• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, thư ký Lưu gửi tin nhắn cho Huyền Thanh nói rằng chuyến bay về Giang Thành đã được đặt trước nên cô không cần phải lo lắng.

Hai giờ chiều, Huyền Thanh và An An lên xe Qúy Hành.

An An ôm chiếc túi lớn của mình, khi gặp mặt còn rất lễ phép chào hỏi Quý Hành.

"Xin chào, anh Quý!"

Nhờ có anh Quý mà hôm nay cô ấy mới có thể trải nghiệm khoang hạng nhất sang trọng mà chỉ giới thượng lưu cao cấp mới có thể cam tâm tiêu tiền.

Bất quá, hôm nay tâm tình của Qúy Hành dường như rất tốt, An An cảm thấy ánh mắt anh đã không còn lạnh lùng như trước.

An An ngồi vào ghế phụ, Huyền Thanh và Qúy Hành ngồi ở ghế sau, sau khi thấy hai người đã ngồi vững vàng, thư ký Lưu mới chậm rãi khởi động xe.

Huyền Thanh đang gửi tin nhắn WeChat cho bạn thân Từ Di, nói với cô ấy rằng năm giờ chiều nay cô sẽ trở lại Giang Thành.

Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một tin nhắn, đó là biểu tượng cảm xúc với khuôn mặt thờ ơ với cánh tay chống nạnh và chữ "ồ" phía trên.

Tâm tình Từ Di có chút quái dị, giống như... có chút tức giận.

Nhưng ngoài những gì Từ Di nói cô ấy bị cha ruột đưa đến chi nhánh công ty ở thành phố khác và buộc phải làm việc suốt một tháng thì gần đây không có điều gì khiến cô ấy phải bận tâm.

Lúc cô còn đang mải mê vắt óc suy nghĩ nguyên nhân, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông bên cạnh.

Qúy Hành rũ mắt xuống, giống như vô tình hỏi: “Người đại diện của em nói thế nào?”

Thực ra anh chỉ muốn xác nhận xem Huyền Thanh có nghe được lời anh nói tối qua về việc không muốn giữ bí mật về chuyện hôn nhân của bọn họ hay không.

Nghe được những lời này, Huyền Thanh liền sửng sốt một lát.

Kết hợp với sự ghen tị mà người đàn ông vừa nhắc tới, Huyền Thanh cảm thấy mình đã hiểu được một chút.

Tình cảm của Qúy Hành đối với cô có lẽ là tính chiếm hữu do hôn nhân gây ra.

Nhưng nếu Qúy Hành đã không còn muốn giữ bí mật nữa, điều đó có nghĩa sau này bọn họ cũng sẽ không cần phải giấu giếm trước mặt người ngoài, Huyền Thanh có thể tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

"Tôi đã hẹn với người đại diện của mình rồi, đợi về Giang Thành sẽ đến công ty nói chuyện trực tiếp với cô ấy." Huyền Thanh ngước mắt lên, dịu dàng nói: "Dù sao đây cũng là việc hệ trọng."

Huyền Thanh chỉ muốn báo cáo với người đại diện của mình, để đoàn đội của cô biết là được, không cần phải công bố rộng rãi với toàn thể giới giải trí.

Dù sao, cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài hai năm.

Nếu công khai rộng rãi chắc chắn sẽ gây nên sóng gió, đến khi hết hai năm và ly hôn xong sẽ có kết cục tồi tệ hơn.

Về phần đời sống riêng tư ở Giang Thành, đại đa số mọi người vẫn khá kiêng kỵ với hai nhà Quý, Huyền, cho dù biết được cũng sẽ không công khai rộng rãi với bên ngoài.

Qúy Hành lại hiểu lầm ý của Huyền Thanh, khóe môi anh cong thành một vòng cung vừa ý, ngón tay xương nhọn gõ nhẹ vào cửa sổ xe hai lần, tâm tình hiển nhiên rất vui vẻ:

Sau khi công khai chính thức, để xem ai còn có đủ can đảm có những suy nghĩ khác về cô.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Giang Thành vào lúc 5 giờ chiều.

Vừa tắt chế độ máy bay, tin nhắn đầu tiên hiện lên trên điện thoại của Huyền Thanh là từ mẹ Huyền.

[Khi nào con về Giang Thành nhớ dẫn Qúy Hành về nhà ăn cơm.]

Cô vô thức nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh mình.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Qúy Hành hơi cúi đầu: "Sao vậy?"

Huyền Thanh siết chặt điện thoại, nghĩ tới việc đưa anh về nhà gặp cha mẹ, cô chợt cảm thấy có chút lo lắng.

Cô hắng giọng: “Tối nay anh có bận không?”

Qúy Hành nhướng mày: “Anh không bận.”

"Mẹ tôi nói... tối nay đưa anh về nhà ăn cơm."

"Được."

Ánh mắt người đàn ông chớp chớp, không hề do dự một giây phút nào.

Ở lối ra sân bay, Từ Di đeo kính râm chán nản chọc vào màn hình điện thoại di động, thỉnh thoảng còn đưa mắt liếc nhìn ở chỗ lối ra.

Nhìn thấy Huyền Thanh đi ra, hai mắt cô ấy liền sáng lên, vừa định chào hỏi, liền nhìn thấy Qúy Hành cao lớn đang đi ở phía sau cô.

Tuy rằng cũng dự liệu được sự xuất hiện của đối phương nhưng Từ Di lại không khỏi trợn mắt, cô ấy nên giày cao gót đi tới.

Đã hai tháng không gặp, Huyền Thanh vẫn rất vui mừng khi thấy bạn thân đến đón mình ở sân bay.

Từ Di cong môi, thoát khỏi vòng tay Huyền Thanh: "Được rồi, được rồi, chẳng phải lúc nào cậu về cũng là tớ ra đón cậu sao?"

“Cậu còn dám nói à!” Huyền Thanh nheo mắt lại: “Không biết là ai đã thề thốt rằng sẽ sẽ tới thăm tớ, nhưng suốt hai tháng trời cũng không thấy bóng dáng đâu.”

"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, tớ cũng đã đặt vé máy bay đến thành phố Thanh Bắc và định tạo cho cậu một bất ngờ. Nhưng tớ còn chưa kịp thu dọn đồ đạc thì cha tớ đã đưa tớ đến làm việc ở công ty chi nhánh, còn nói cái gì mà tớ còn trẻ phải ra ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm.”

Từ Di liền cảm thấy tức giận khi nhắc đến chủ đề này: “Tớ còn trẻ gì chứ, chẳng phải vẫn còn anh trai tớ đấy sao! Tất cả đều là do tên nhóc Trình Tích đó. Cha tớ vừa thấy tên nhóc đó còn trẻ như vậy đã chủ động đến công ty thực tập nên mới bắt tớ phải noi gương theo…”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Qúy Hành lại cố ý giảm tốc độ, tụt lại phía sau vài bước, nhường chỗ cho hai cô gái có chỗ hàn thuyên.

Từ Di tháo kính râm xuống, liếc nhìn người đàn ông trầm tĩnh phía sau, lạnh lùng nói: "Vào chính sự thôi, Huyền Thanh, cậu nghĩ kỹ càng cho tớ, cậu có gì muốn nói với tớ không."

Cô ấy khoanh tay và tỏ vẻ như "Bây giờ tớ đang rất tức giận, tốt nhất là cậu nên thẳng thắn với tớ, không được giấu giếm gì tớ”.

Đầu óc Huyền Thanh nhất thời cứng đờ, cô không kịp phản ứng cho đến khi nhìn thấy Từ Di quay đầu lại nhìn người phía sau.

“Cậu đang nói Qúy Hành à? Anh ấy trùng hợp đi công tác ở thành phố Thanh Bắc, cho nên chúng tớ mới cùng nhau trở về."

Từ Di nheo mắt, hơi nâng cằm, trong giọng nói có chút tức giận: "Thanh Thanh, cậu còn không chủ động nói cho tớ biết sao?"

Huyền Thanh quả thật không nghĩ ra được, cô ấy giơ hai tay ra kiểu mình vô tội.

Từ Di suýt chút nữa bật cười trước hành động của cô, cô ấy ngoắc ngoắc ngón tay về phía Huyền Thanh, ghé sát vào tai cô, hỏi:

“Cậu kết hôn với Qúy Hành khi nào vậy?”

Đại não Huyền Thanh trong giây lát như ngừng hoạt động, cô cảm thấy thời gian lúc này như dừng lại, cô cứng đờ chỉ dựa vào bản năng mà nói: "Làm sao... cậu biết?"

Rõ ràng cô không nói chuyện này với ai ngoại trừ cha mẹ mình, cha mẹ cô cũng không thể nói cho người ngoài biết, chuyện này luôn phải bàn bạc với gia đình người đàn ông đó rồi mới có thể chính thức công bố ra bên ngoài.

Tuy rằng cô và Qúy Hành vội vàng đi lấy giấy kết hôn nhưng vẫn chưa kịp chính thức gặp mặt cha mẹ và trưởng bối của nhau, cho nên chuyện hôn nhân không thể lan truyền lung tung được.

Vậy làm sao Từ Di biết được?

Mặc dù Từ Di không biết Huyền Thanh đang nghĩ gì, nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn thấy trên mặt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên và bối rối.

Cô ấy nhướng mày khó tin: "Đừng nói là… Thanh Thanh, chẳng lẽ cậu không biết mọi người đều biết về cuộc hôn nhân của cậu rồi sao?"

Nói xong, cô ấy còn tức giận nói thêm: "Tớ là người bạn thân nhất của cậu mà tớ lại là người cuối cùng biết đấy! Chưa kể là tình cờ nghe anh trai nói chuyện nên tớ mới biết đấy!"

Từ Di vẫn còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của anh trai cô ấy khi đó.

“Không lẽ nào.” Từ Tử Bác ngồi phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt bần thần: “Qúy Hành đã nói với anh, chẳng lẽ Huyền Thanh còn chưa nói cho em biết sao?”

Đôi môi đỏ mọng của Huyền Thanh run rẩy hai lần mới tìm lại được giọng nói:

"Làm sao anh trai cậu... biết được?"

Từ Di bình tĩnh nói tiếp: “Một câu hỏi quá vô nghĩa.” Cô ấy chỉ nói: “Là Qúy Hành tự mình nói với anh trai tớ.”

Huyền Thanh liền quay đầu lại nhìn sang, người đàn ông này hiển nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng trên gương mặt tuấn tú đó không có gì gọi là kinh ngạc, khi thấy Huyền Thanh nhìn sang, anh chậm rãi giơ tay trái lên như muốn tỏ ý gì đó.

“Trước khi đến thành phố Thanh Bắc, Từ Tử Bác đã nhìn thấy trên tay anh có một chiếc nhẫn, sau đó liền nhất quyết muốn truy hỏi mọi chuyện.” Ánh mắt người đàn ông liền tối sầm, nhưng giọng điệu lại rất thờ ơ: “Cho nên anh mới nói với anh ta.”

Chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của Qúy Hành tỏa ra thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo nhưng vô cùng thu hút.

Sau đó người đàn ông nhếch khóe môi, có chút ngây thơ nói: “Chỉ là không ngờ tin tức lại truyền đi nhanh như vậy.”

Một bên là Từ Di đang tức giận, một bên là Qúy Hành đang mang vẻ mặt bình tĩnh, Huyền Thanh hết lần này đến lần khác cảm thấy vô cùng bối rối.

Cho nên là, tất cả mọi người đều đã biết chuyện này?

Trong nhà bếp Huyền Gia, Trình Tích xắn tay áo lên, đang bận rộn trong bếp chuẩn bị gì đó.

Mẹ Huyền nói tối nay chị Thanh sẽ về nhà ăn cơm nên cậu ta đã đặc biệt đi học thêm cách nấu một số món ăn mới cho chị Thanh.

Chàng trai trẻ cúi đầu với thái độ nghiêm túc, bảo mẫu và dì giúp việc đang cắt rau ở cạnh bên cũng không khỏi thở dài: “Quan hệ hai chị em các cháu tốt đến mức làm người khác ghen tị, chẳng bù cho hai chúng ta, ngày nào cũng cãi nhau, không cãi là không chịu nỗi.”

Mẹ Huyền cũng tình cờ xách ấm trà đi ngang qua phòng bếp, bà ấy nghe vậy cũng cười nói: "Còn phải nói sao? Tiểu Tích và Thanh Thanh từ nhỏ đã thân thiết với nhau. Hai đứa nó bây giờ chẳng khác nào chị em ruột cả."

Trình Tích chợt dừng lại một lúc và không nói gì.

Ở nhà cậu ta vẫn luôn ít nói, mẹ Huyền cùng bảo mẫu cũng biết tính tình của cậu ta cho nên cũng không để ý, trò chuyện thêm mấy câu, mẹ Huyền liền đi lên lầu.

Khi Huyền Thanh đưa Qúy Hành về nhà thì trời cũng đã tối, trong nhà cũng đã lên đèn sáng rực.

Huyền Thanh mở cửa: "Mẹ, cha, con về rồi."

Trình Tích vừa từ bếp bước ra nhìn thấy cô đầu tiên liền nhanh chóng đặt chiếc đĩa cậu ta đang cầm lên bàn ăn rồi tiến tới chào hỏi cô.

"Chị Thanh."

Nói xong, cậu ta còn nhiệt tình tiến tới xách áo khoác giúp Huyền Thanh.

Một giây tiếp theo, chàng trai nhìn qua vai Huyền Thanh và nhìn thấy một người đàn ông đang đi theo phía sau cô.

Giọng nói của Trình Tích có phần lạnh hơn một chút: "Anh Qúy, sao anh lại đến đây?"

Mẹ Huyền và cha Trình nghe thấy tiếng động liền từ tầng hai và phòng làm việc đi ra.

Kèm theo đó là tiếng cười sảng khoái của Trình Sĩ Vinh: "Thanh Thanh đã về nhà rồi à! Để cha xem con đã mất mấy cân thịt rồi nào?"

Mẹ Huyền gọi Qúy Hành: “Tiểu Hành cũng tới rồi, cháu cũng vào nhanh đi.”

Người đàn ông ngoan ngoãn bước tới đứng bên cạnh Huyền Thanh, ánh mắt anh chậm rãi lướt qua Trình Tích, khóe môi nhếch lên một nụ cười không chê vào đâu được, bắt gặp ánh mắt của cha mẹ Huyền Thanh, anh liền nhiệt tình lên tiếng chào hỏi:

"Mẹ, cha, chúng con đã trở lại."

Giọng nói của Qúy Hành rất rõ ràng, lời nói cũng rất tự nhiên và quen thuộc.

Cha Trình hiển nhiên còn chưa quen với cách xưng hô “cha, mẹ” này, nụ cười của ông ta chợt cứng lại trong giây lát.

Huyền Thanh mím môi, kéo kéo tay áo của Qúy Hành.

Qúy Hành nhướng mày, đôi mắt cụp xuống có vẻ khó hiểu: "Anh không nên gọi mọi người là cha, mẹ sao? Nhưng nếu gọi là chú, dì thì có vẻ không phải phép cho lắm."

Huyền Thanh bất lực nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài.

Vấn đề không phải là phải phép hay không, vấn đề là bọn họ cần phải chuẩn bị từng bước một...

Mẹ Huyền và cha Trình đều bị cách xưng hô của Qúy Hành làm giật mình, hai người không hẹn mà liền quay sang nhìn nhau, nhưng sau đó cũng đã nhanh chóng phản ứng lại:

"Nào, vào trong ăn tối thôi!"

Trong bữa ăn này, biểu hiện của Qúy Hành không chê vào đâu được, không chỉ mẹ Huyền vô cùng hài lòng, mà cha Trình cũng ân cần vỗ vai anh, bảo Trình Tích đi theo anh mà học tập.

Cha Trình có uống chút rượu, sắc mặt lúc này đã hồng hồng, lúc nói chuyện cũng không quên lôi theo Trình Tích: “Trình Tích, con nhìn anh rể của con kìa, tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như vậy. Hiện tại mọi việc ở Qúy thị đều phải qua tay anh rể con, con nhớ cố gắng đi theo học hỏi Qúy Hành, biết chưa?"

Thiếu niên đang bưng cháo cho Huyền Thanh nghe vậy cũng không thèm nhấc mí mắt lên, chỉ lo đặt bát cháo trước mặt Huyền Thanh.

Cha Trình cũng không quan tâm đến phản ứng của Trình Tích, ông ta cầm ly rượu lên và tiếp tục uống rượu với Qúy Hành: "Tiểu Hành, chẳng phải hai gia đình chúng ta đang hợp tác trong một dự án mới liên quan đến ngành giải trí sao? Trình Tích nhà chúng ta cũng đang từ từ học tập, có gì con nhớ chỉ bảo thằng nhóc này giúp cha nhé!”

Ánh mắt Qúy Hành khẽ động, anh trầm ngâm nhìn thanh niên trước mặt một chút, trong nháy mắt trên gương mặt liền lộ ra một nụ cười không chê vào đâu được, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc: “Cha cứ yên tâm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK