• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Thanh nhướng mi, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm và dè dặt của Qúy Hành.

Hàng mi như lông quạ khẽ run lên, rồi lại từ từ hạ xuống, cố gắng che giấu những cảm xúc đang dâng trào trong đôi mắt dịu dàng ngấn nước đó.

“Em không có.” Huyền Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, ngón tay cầm áo choàng tắm càng thêm vô thức siết chặt: “Chỉ là gần đây em hơi mệt…”

Cô không muốn nói nhiều về chủ đề này nữa nên liền nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, rồi lùi lại hai bước: “Em đi tắm trước đây.”

Sau đó liền bước vào phòng tắm.

Cửa vừa đóng lại cũng như vừa dựng lên một vách ngăn ngăn cách hai người, Qúy Hành khẽ cau mày, đôi mắt đen láy hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.

Nước ấm từ trên đỉnh đầu đổ xuống làm ướt mái tóc đen mượt của Huyền Thanh, chỉ trong thoáng chốc phòng tắm đã tràn ngập hơi nước, khi cô lần nữa mở mắt ra, những giọt nước vụn đang treo lủng lẳng trên hàng mi cô.

Hơi nước ấm nhanh chóng ngưng tụ lại tạo thành một màn sương mờ đọng trên tấm kính phòng tắm, cũng giống như sương mù dày đặc đang dâng trào trong lòng Huyền Thanh lúc này.

Dù Huyền Thanh có tỏ ra thờ ơ như thế nào trước mặt Vưu Ngọc Dao, hay tỏ ra bình tĩnh như thế nào trước mặt Qúy Hành, đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà cô đã cố gắng hết sức để duy trì.

Lý trí không ngừng nhắc nhở cô rằng vì mục đích của hợp đồng đã đạt được nên thời hạn hai năm đã mất đi hiệu lực ràng buộc ban đầu.

Cô có thể ly hôn Qúy Hành.

Mục tiêu đã ở ngay phía trước, nhưng dưới chân của cô dường như có một vũng lầy cứ vướng víu và níu chân cô lại, khiến bước đi của cô vô cùng chậm chạp.

Trong những ngày ngắn ngủi vừa qua, giấc mơ của cô đã thành hiện thực, ngủ cũng đã ngủ rồi, chi phí chìm xem như cũng đã được thu hồi, sau khi tính toán kỹ càng, Huyền Thanh kỳ thực không hề bị lỗ.

Người phụ nữ giơ bàn tay trắng nõn của mình lên lau nhẹ lớp sương mù đọng trên kính.

Hình bóng và khuôn mặt của cô được phản chiếu lên tấm kính.

Trông vô cùng rõ ràng.

Huyền Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, sương mù trong lòng cũng thành công bị xua tan, lý trí và sự bình tĩnh cuối cùng cũng dần lấy lại ưu thế.

Cô không muốn vướng vào mối quan hệ phức tạp giữa Qúy Hành và Vưu Ngọc Dao, cũng không muốn một mình đứng giữa vòng xoáy và tự hành hạ bản thân.

Có lẽ cô cần phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới đưa ra quyết định chính thức.

-

Lúc Qúy Hành từ phòng tắm đi ra, Huyền Thanh đã cuộn tròn trong chăn ngủ say.

Mái tóc dài như rong biển của người phụ nữ tùy ý thả xõa trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay vùi sâu vào trong chăn, vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống một bên mặt, hô hấp của cô cũng vô cùng chậm rãi nhẹ nhàng. Hàng mi dày gợn sóng rủ xuống dưới mắt tạo thành một cái bóng mờ mờ giống như một con bướm đang đậu.

Đèn bàn đầu giường vẫn còn sáng, ánh sáng màu cam và bóng tối bao trùm khắp toàn thân Huyền Thanh

Qúy Hành nghiêng người về phía trước tắt đèn bàn trên đầu giường, sau đó nhẹ nhàng kéo Huyền Thanh đang co ro ở bên giường đến giữa giường, rồi ôm cô vào lòng.

Chỉ cần ôm cô, anh mới có thể ngủ yên.

Huyền Thanh đang ngủ bỗng vô thức giãy giụa, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh lẽo quen thuộc trên cơ thể đối phương, toàn thân cô lập tức thả lỏng.

Một lúc sau, cũng không biết cô đang mơ thấy gì, cô lại rúc vào trong ngực Qúy Hành, vùi đầu vào cổ anh xoa xoa hai cái, sau đó liền ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ sâu.

Qúy Hành cụp mắt, v.uốt ve tóc cô an ủi một hồi, vòng tay ôm eo cô càng lúc càng chặt, anh cúi đầu hôn lên tóc Huyền Thanh, cuối cùng chính mình cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Chúc ngủ ngon, Thanh Thanh.

-

Ngày hôm sau, tất cả các tin tức nóng hổi liên quan đến giới kinh doanh của Giang Thành đều là Qúy gia chiếm sóng.

#Qúy Hành - người nắm quyền mới của Qúy gia

#Ông cụ Qúy chính thức tuyên bố nghỉ hưu, Qúy Hành sẽ là người nối ngôi

#Kim tự tháp quyền lực ở Giang Thành đã thay đổi, một vòng hỗn loạn mới sắp bắt đầu

An An lật qua lật lại những tờ báo tạp chí mới nhất trong tay, chỉ vào ảnh bìa Qúy Hành, không khỏi thở dài nói với Huyền Thanh: “Chị Thanh, anh Quý thật sự là một người rất tuyệt vời.”

Bức ảnh trên trang bìa của tạp chí là hình ảnh Qúy Hành trong đêm tham dự tiệc sinh nhật của ông cụ Qúy mà không biết bên truyền thông đã chụp được từ lúc nào, người đàn ông mặc bộ vest đen lịch sự, anh đứng uy nghiêm giữa đám đông, lông mày sâu thẳm, vẻ mặt lãnh đạm, mọi cử chỉ đều vô cùng tao nhã và dễ dàng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Huyền Thanh liếc nhìn một cái, rồi nhanh chóng quay đi, cô nhỏ giọng nói với An An gì đó rồi lặng lẽ cầm cốc giữ nhiệt lên, thỉnh thoảng phồng má thổi bớt luồng khí nóng trong bình.

Sáng nay khi tỉnh dậy, Qúy Hành đã không còn ở trên giường nữa, cô chậm rãi đứng dậy, mang dép đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Qúy Hành vừa mới chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Thấy vẻ mặt cô còn đang ngơ ngác, người đàn ông khẽ lau hai tay rồi liền đi tới nắm lấy cổ tay cô kéo cô ngồi xuống bàn ăn.

"Thanh Thanh, chiều nay em có bận việc gì không?"

Đang ăn cơm, Qúy Hành đột nhiên hỏi cô.

Huyền Thanh cắn môi dưới, gật đầu: “Chiều nay em có một buổi chụp hình cho tạp chí.”

Địa điểm chụp ảnh không phải là ở công ty mà là ở một studio ở vùng ngoại ô.

"Có chuyện gì sao?"

Cô liền hỏi lại anh.

Qúy Hành nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn bình tĩnh: "Buổi chiều có cuộc đấu giá, anh muốn dẫn em đi cùng."

Tại các cuộc đấu giá được tổ chức nội bộ trong giới kinh doanh, hầu hết những người tham gia đều sẽ dẫn theo bạn gái, đây được coi là một quy tắc bất thành văn.

Huyền Thanh gật đầu, giọng điệu áy náy nói: "Xin lỗi, có lẽ em không thể đi cùng anh."

“Vậy anh đành tự mình đi.” Qúy Hành lười biếng nhướng mày, có chút thất vọng nói: “Em không cần nói xin lỗi anh.”

Anh đặc biệt không hài lòng với sự xa lánh và khách khí của Huyền Thanh.

Trước khi rời nhà, Qúy Hành còn kêu Huyền Thanh gửi cho anh địa chỉ studio cô chụp ảnh tạp chí.

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông vang lên trên đầu cô: “Khi cuộc đấu giá kết thúc, anh sẽ đến đón em.”

Huyền Thanh cũng gật đầu đồng ý.

Trước khi chấm dứt tất cả sự việc, cô vẫn phải cố gắng hết sức để trở thành một đối tác hoàn hảo.

Dù là đối mặt với Qúy Hành hay là đối mặt với những người khác.

Sau khi nhẹ nhàng thổi hơi cuối cùng, nước nóng trong bình giữ nhiệt cuối cùng cũng đủ ấm để uống, Huyền Thanh mím môi nhấp vài ngụm để làm ấm cổ họng, sau đó liền đứng dậy tiếp tục làm việc.

An An đi tới giúp cô cất bình giữ nhiệt đi, tiếp tục xem tờ báo trên tay để xem Qúy Hành có thể có quyền lực đến mức nào.

-

Buổi chiều, trước khi thư ký Lưu chở Qúy Hành đến địa điểm buổi đấu giá, anh ta còn phải di chuyển một chuyến đến nhà cũ của Qúy gia.

Mục đích là để đón mẹ của Qúy Hành.

Nghe tin con dâu vì công việc nên không có thời gian đi cùng với con trai, mẹ Qúy liền cảm thấy không thích hợp, vì vậy liền lập tức nói sẽ cùng Qúy Hành đi đến buổi đấu giá.

Quy tắc là phải dẫn theo phụ nữ đến buổi đấu giá, vậy nên dẫn theo người nhà nữ cũng không có gì gọi là sai quy định.

"Trong số những vật phẩm trong buổi đấu giá lần này có một món đồ sứ cổ mà cha con đặc biệt yêu thích, chẳng phải trước đó mẹ đã nói với con rồi sao? Nghe nói lão già họ Hứa cũng có ý muốn giành lấy món vật phẩm này."

Mẹ Qúy đặt chiếc túi xách tinh xảo bên cạnh, vừa sắp xếp lại chiếc áo choàng sang trọng vừa lẩm bẩm: “Lần trước đi làm ăn, cha con bị lão già họ Hứa đó lừa một phen, còn bị ông nội con mắng một trận không thương tiếc. Lần này cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để ông ta cướp đi đồ vật mà cha con yêu thích!”

Bà ấy nói hồi lâu mà vẫn không nghe đối phương đáp lại, bà ấy liền quay người lại thì mới phát hiện Qúy Hành đang thờ ơ cúi đầu xem tài liệu trên máy tính bảng.

Mẹ Quý cau mày: “Qúy Hành, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không?”

Người đàn ông chậm rãi đọc văn kiện đến trang cuối cùng, sau đó ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nếu lần trước không nhờ ông Hứa nhắc nhở, một khi cha đặt bút ký vào hợp đồng đó, một trong những dây chuyền vốn của nhà họ Qúy sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, số tiền bị thất thoát ước chừng cũng lên tới hàng chục triệu chứ không phải chỉ là vài con số lẻ.”

Anh dừng một chút, chậm rãi nâng mí mắt lên: “Mất tiền là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt lại là chuyện lớn. Nếu cha thật sự làm như thế thì chẳng khác nào làm mất hết mặt mũi của ông nội.”

Mẹ Qúy vô thức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt không hài lòng: “Sao con có thể nói cha con như vậy? Rõ ràng là ông già Hứa gia có ý đồ xấu trước. Cho dù ông ấy không nhắc nhở cha con thì sau này cha con cũng sẽ biết mà!"

Qúy Hành cười lạnh một tiếng, cũng không có hứng thú tiếp tục chủ đề này nữa, anh chỉ nói: "Nếu như ông Hứa cũng đã muốn có món vật phẩm đồ sứ cổ đó, vậy thì lần này đành có lỗi với cha con rồi."

Suy cho cùng, đây là ân huệ mà nhà anh còn nợ người ta.

Về phần Qúy Hành, lần này anh chủ yếu đến đây để đấu giá một bức tranh cổ nổi tiếng "Vân cư đồ" cho ông nội.

Gần đây ông cụ lại bị ám ảnh bởi việc sưu tầm tranh phong cảnh, vừa nghe nói có một bức tranh cổ sắp được mang ra đấu giá, ông cụ liền nói với cháu trai nhất định phải lấy bằng được bức tranh đó về.

Ông cụ cũng nói thêm bộ sưu tập tranh của ông cụ sẽ hoàn hảo hơn rất nhiều nếu có thêm bức tranh này.

Qúy Hành thế là liền đồng ý.

Tình cờ là anh cũng vừa được mời tham dự cuộc đấu giá lần này để bàn chuyện kinh doanh với CEO của một số công ty và nhân tiện cũng có thể đem tranh về giúp ông cụ.

Chiếc xe màu xám bạc nhẹ nhàng đậu ở lối vào địa điểm đấu giá, người phục vụ kính cẩn bước tới mở cửa xe trang trọng mời Qúy Hành vào trong.

Dọc đường đi, ánh mắt của nhiều người dường như đang đổ dồn về phía người nắm quyền mới của Qúy gia.

Bởi vì khí chất thờ ơ và xa cách của người đàn ông này đặc biệt rõ ràng, cộng với những thủ đoạn tàn nhẫn của anh trong giới kinh doanh trong vài tháng qua, vậy nên cũng không có ai dám hấp tấp tiến tới nói chuyện ngoại trừ những người đã quen thuộc với anh.

Mấy ông chủ có quan hệ cá nhân tốt với Qúy gia thấy xung quanh Qúy Hành không có ai, liền mỉm cười tùy ý hỏi: “Sao không thấy bà Qúy đến cùng anh vậy?”

Mẹ Qúy Hành vừa bước vào không lâu liền nhìn thấy mấy chị em thân thiết đã lâu không gặp mặt, vậy nên bà ấy liền nói vài câu với Qúy Hành rồi hỏi người phục vụ số phòng riêng, sau đó liền cùng các chị em tốt vào phòng trà riêng cùng nói chuyện phiếm.

Cho nên lúc này chung quanh Qúy Hành không có ai.

Nhắc tới Huyền Thanh, Qúy Hành cong khóe môi, giọng điệu chợt có chút ôn hòa: “Vợ tôi hôm nay bận việc, không có thời gian đến đây.”

Ông chủ chặc lưỡi nói: "Đáng tiếc, nghe nói vật phẩm đấu giá giá trị nhất đêm nay chính là Eternal Heart, nghe thấy danh tiếng cũng đã lâu, nếu tối nay Qúy phu nhân có thể đến, nhất định cô ấy sẽ cảm thấy rất hứng thú."

Qúy Hành nhướng mày, trong mắt liền lóe lên một tia hứng thú.

Eternal Heart là một viên kim cương màu hồng tím Fancy Vivid nặng 13 carat, được khai thác tại một khu vực khai thác mỏ ở Nam Phi vào đầu năm ngoái và được các bậc thầy về trang sức hàng đầu thế giới tự tay chế tác. Nó hiện được coi là đẳng cấp hàng đầu trong số những viên kim cương màu hồng tự nhiên từng được tìm thấy, và được vô số chuyên gia trang sức ca ngợi là “trái tim vĩnh cửu”.

Một số nhà đấu giá hôm nay đến đây cũng là vì để tranh giành viên kim cương này.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đi đến cửa phòng riêng của Qúy Hành cách đó không xa, ông chủ lại nói vài câu vui vẻ rồi nói tạm biệt với Qúy Hành.

Qúy Hành rũ mắt xuống, liếc nhìn đồng hồ trên tay.

Vẫn còn mười lăm phút nữa cuộc đấu giá mới bắt đầu.

-

Cùng lúc đó, tại nhà hát lớn Giang Thành.

Trên bảng quảng cáo ở cửa ra vào có dán các áp phích giới thiệu buổi hòa nhạc của dàn nhạc giao hưởng.

Ngoài ra còn có một tấm áp phích quảng cáo cá nhân đặc biệt, trên đó là hình ảnh Vưu Ngọc Dao đang cầm cây đàn cello, bên cạnh còn có dòng chữ to lớn - học trò cuối cùng của bậc thầy âm nhạc Bernard, nghệ sĩ cello chính của dàn nhạc Philharmonic.

"Dao Dao!" Trong hậu trường rạp hát, Trịnh Xảo Xảo lao về phía Vưu Ngọc Dao đang mặc một chiếc váy trắng tinh.

Vưu Ngọc Dao cũng mỉm cười mở rộng vòng tay ôm lấy Trịnh Xảo Xảo, hai người bọn họ thắm thiết ôm nhau.

"Sao cậu tới sớm thế?"

Trịnh Xảo Xảo chống tay lên hông, giọng điệu có chút hào hứng nói: “Ở nhà cũng không có việc gì làm nên liền nổi hứng tới xem buổi tập của cậu! Hơn nữa đây cũng là buổi biểu diễn đầu tiên của Dao Dao nhà chúng ta sau khi trở về Trung Quốc, nên đương nhiên là tớ phải đặc biệt theo dõi rồi."

Cả hai nắm tay nhau bước vào hậu trường phòng tập một cách tình cảm.

Sở dĩ dàn nhạc giao hưởng gửi thư mời tới Vưu Ngọc Dao thực ra là vì danh tiếng của cô ta là học trò của bậc thầy âm nhạc Bernard.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Vưu Ngọc Dao đã chọn dàn nhạc giao hưởng trong số nhiều dàn nhạc vì đây là dàn nhạc duy nhất sẵn sàng giao cho cô ta vị trí nghệ sĩ cello chính.

"Mà này, dì Qúy và những người khác... bọn họ sẽ tới chứ?" Vưu Ngọc Dao đột nhiên thấp giọng hỏi.

Cô ta mím môi, có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ lên: “Mấy hôm trước tớ đã gửi mấy tấm vé cho dì Quý, không biết hôm nay bọn họ có đến không nữa.”

Trịnh Xảo Xảo biết rất rõ ý tứ của chị em tốt nhà mình, tuy nói là đang mong chờ dì Quý, nhưng thực ra người cô ta đang nghĩ trong lòng nhất định là anh họ Qúy Hành của mình!

"Đừng lo lắng!" Cô ta vỗ vai người chị em tốt của mình, còn nghiêm trang thề thốt: "Trước khi đến đây tớ đã hỏi dì ấy rồi, buổi chiều dì và anh họ đang tham gia một buổi đấu giá, buổi tối chắc chắn sẽ có thời gian tới đây."

"Nếu như cậu còn chưa yên tâm, chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, tớ sẽ giả vờ nhắc nhở dì tớ đến đây!" Trịnh Xảo Xảo thầm cười, nói.

"Hơn nữa hôm nay cũng không thấy mặt mũi Huyền Thanh đâu, anh họ của tớ thà kêu dì của tớ đi cùng đến buổi đấu giá chứ cũng không thèm nhớ đến mặt cô ta. Dao Dao, hôm nay cậu hãy biểu diễn thật tốt để anh họ của tớ có thể nhìn rõ người anh ấy yêu là ai, tớ đang rất mong chờ có thể gọi cậu một tiếng “chị dâu” đấy."

  Vưu Ngọc Dao ngượng ngùng đỏ mặt, thấp giọng nói: "Xảo Xảo, đừng nói lung tung..."

Trịnh Xảo Xảo mơ hồ mỉm cười: "Được rồi được rồi, tớ không nói nữa."

Kể từ khi biết Vưu Ngọc Dao sau khi trở về Trung Quốc đã thay đổi tâm ý, phát hiện ra anh họ của mình tốt đến thế nào, Trịnh Xảo Xảo đã vui vẻ đến mức một lòng một dạ đẩy thuyền giúp bọn họ, mau chóng giúp bọn họ cởi bỏ nút thắt trong lòng để nhanh chóng đến được với nhau.

Về phần Huyền Thanh, ban đầu cô chỉ là công cụ được anh họ dùng để làm Dao Dao ghen tị, nhưng không biết bằng cách nào cô ta đã mê hoặc anh họ của mình đến mức thần hồn điên đảo làm cho anh họ ngày càng phớt lờ Vưu Ngọc Dao.

Từ tận đáy lòng Trịnh Xảo Xảo cảm thấy Huyền Thanh không xứng với Qúy Hành một chút nào cả, cô ta cũng không thích Huyền Thanh chút nào, ngược lại Dao Dao càng tốt hơn gấp nhiều lần, về mọi phương diện Dao Dao đều xứng với anh họ của cô ta.

“Cậu ngồi đây nghỉ ngơi đi, lát nữa nghe tớ luyện tập kéo đàn nhé.” Vưu Ngọc Dao kéo Trịnh Xảo Xảo ngồi vào một góc phòng tập, nháy mắt với cô ta: “Tớ đi luyện tập một lát nhé.”

Trịnh Xảo Xảo gật đầu: "Ừ, cậu cứ đi đi."

-

Hai tiếng rưỡi sau tại địa điểm đấu giá, khi chiếc búa trong tay người bán đấu giá phát ra âm thanh cuối cùng, vật phẩm đấu giá cuối cùng, viên kim cương màu hồng tím cao cấp "Eternal Heart" đã được Qúy Hành thuận lợi bỏ vào túi.

Những người khác mỉm cười nói chuyện với anh, hỏi Qúy Hành vì sao đột nhiên lại có hứng thú với viên kim cương này, nhất định phải đánh bại một loạt các nhà sưu tầm để có được nó cho bằng được.

Dù sao trước đó người ta cũng đã nghe nói Qúy Hành tới buổi đấu giá lần này chỉ để lấy bức tranh “Vân cư đồ” cho ông cụ Qúy.

Chẳng lẽ vừa rồi lúc bọn họ cạnh tranh đấu giá đã làm phật lòng vị tiểu Qúy tổng này? Hành động ngày hôm nay là một đòn cảnh cáo cho bọn họ?

Không ngờ, người nắm quyền trẻ tuổi đầy hứa hẹn này chỉ hơi nhướng mày, rồi bình tĩnh nói:

"Tất nhiên là để làm vui lòng vợ tôi."

Khi Qúy Hành nhìn thấy viên kim cương đó, ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu anh là chắc chắn nó sẽ rất đẹp khi ở trên người Thanh Thanh.

Nhớ lại cảnh Huyền Thanh mặc váy trước đó, Qúy Hành chợt cảm thấy chiếc vòng cổ trên cổ cô không đủ sáng để làm nổi bật vẻ đẹp của cô, vậy nên anh sẽ dùng viên kim cương này để làm thành một chiếc vòng cô độc nhất vô nhị cho cô.

Nghe được anh nói như vậy, lúc đầu bọn họ thoáng nhíu mày, nhưng sau đó liền chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ không khỏi thở dài trước tầm quan trọng của bà Qúy trong lòng ông Qúy.

Mẹ Qúy đã theo dõi toàn bộ cuộc đấu giá, bà ấy thấy rằng Qúy Hành thà bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua viên kim cương đó cho Huyền Thanh còn hơn là đấu giá một món đồ sứ cổ “rẻ tiền” cho cha mình, sắc mặt bà ấy nhất thời liền trở nên vô cùng khó coi.

Sau khi lên xe, bà ấy cũng không để ý tới Qúy Hành, chỉ kiên quyết bảo thư ký Lưu đưa bọn họ đến nhà hát lớn Giang Thành.

Qúy Hành ngước mắt hỏi bà ấy: “Sao lại đi đến nhà hát?”

Mẹ Qúy nói thẳng: “Tối nay có buổi hòa nhạc của dàn nhạc, Ngọc Dao là nghệ sĩ cello chính. Hai ngày trước đứa trẻ này đã đặc biệt gửi cho mẹ một số tấm vé, nói rằng đây là buổi biểu diễn đầu tiên của con bé sau khi trở về Trung Quốc, hi vọng khi nào mẹ rảnh rỗi có thể đến nghe.”

Sau đó bà ấy tức giận liếc nhìn anh: "Chẳng phải con cũng đang rảnh sao? Đi xem một lát thì cũng có mất mát gì đâu, với lại Xảo Xảo còn mới nhiệt tình nhắn tin nhắc nhở chúng ta."

Qúy Hành chỉ lạnh lùng thốt ba chữ: "Con không đi."

"Con đã hẹn đến đón Thanh Thanh tan làm."

Thấy anh hết lần này đến lần khác đều phản bác bà ấy, mẹ Qúy liền cau mày, có chút khó chịu lên tiếng: “Không muốn đi cũng phải đi! Thanh Thanh bao nhiêu tuổi rồi? Đi làm về còn cần người tới đón sao? Bộ không còn ai có thể đến đón nó sao? Dù sao Ngọc Dao cũng đã hết lòng nhiệt tình tận tay gửi vé cho chúng ta, chúng ta cũng phải biết nể mặt người ta chứ."

"Mẹ thích thì cứ tự mình đi đi, con cùng Vưu gia không có quan hệ thân thiết như thế." Giọng điệu Qúy Hành đầy lãnh đạm, hiển nhiên là không có chút kiên nhẫn nào.

Ánh mắt lạnh lùng của anh liếc qua: "Con sẽ kêu thư ký Lưu chở mẹ đến đó. Còn lúc về, mẹ có thể đợi tài xế Qúy gia đến đón."

Xe dừng lại nhẹ nhàng trước cổng nhà hát lớn Giang Thành, mẹ Quý bình tĩnh xuống xe, Trịnh Xảo Xảo đang đợi ở cửa thấy vậy liền sáng mắt bước tới: “Dì, anh họ, hai người đến rồi. Chúng ta mau vào thôi. Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi!"

Trên tay cô ta còn đang ôm một bó hoa hồng đặc biệt lớn, thấy Qúy Hành vẫn còn chưa ra ngoài, cô ta liền nhắm mắt mạnh dạn mở cửa xe rồi nhét bó hoa vào người Qúy Hành.

"Anh họ, cầm nó giúp em một lát nhé."

Trịnh Xảo Xảo lần này thực sự rất mạo hiểm, giọng nói của cô ta còn có chút run rẩy, khi nói chuyện cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Qúy Hành, không cho anh cơ hội phản ứng, cô ta liền quay người chạy theo mẹ Qúy.

Qúy Hành cau mày, nhiệt độ quanh cơ thể liền lập tức giảm mạnh.

Thư ký Lưu đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu trời đang ập tới, anh ta lập tức tháo dây an toàn xuống xe, lấy bó hoa từ trong tay ông chủ, ngay lúc anh ta đang định đuổi theo trả lại cho Trịnh Xảo Xảo thì liền nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc váy trắng đang bước về phía này.

Thư ký Lưu rất ấn tượng với cô gái có vẻ ngoài ngây thơ này, cô ta chính là Vưu Ngọc Dao, con gái của Vưu gia.

Cô ta chậm rãi đến gần cửa xe, đôi mắt sáng ngời, dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ở đây.

“Qúy Hành.” Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, có chút xấu hổ nhưng cũng có chút mong đợi: “Bó hoa này… anh muốn tặng em sao?”

-

Vào buổi tối, cái tên đã xuất hiện trên bản tin tài chính suốt một ngày nay lại lần nữa xuất hiện trên hot search weibo.

#Phu nhân của Qúy Hành

#Người phụ nữ khiến biết bao cô gái phải thất tình cuối cùng cũng xuất hiện!

#Khó trách trước đây mọi người đều không tìm được thông tin về vợ của Qúy tiên sinh, hóa ra là cô ấy chỉ mới về Trung Quốc mấy ngày nay

Các mục thông tin liên quan cũng nhanh chóng leo lên hot search, phần bình luận thì vô cùng sôi nổi như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Những bức ảnh đang được lan truyền trên mạng đều được chụp từ cùng một nơi - nhà hát lớn Giang Thành.

Hoàng hôn màu cam phủ kín bầu trời trông giống như một bức tranh sơn dầu rực rỡ, bên cạnh nhà hát lớn hoành tráng và uy nghi, một người đàn ông với đôi lông mày lãnh đạm đang ngồi trên một chiếc xe màu xám bạc không cầu kì kiểu cách nhưng lại rất sang trọng, bên cạnh là người thư ký đang cầm bó hoa, trước mặt bọn họ là một cô gái trông có vẻ dễ thương và nhút nhát, hình ảnh trông thất thật ngọt ngào và lãng mạn.

Một người trong cuộc đã nhanh chóng đưa tin về các chủ đề liên quan:

[Người phụ nữ này cũng xuất thân từ một gia tộc kinh doanh khá nổi danh, trước đây cô ấy đã đính hôn với Qúy gia, sau đó cô ấy liền ra nước ngoài du học để theo đuổi sự nghiệp, hiện tại cô ấy là nghệ sĩ cello chính của một dàn nhạc nổi tiếng. Nhìn dáng vẻ của bọn họ chắc là chuyện tình cảm của bọn họ đã tu thành chánh quả, đúng là một cặp đôi vô cùng hoàn hảo, tôi chỉ có thể ngậm ngùi nói lời chúc phúc cho bọn họ.]

[Tỷ tỷ Vưu Ngọc Dao! Tôi biết cô ấy, cô ấy là học trò của bậc thầy âm nhạc Bernard nổi tiếng thế giới! Ở trong nước những nghệ sĩ có thể chơi đàn cello xuất sắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chưa kể cô ấy còn là con gái của Vưu gia có tiếng khắp Giang Thành này, gia thế tốt, nhân cách tốt, ngoại hình lại còn xinh đẹp, chẳng trách anh Qúy lại luôn thích cô ấy.]

[Tối nay là buổi biểu diễn đầu tiên của cô Vưu Ngọc Dao sau khi trở về Trung Quốc, anh Quý đang cầm hoa đến xem buổi biểu diễn của vợ mình.]

Những người hâm mộ nhan sắc của Qúy Hành đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường và bật khóc sau khi xem bức ảnh.

[Trước đây tôi chỉ thất tình một nửa, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn thất tình]

[Có chắc chắn đây là người vợ mà Qúy tiên sinh luôn giấu kín không? Wowww, đúng là tình yêu đích thực.]

[Càng nhìn càng thấy bọn họ thật xứng đôi, icon <khóc thật to>]

[Cuối cùng tôi cũng hiểu được suy nghĩ anh Quý. Có một người vợ như thế này, tôi cũng muốn giấu cô ấy đi chỉ để cô ấy thuộc về mỗi riêng mình.]

Huyền Thanh ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

Công việc của cô đã kết thúc sớm hơn dự kiến, cô ra ngoài đợi đã lâu cũng không thấy Qúy Hành tới, vậy nên Huyền Thanh liền muốn mở điện thoại lên gọi điện hỏi anh có phải vì đang bận việc nên đến muộn hay không, nào ngờ lại bắt gặp một hình ảnh vô cùng đau mắt trên weibo.

Khuôn mặt điển trai của người đàn ông này rất quen thuộc với cô, nhưng vị trí thì nhìn có chút xa lạ.

Nhà hát lớn Giang Thành...

Thì ra là anh đang ở đó.

Màn hình điện thoại đột nhiên tắt ngúm, khuôn mặt có chút sững sờ của cô hiện lên trên màn hình tối đen.

An An thu dọn đồ đạc, đi tới chỗ cô, thận trọng nói: "Chị Thanh, chúng ta... vẫn đứng đợi à?"

Lông mi Huyền Thanh khẽ run lên, cô chợt tỉnh táo lại.

Cô cụp mắt, cất điện thoại, nhếch khóe môi, khàn giọng nói:

"Không cần đợi nữa."

"Đi thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK