể tạm thời đè nén sự nghi ngờ trong lòng.
Cô vừa định quẹt thẻ để vào phòng thì cửa thang máy liền mở ra, kèm theo đó là một giọng nói lo lắng:
"Cô Huyền Thanh!"
Vì thời gian đã gần mười hai giờ nên thư ký Lưu cố ý hạ giọng.
Cô liền quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh đó.
Thư ký Lưu vội vàng bước tới với vẻ mặt lo lắng: “Cô Huyền Thanh, tối nay anh Qúy uống nhiều quá, hiện tại đang đau bụng dữ dội. Tôi định gọi bác sĩ cho anh ấy nhưng anh ấy cứ nhất quyết không cho, còn không chịu uống thuốc tôi mua, tôi thực sự không còn cách nào khác nên mới phải đến nhờ cô giúp đỡ.”
“Chỉ có cô mới có thể thuyết phục được ông chủ nhà tôi…”
Động tác đẩy cửa của Huyền Thanh chợt dừng lại, cô do dự nói:
"Có nghiêm trọng lắm không?"
Thư ký Lưu gật đầu liên tục: "Việc này rất nghiêm trọng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Quý đau đớn như vậy."
Huyền Thanh cuối cùng cũng thu tay lại, cô nhẹ nhàng thở dài: "Đi thôi."
Trên đường đi, thư ký Lưu thấp giọng nói về tình hình của Qúy Hành một hồi.
Hầu như đêm nào anh cũng thức khuya để làm việc, thư ký Lưu đã cố gắng thuyết phục anh hai lần, nhưng lần nào Qúy Hành cũng đáp lại là anh bị mất ngủ không ngủ được, đành phải ngồi dậy làm việc.
Ba bữa một ngày không phải lúc nào cũng dùng bữa đúng giờ, người phục vụ đưa món đến cũng đều không muốn ăn.
Nhất là tối nay, khi tan làm là có thể nghỉ ngơi thoải mái, vậy nên ông chủ anh ta mới đồng ý đến tham gia liên hoan của đoàn phim, nhưng đồ ăn không ăn được mấy miếng mà lại uống rất nhiều rượu khiến bụng khó chịu, công thêm sức khỏe dạo này liên tục sa sút.
Trong căn phòng ở tầng trên cùng, Qúy Hành không bật đèn, mọi thứ anh nhìn thấy đều tối đen như mực.
Huyền Thanh nhận thuốc dạ dày và nước ấm từ thư ký Lưu, rồi đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng tối om, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Qúy Hành còn tưởng rằng lại là thư ký Lưu nên cũng không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn tràn đầy tức giận:
“Tôi đã bảo anh đừng làm phiền tôi mà!”
Nhưng người nọ không dừng lại mà còn cười khúc khích:
"Vẫn còn sức để tức giận, có vẻ như cơn đau vẫn chưa đủ nghiêm trọng."
Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên một thanh âm ôn hòa quen thuộc, Qúy Hành có chút sửng sốt, sau đó anh chậm rãi quay đầu lại.
Huyền Thanh vừa lúc bật đèn trong phòng lên.
Ánh sáng dịu nhẹ ngay lập tức chiếu sáng hình dáng và khuôn mặt của cô.
Huyền Thanh đặt cốc nước và thuốc dạ dày lên bàn cạnh giường, cô ngồi ở mép giường, xuyên qua ánh đèn nhìn người đàn ông trước mặt.
Quang anh toàn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Qúy Hành hiện lên một tia kinh ngạc, sắc mặt anh tái nhợt, trên trán dường như còn đổ mồ hôi lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, giống như đang nghiến răng nghiến lợi.
"Sao em lại đến đây?"
Vẻ mặt bối rối của Qúy Hành dịu đi một chút, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói của anh cũng đã trầm xuống.
Còn có một chút yếu đuối xen lẫn trong đó, nhưng anh đã che đậy nó rất tốt.
Huyền Thanh không trả lời, chỉ cụp mắt lấy viên thuốc trong hộp ra, lấy ra hai viên thuốc đưa đến miệng Qúy Hành: “Há miệng ra.”
Người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, trong chốc lát, anh ngoan ngoãn cúi đầu ngậm viên thuốc vào miệng.
Nhìn anh yên lặng uống thuốc, Huyền Thanh mới có thể thở phào yên tâm.
"Nghỉ ngơi sớm đi."
Cô đứng dậy định rời đi thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô.
Lần này, Qúy Hành nắm rất chặt tay cô, giống như đang sợ cô sẽ lại nhẫn tâm rút ra.
"Xin lỗi."
Giọng nói trầm và khàn của người đàn ông vang lên từ phía sau.
"Anh sai rồi, Huyền Thanh."
Lần đầu tiên trong đời Qúy Hành cúi đầu trước người khác, anh nghiêm túc xin lỗi và thừa nhận sai lầm của mình.
"Anh không có ý đó..."
Anh nhếch khóe miệng, cổ họng khô khốc, chậm rãi nói:
"Anh chỉ là đang ghen tị với anh ta, ghen tị gần như phát điên."
“Anh biết đây chỉ là công việc của em, nhưng mỗi khi anh thấy anh ta có thể ôm hôn em không chút kiềm chế, nhưng ở trước mặt người khác, anh chỉ có thể nghe thấy em gọi anh là Qúy tiên sinh, còn nói anh chỉ là bạn của em…”
Người đàn ông cúi đầu, mái tóc đen bù xù che đi đôi lông mày kiêu hãnh, dừng lại một lát: "Cho nên anh mới ghen tị."
Huyền Thanh quay người, mím môi giải thích: “Lúc ký hợp đồng, tôi đã hứa với anh rằng sẽ giữ bí mật chuyện hôn nhân của chúng ta với bên ngoài.”
Đôi mắt đen nhánh của Qúy Hành hơi nheo lại, cảm xúc không ngừng dâng trào trong mắt anh dâng trào .
Anh đương nhiên nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc của Huyền Thanh lúc đó, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu sự thật mình đã kết hôn.
Bàn tay to nắm lấy cổ tay Huyền Thanh nhẹ nhàng kéo mạnh, kéo cô ngồi xuống bên mép giường, Qúy Hành ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng dịu dàng của người phụ nữ, yết hầu của anh khẽ động đậy, đôi môi mỏng chuyển động một chút:
“Nhưng anh không muốn giữ bí mật nữa.”