Sau khi lục lại được trí nhớ, Qúy Hành ngước mắt nhìn Quách Thiên Văn:
"Ồ, thì ra là cô à."
Vì ký ức ngày đó tương đối sâu sắc nên ngay cả Quách Thiên Văn cũng để lại trong đầu anh một chút ấn tượng.
Nhưng đó chỉ là ấn tượng mà thôi.
Về những gì cô ấy nói, cô ấy nói muốn nói cảm ơn anh...
Qúy Hành không có cảm giác mình đã cứu được cô ấy, chính là do sự nhiệt tình của tài xế và tình thế cấp bách lúc đó mới dẫn đến kết quả này.
Suy cho cùng, anh chưa bao giờ là một người tốt bụng và nhân hậu.
Qúy Hành khách khí gật đầu với cô ấy: “Thật ra người cô thực sự cần cảm ơn lúc đó chính là tài xế.”
Nếu không có tiếng hét gầm rú của tài xế, anh cũng sẽ không quan tâm đến những người xa lạ không liên quan gì đến mình.
Câu trả lời lạnh lùng và vô cảm của người đàn ông khiến Quách Thiên Văn có chút hụt hẫng.
Tính cách của cô ấy từ nhỏ đã lạnh lùng và cô độc, đây là lần đầu tiên cô ấy buông bỏ lòng kiêu hãnh của mình và say mê một người đàn ông như vậy.
Trên khuôn mặt thanh tú lạnh lùng kia không khỏi hiện lên một tia thất vọng.
"Xin lỗi, tôi còn việc khác phải làm."
Qúy Hành giơ tay nhìn đồng hồ, thấy Quách Thiên Văn không còn gì để nói, anh liền mở cửa xe chuẩn bị lên xe.
"Ừm?"
Lúc này Quách Thiên Văn mới thoát khỏi suy nghĩ của mình.
“Vậy…” Cô ấy cắn môi và chợt dừng lại: “Tạm biệt, anh Quý.”
Người đàn ông sau đó không trả lời cũng không nhìn cô ấy nữa, chiếc Maybach màu đen nhanh chóng khởi động bỏ cô ấy lại phía sau.
"Chị Thiên Văn."
Trợ lý nhỏ thò đầu ra ngóng chuyện hồi lâu, sau khi thấy người rời đi mới dám chạy ra ngoài.
"Người đàn ông đó là ai vậy? Từ xa em còn có thể nhận ra anh ta rất đẹp trai!" Trợ lý kéo tay áo Quách Thiên Văn, biểu cảm còn rất hưng phấn.
Mặc dù cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều anh chàng đẹp trai, nhưng những người đàn ông đẹp trai đến mức khiến thiên hạ phẫn nộ thì lại cực kỳ khan hiếm!
Hơn nữa, người luôn cực kỳ lạnh lùng với đàn ông như chị Thiên Văn lại chủ động đuổi theo và nói chuyện với người nọ!
Quách Thiên Văn không trả lời câu hỏi của trợ lý, cô ấy chỉ đứng đó nhìn theo chiếc xe màu đen đang phóng đi, cảm thấy có chút cô đơn và lạc lõng.
Trợ lý ở một bên nheo mắt lại, thầm nghĩ: giữa hai người này nhất định có bí mật gì đó.
-
Ngày hôm sau, trong lúc đoàn phim đang nghỉ ngơi, Huyền Thanh đang vặn phích nước uống nước, Quách Thiên Văn ngồi bên cạnh đột nhiên trầm giọng hỏi cô:
"Huyền Thanh, cô có biết Qúy Hành không?"
Huyền Thanh nghe vậy suýt chút nữa liền bị sặc nước.
Phản ứng đầu tiên của cô là, không lẽ đêm đó đã có người nhìn thấy Qúy Hành vào phòng cô?
Cô ho khan hai tiếng, dần lấy lại hơi thở, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?"
"Lúc trước chúng ta tham dự một bữa tiệc tối, chẳng phải là cô ngồi cạnh anh Qúy sao? Tôi thấy dáng vẻ hai người trông có vẻ rất quen thuộc." Quách Thiên Văn có vẻ hơi xấu hổ: "Cho nên tôi chỉ muốn hỏi thôi."
Huyền Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, bọn họ không chỉ gặp nhau ở khách sạn.
Vì thế cô liền nhẹ nhàng trả lời: “Tôi có biết anh ấy, nhưng tôi không quen anh ấy.”
Mỹ nhân lạnh lùng bên cạnh nửa thất vọng, nửa vui mừng thở dài, do dự một lát, cô ấy tiếp tục hỏi: "Vậy cô cảm thấy anh ấy là người như thế nào?"
Huyền Thanh có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô ấy, tự hỏi tại sao cô ấy đột nhiên bắt đầu thảo luận về Qúy Hành.
Quách Thiên Văn vội vàng giải thích: “Không phải hôm đó anh Quý đã giúp chúng ta sao, cho nên tôi mới có chút tò mò về anh ấy.”
Một giọng nữ lạnh lùng có chút khẩn trương lọt vào tai cô, lông mi Huyền Thanh run lên, cô cụp mắt xuống, siết chặt cốc giữ nhiệt trong tay.
Không đúng, tâm trạng của Quách Thiên Văn có vẻ không ổn.
Huyền Thanh đã quá quen thuộc với loại tâm trạng thất thường này, dường như cô ấy đang muốn che giấu điều gì đó.
Cô đã cảm nhận được điều đó ở rất nhiều phụ nữ yêu thầm Qúy Hành.
Có người bí mật, có người táo bạo, có người nhút nhát, có người nhiệt tình... nguồn gốc đều đến từ Qúy Hành.
Nhưng không ai có thể thoát khỏi cám dỗ của anh mà không bị thương, và tất cả đều ra đi với ít nhiều đau đớn.
Bao gồm cả chính Huyền Thanh.
Cô coi Quách Thiên Văn như một người bạn, đương nhiên cô cũng không muốn nhìn cô ấy rơi vào vực sâu đầy chông gai của Qúy Hành.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Quách Thiên Văn, cô chậm rãi lên tiếng:
“Anh ta là người có chút lạnh lùng, thậm chí còn có chút vô nhân tính."
Khi cô lần đầu gặp Qúy Hành khi còn nhỏ, cô đã cảm thấy đứa trẻ này đặc biệt thờ ơ với người khác.
"Người bình thường không thể vào được trái tim anh ấy."
Cô đã vất vả nhiều năm, nghĩ rằng ít nhất mình cũng có chút sức nặng trong lòng anh, đáng để anh lo lắng, nhưng cuối cùng tất cả đều vô ích.
"Một khi đã đưa ra quyết định, anh sẽ trở nên vô cùng tàn nhẫn."
Anh yêu cô bé nhà họ Vưu nên không có cảm tình với cô, lúc ra nước ngoài thậm chí còn không thèm nói lời từ biệt, ba năm qua cũng chưa từng liên lạc với cô một lần.
“Nhưng anh ta chỉ yêu một người thôi.”
Qúy Hành chỉ có tình cảm với Vưu Ngọc Dao.
Huyền Thanh nói xong, sắc mặt Quách Thiên Văn dần dần trầm xuống.
Cô ấy chỉ nghe được câu cuối cùng: “Chỉ yêu một người thôi”.
Điều này có nghĩa là anh Qúy đã có người mình thích.
"Cô Huyền, tới cảnh quay của cô rồi!"
Quản lý đoàn phim đang la hét gọi cô chuẩn bị vào set quay.
Trước khi rời đi, Huyền Thanh nhẹ nhàng vỗ vai Quách Thiên Văn, cô tin cô ấy có thể hiểu được những lời cô vừa nói.
Chỉ cần bạn rời đi càng sớm càng tốt, trái tim bạn sẽ không bị tổn thương quá nhiều.
-
Huyền Thanh sắp xếp lại suy nghĩ rồi tiến vào phạm vi ghi hình của máy quay.
Hạng Dĩ Hàn đang đi đến địa điểm được chỉ định theo chỉ dẫn của đạo diễn.
Bước chân của chàng trai trẻ chậm rãi, khí thế đầy bình tĩnh và vững chắc.
Mặc dù nói Hạng Dĩ Hàn được coi là một trong những diễn viên có lượng fan hùng hổ nhất hiện nay, nhưng ngoại trừ việc khiến mọi người ngạc nhiên trong ngày đầu tiên quay phim, thì sự hiện diện của anh ta trên phim trường cũng không quá đặc biệt mạnh mẽ.
Có lẽ đó là vì anh ta và đoàn đội của mình luôn giữ thái độ khiêm tốn đúng mực.
Tính cách của Hạng Dĩ Hàn có phần thu mình, khi không có việc gì làm, anh ta sẽ im lặng trốn vào một góc ngồi nghiên cứu kịch bản và tác phẩm gốc, thỉnh thoảng sẽ đến gặp biên kịch để thảo luận quan điểm của mình về các nhân vật, sau đó kết hợp với yêu cầu của đạo diễn sẽ tự mình trau chuốt tâm lí nhân vật một cách cẩn thận.
Phong cách trầm lặng, thái độ nghiêm khắc và kỹ năng chuyên môn xuất sắc của anh ta được mọi người trong toàn bộ ê-kíp ngưỡng mộ.
Cảnh quay hôm nay là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi ra nước ngoài.
Cả hai nhân vật đều là nhân vật phản diện.
Một người là nữ côn đồ mạnh mẽ được ông trùm buôn m.a t.úy nuôi dưỡng từ nhỏ, còn người kia là con ruột được tên trùm m.a t.úy mang về giữa chừng.
Tâm lý nhân vật cảnh này cũng không khó.
Nhưng nếu muốn thành công tạo ra tia sét tình yêu giữa hai người theo yêu cầu của đạo diễn thì bọn họ vẫn cần phải tự mình tìm hiểu diễn biến tâm lí nhân vật kỹ hơn.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
ACTION!!!
Trong căn phòng tối tăm chỉ bật một ngọn đèn bàn mờ ảo, có bóng dáng một người đang đứng trước gương, quanh bụng người nọ còn đang quấn đầy băng.
Đó là một cô gái trẻ đang bị thương.
Cô chỉ mặc một bộ đồ đen, mái tóc được kiểu đuôi ngựa lộn xộn, bên má còn có một vết thương mới, không dài cũng không sâu, máu trên bề mặt đã đông đặc, nổi bật là khuôn mặt tái nhợt của cô.
Vết thương ở bụng rõ ràng nghiêm trọng hơn, khi dán hết lớp băng này đến lớp khác, dòng máu đỏ tươi vẫn không ngừng chảy ra. Nhưng cô gái dường như không cảm thấy đau đớn, lông mày cứng rắn nheo lại, động tác thậm chí còn có chút thô bạo.
Cô mạnh mẽ buộc một nút ở đầu băng, không còn quan tâm đến vết máu đang lan rộng trên đó mà chỉ ngẩng đầu lên, và nhìn thẳng vào mình trong gương.
Lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm và không còn nhân khí.
Giống như một con rối không có suy nghĩ.
Ngay sau đó, cánh cửa bị một đôi chân dài mạnh mẽ đá tung ra, tấm cửa đập vào tường phát ra một tiếng “rầm” vang dội.
Đó là con trai của kẻ buôn m.a t.úy - Trần Mộ, do Hạng Dĩ Hàn thủ vai.
Vẻ mặt người thanh niên đầy nham hiểm, anh ta từng bước đi đến gần cô gái trẻ.
Chiếc đèn bàn dường như bị ảnh hưởng bởi áp suất cực thấp của anh, ánh sáng cũng bắt đầu trở nên nhấp nháy và mờ dần.
Trần Mộ tiến lại gần, nhéo cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“A Cửu.” trong mắt hắn tràn đầy tức giận cùng sóng nước: “Tôi ở Thủy Thành đã dày công quản lý tuyến đường này ba năm, cho đến nay chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Chàng trai tức giận nghiến răng, động tác nhéo cằm cô gái càng ngày càng mạnh, gần như muốn nghiền nát xương cốt của cô gái:
“Tại sao hàng hóa của tôi vừa rời đi lại bị người ở phố Bắc cướp mất?”
A Cửu là tên nhân vật do Huyền Thanh đóng, cô bị ép ngẩng đầu lên, quai hàm đau nhức, khóe mắt không nhịn được liền trào ra nước mắt, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, giọng điệu lại càng lạnh lùng hơn: “Tôi đã nói với anh rồi, trong đám đàn em của anh có người phản bội."
Cô từ từ gỡ từng ngón tay của Trần Mộ ra khỏi chiếc cằm nhỏ của cô.
“Thay vì điều tra kỹ lưỡng những người dưới quyền của anh, anh lại chỉ biết đến chỗ tôi gây rắc rối.”
Cô nhặt áo khoác lên mặc vào, đôi môi mỏng ngoan cưỡng phun ra hai chữ như chế nhạo:
"Thằng ngốc."
Bên ngoài máy quay, mọi người trên trường quay đều đang nín thở.
Trước đây bọn họ chưa từng xem Huyền Thanh diễn, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ thấy cô diễn xuất đối diện với Hạng Dĩ Hàn, một người có đầy đủ tài năng và kỹ năng diễn xuất.
A Cửu của ngày hôm nay khác với khi đứng trước Trang Tĩnh do Quách Thiên Văn thủ vai, cô im lặng cởi bỏ chiếc áo khoác, giống như một con dao găm sắc bén vừa rút khỏi vỏ, phát ra ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn.
Đạo diễn vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình, trong lòng có chút kinh ngạc và hào hứng.
Ban đầu anh ta còn lo lắng Huyền Thanh sẽ có phần thụ động và không thể đảm nhận vai diễn này trước kỹ năng diễn xuất đáng kinh ngạc của Hạng Dĩ Hàn.
Bây giờ xem ra... cảnh này cả hai đều diễn rất mượt mà, ổn định!
Đạo diễn sờ cằm, mím môi, ánh mắt chuyên chú rơi vào người Huyền Thanh.
Nữ diễn viên này ắt hẳn sẽ có một tương lai vô cùng sáng lạn.
Trong ống kính máy quay, ánh mắt Trần Mộ bình tĩnh dừng lại ở vết băng dính máu trên bụng A Cửu, sau đó liền di chuyển lên vết thương trên má cô, đột nhiên từ cổ họng anh phát ra một nụ cười nặng nề.
"Vậy à?"
Anh đưa tay lên vuốt ve vết thương còn mới trên mặt A Cửu một cách dịu dàng như người yêu, vẻ mặt đầy dịu dàng nhưng chỉ chưa đầy một giây sau anh ta lại đột ngột ấn mạnh ngón tay vào vết thương.
Từng giọt máu lại từ từ chảy xuống má A Cửu.
Sau đó Trần Mộ cúi đầu, đến gần bên tai A Cửu, rồi khẽ khàng thổi hơi vào tai cô:
"Cô tốt nhất nên cầu trời khấn phật đừng để tôi tìm ra dấu vết cô nhúng tay vào chuyện này, Trần A Cửu."
Đạo diễn chợt giơ bộ đàm lên:
"Được rồi, cắt!"
Hai người thoải mái xả vai.
Hạng Dĩ Hàn thoải mái đứng thẳng dậy, khí tức hung hãn xung quanh anh ta nhanh chóng tan đi, khí tức nham hiểm và hung ác trong mắt anh ta cũng biến mất sau âm thanh "cắt" của đạo diễn, anh ta lại trở lại trạng thái im lặng và kiềm chế như thường lệ.
Các nghệ sĩ trang điểm và trợ lý luôn túc trực bên ngoài hiện trường đã vội vàng lao tới giúp đỡ cả hai chỉnh trang lại ngoại hình và kiểu tóc.
An An đưa cốc giữ nhiệt cho Huyền Thanh, nhỏ giọng nói với cô: "Chị Thanh, chị thật tuyệt vời! Em cảm thấy năng lực của chị và Hạng Dĩ Hàn có vẻ như ngang hàng nhau vậy đấy!"
Huyền Thanh liếc nhìn về phía đạo diễn, thấy đạo diễn đang nheo mắt nhìn màn hình, xem lại cảnh mình vừa quay.
Biểu hiện khá bình thường.
Huyền Thanh liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Không phải cô không tự tin vào màn trình diễn của mình, mà là cô sợ rằng vừa rồi mình không theo kịp tốc độ của Hạng Dĩ Hàn.
Năng lực của Hạng Dĩ Hàn thực sự quá mạnh mẽ, khi Huyền Thanh đối mặt với anh ta trong set quay, cô không hề cảm thấy thoải mái như lúc ở ngoài đời, thậm chí còn cảm thấy một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Trần Mộ được miêu tả trong kịch bản là một chàng trai trẻ với khuôn mặt tuấn tú và đường nét tuyệt đẹp, nhưng người cha buôn m.a t.úy của anh ta lại không đẹp trai, điều này cho thấy mẹ anh ta xinh đẹp đến mức nào.
Kể từ khi được người cha buôn m.a t.úy đưa về ổ m.a t.úy năm mười tuổi, anh đã trở nên u ám và cực đoan, trở thành một kẻ mất trí hoang tưởng không ai dám khiêu khích.
Trong lúc quay phim vừa rồi, Huyền Thanh không cảm thấy Hạng Dĩ Hàn có chút diễn xuất nào, cô cảm thấy chàng trai trước mặt cứ như là Trần Mộ thực sự.
Hạng Dĩ Hàn đúng là được sinh ra để diễn xuất.
Có lẽ ánh mắt của cô quá tập trung và nghiêm túc, khuôn mặt yêu nghiệt của chàng trai trẻ chợt quay lại, anh ta nhìn về phía Huyền Thanh như thể đang cảm nhận được điều gì đó.
Đột nhiên mất cảnh giác chạm mắt với chàng trai trẻ, Huyền Thanh cũng chợt tỉnh táo lại và theo bản năng cũng lịch sự mỉm cười đáp lại anh ta.
Hạng Dĩ Hàn bình tĩnh dừng lại và cũng khẽ gật đầu đáp lại.