Sau khi trò chuyện với ông nội Quý, Huyền Thanh cũng rời khỏi phòng trà.
Một người hầu đang đợi ở gần đó nói rằng Qúy Hành đã lên phòng riêng của anh trên tầng ba nên kêu cô ấy đợi ở đây để dẫn cô lên lầu.
Hai người đi đến góc cầu thang, trước khi lên lầu, họ nghe thấy hai giọng nói có chút quen thuộc từ phòng khách tầng một truyền đến.
Cha Qúy và mẹ Qúy rõ ràng vừa mới về, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.
"Qúy Hành tối nay sẽ đưa Thanh Thanh về ăn tối, vẻ mặt ông như thế là có ý gì đây?" Đây là giọng nói của dì Qúy.
Chú Qúy thở dài: "Tôi chỉ không hiểu cô bé nhà lão Trần có điểm nào không tốt sao? Tại sao Qúy Hành lại không thích con bé đó? Chỉ cần con trai nhà mình cưới Trần Vân, lão Trần sẽ hoàn toàn đứng về phía tôi. Đến lúc đó xem anh trai tôi còn dám ra oai trước mặt tôi không?"
"Bây giờ nói những điều này thì có ích gì? Đều tại ông hành động quá chậm chạp, ngay lúc ông đang định mai mối con trai mình với Trần Vân thì thằng nhóc đó đã đi lãnh giấy kết hôn với Thanh Thanh luôn rồi."
Vừa nói, dì Quý trợn mắt nhìn chồng mình: “Hơn nữa, tôi thấy Thanh Thanh cũng khá tốt, con bé xuất thân từ nhà họ Huyền, cho dù không có lão Trần nhưng có được sự giúp đỡ của nhà họ Huyền, thế lực của anh trai ông sớm muộn cũng sẽ bị lụn bại thôi."
Nghĩ đến đây, dì Qúy nghiêm túc cảnh cáo chồng mình: “Tối nay ông không được phép nói những lời này trước mặt Thanh Thanh, nhớ không?”
Chú Qúy sốt ruột xua tay, tỏ ý đã hiểu.
Hai người cùng nhau bước vào hành lang tầng một, âm thanh ngày càng xa dần, cho đến khi họ bước vào phòng và âm thanh cũng biến mất hoàn toàn.
Huyền Thanh đứng ở góc cầu thang nên không bị lộ bóng dáng, cô lặng lẽ lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ.
Người hầu đi theo cô vẫn luôn giữ im lặng, cô ấy cũng trầm ngâm lùi lại vài bước để tránh bị phát hiện.
Huyền Thanh không tiếp tục đi ra ngoài, bởi vì trong hoàn cảnh như vậy đụng phải chú Qúy và dì Qúy sẽ rất xấu hổ.
Không ngờ sau khi nghe những lời này, cô lại hiểu sâu hơn về môi trường trưởng thành của Qúy Hành.
Trước đây cô chỉ biết hai vị trưởng bối đều bị ám ảnh bởi việc tranh giành quyền lực với gia đình chú của Qúy Hành, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, huống chi là sau nhiều năm như vậy vẫn như vậy.
Qúy Hành lúc còn nhỏ hay bị bệnh tật, bọn họ cũng không có thời gian về thăm, hiện tại bọn họ lại đang lợi dụng hôn nhân của Qúy Hành để tối đa hóa lợi ích của mình, huyết thống quan hệ thậm chí còn không bằng lợi ích do tiền tài và quyền lực mang lại.
Cô im lặng đi lên tầng ba, đẩy cửa phòng Qúy Hành ra.
Qúy Hành ngồi ở trên sô pha cạnh cửa sổ, anh đang cúi đầu xem tin nhắn công việc thư ký Lưu vừa gửi trên máy tính bảng, thấy Huyền Thanh đi vào, anh liền bỏ đồ đạc xuống rồi đứng dậy.
“Ông nội đã nói gì với em vậy?” Anh tự nhiên kéo cô ngồi xuống ghế sofa, ung dung ngả người ra sau ghế sofa, gần như ôm cả nửa cô vào lòng.
Huyền Thanh cũng thả lỏng người, ngả người về phía sau.
Ông nội Qúy kỳ thật là người rất nhạy cảm, từ khi Qúy Hành từ nước ngoài trở về, cô vẫn luôn cố trốn tránh anh.
Sau khi Qúy Hành trở lại Trung Quốc, chưa từng có ai nhắc đến tên hay thông tin của Vưu Ngọc Dao trước mặt anh.
Căn bản là không ai dám nhắc đến nó.
Sau khi anh ra nước ngoài, câu chuyện hai người “bỏ trốn” cùng nhau đã được bí mật lan truyền trong giới từ lâu.
Năm đó tin tức nhà họ Quý, Vưu sắp kết thông gia được lan truyền rất nhanh, nhưng cuối cùng việc đính hôn lại không thành, điều này có thể nói là một cú tát thẳng vào mặt hai nhà có địa vị ở Giang Thành. Vì vậy, do ngại danh tiếng của hai gia đình nên từ đó cũng có ít người dám đặt vấn đề này lên bàn đàm phán.
Vài ngày sau khi Qúy Hành trở về Trung Quốc, cha của Qúy Hành liền bắt đầu chuẩn bị chọn vợ cho anh, ai có con mắt tinh tường sẽ biết ngay rằng Qúy Hành nhất định đã chán nản trong tình yêu nên mới trở về nhà.
Đối với thiếu gia cao quý và lãnh đạm của nhà họ Quý, không ai có đủ can đảm để nhắc đến chuyện đau buồn như vậy trước mặt anh.
Vì vậy, mọi người đều ngầm coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Ý của ông nội Qúy là nếu cô có nút thắt trong lòng thì nhất định phải nói thẳng ra không được để trong lòng. Nhưng cô có thể hỏi gì đây? Nghe Qúy Hành kể chuyện có duyên mà không có phận với Vưu Ngọc Dao sao?
Chẳng phải điều đó sẽ khiến trái tim cô càng đau hơn sao?
Tốt hơn hết là cô cứ xóa nó đi như những người khác và giả vờ như cô chưa từng biết về nó.
Cô gần như tự lừa dối mình, cho rằng chỉ cần không chạm vào hay nhắc tới, cô có thể sẽ duy trì được giấc mơ và ảo tưởng khiến người ta không khỏi say mê này.
Huyền Thanh rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Ông nội nói, chúng ta hãy sống thật tốt.”
Lời khuyên của người lớn luôn thẳng thắn và đơn giản.
Người đàn ông nhẹ nhàng ậm ừ, trong giọng nói còn mang theo giọng mũi nồng đậm, chốc chốc anh lại ôm cô vào lòng, lúc thì xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu cô.
Huyền Thanh hiếm khi ở gần Qúy Hành như vậy, nhịp tim cô vẫn không thay đổi, hơi thở đều đều, ý thức vẫn còn vô cùng rõ ràng.
Tâm trí cô cứ miên man suy nghĩ về những lời cô vừa nghe.
“Cô gái mà cha anh muốn mai mối cho anh tên là Trần Vân à?” Cô không khỏi trầm giọng hỏi.
Trước đây cô cũng đã từng gặp Trần Vân, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp.
Động tác của Qúy Hành hơi khựng lại, giọng nói trầm trầm đáp lại, dường như không có hứng thú với chủ đề này.
Sau đó anh lại hỏi: "Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?"
Huyền Thanh đáp: “Lúc tôi đi lên lầu thì trùng hợp dì với chú cũng vừa mới trở về, tôi tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện này, cho nên... tôi có chút tò mò.”
Qúy Hành giải thích: "Nhưng bọn họ chậm một bước, khi đó anh và em đã lãnh chứng rồi."
Vừa nói, bàn tay trên thắt lưng của anh chạm vào cổ tay thon dài của Huyền Thanh, ôm nó trong lòng bàn tay và chơi đùa.
Huyền Thanh bỗng nhiên nghịch ngợm, cố ý mím môi hỏi: “Nếu lúc đó tôi không đồng ý gả cho anh thì sao?”
Cô vừa dứt lời, Qúy Hành chợt dùng sức siết chặt cổ tay cô, anh hơi nheo mắt lại: "Không có khả năng."
Khi anh cúi đầu liền nhìn thấy Huyền Thanh không nhịn được đang cười khúc khích, lúc này anh mới biết cô đang cố ý lừa anh, ánh mắt người đàn ông nặng trĩu, nhân lúc Huyền Thanh không để ý anh liền cúi đầu hôn lên trán cô rồi nhanh chóng buông ra.
Anh dùng ngón tay sờ sờ môi mình, rồi nhếch khóe môi lên một cách hài lòng, tư thế lười biếng nhưng giọng điệu lại chắc chắn đến khó tin:
“Bởi vì anh biết em nhất định sẽ đồng ý.”
-
Trong bữa tối, ông cụ vui vẻ lấy chai rượu vang đỏ đã trân quý nhiều năm nay rồi bảo người hầu rót một ly cho mọi người.
Huyền Thanh luôn là người giỏi làm người già vui vẻ, dù sao ông ngoại cô cũng là một người khó tính, kỹ năng dỗ dành của Huyền Thanh đã được mài giũa từ lâu.
Ngay từ đầu cô còn quên sửa miệng, cứ xưng hô chú, dì một hồi lâu mà vẫn không ý thức được có chỗ nào không đúng, cho đến khi Quý Hành nhắc nhở, cô mới kịp thời phản ứng lại, nhẹ nhàng sửa lại gọi một tiếng “cha, mẹ.”
Vẻ mặt chú Qúy đờ đẫn, cả buổi ông ấy chỉ gật đầu coi như đáp lại, nhưng dì Qúy thì càng nhiệt tình hơn nhiều, thỉnh thoảng bà ấy lại nắm tay Huyền Thanh và còn nói rất nhiều.
Thật là một bữa ăn thú vị,
Nếu cuối cùng chú Qúy không hỏi cô "khi nào cô dự định sinh con".
Người đàn ông trung niên trông có vẻ uy nghiêm như một tộc trưởng, ông ấy rất nghiêm túc đề nghị Huyền Thanh nhanh chóng chấm dứt công việc trong làng giải trí càng sớm càng tốt để trở về lo quán xuyến gia đình và tận lực sinh cho nhà họ Qúy một đứa cháu trai.
Ngay cả phần tiếp theo cũng đã được lên kế hoạch cho Huyền Thanh:
Sau khi sinh con, cô cũng phải học cách gánh vác trách nhiệm, dù sao Huyền Thanh cũng là con một của Huyền gia, đương nhiên sau này phải về kế thừa sự nghiệp của gia đình.
Đến lúc đó có thể giao đứa trẻ cho bảo mẫu chăm sóc, cô chỉ cần toàn tâm chú ý lo cho công việc của mình, chỉ khi cô tiếp quản hoàn toàn toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Huyền thì mới có thể giúp Qúy Hành, cũng như nhà họ Qúy có thêm một bức tường vững chắc.
Không khí trong phòng ăn thay đổi ngay lập tức.
Huyền Thanh sửng sốt một chút, sau đó lễ phép cười, nói: "Cha, con không muốn có con sớm như vậy."
Chú Qúy dù sao cũng là trưởng lão, cho dù Huyền Thanh không đồng ý với lời nói của ông ấy thì cũng phải nể mặt ông ấy.
Sắc mặt Qúy Hành liền tối sầm lại, anh lạnh lùng nói: “Cha, chuyện của chúng con không cần cha lo lắng.”
Từ trước đến nay cha Qúy luôn cảm thấy Qúy Hành luôn nằm trong sự khống chế trong lòng bàn tay mình, nhưng từ khi anh từ nước ngoài trở về, cả nhà Qúy gia không biết bằng cách nào đó đã bắt đầu nghe lời Qúy Hành.
Rõ ràng ông ấy mới là trưởng bối, là cha của Qúy Hành, những quyền lợi đó sao có thể vụt qua tay ông ấy rơi vào tay Qúy Hành được chứ?
Càng nghĩ, cha Qúy càng cảm thấy Qúy Hành lúc này thật to gan, thậm chí còn dám cự tuyệt lời của cha mình mà không thèm nể mặt ông ấy, ông ấy lập tức có chút tức giận:
"Tôi đang lo lắng cho người ngoài sao? Chẳng phải tôi cũng là đang suy nghĩ cho anh sao? Hơn nữa, sinh con sớm thì có gì sai? Năm đó mẹ anh cũng sinh anh sớm rồi quay lại phụ giúp tôi làm việc đó thôi."
Qúy Hành nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang ông ấy: “Đó là công việc của Thanh Thanh, cha không có quyền can thiệp. Về phần đứa bé, khi nào cô ấy muốn thì sẽ sinh, không đến lượt cha phải lo lắng.”
Giọng điệu của anh không lưu tình chút nào "Tốt nhất là cha nên tự chăm sóc bản thân thì hơn."
"Con!"
Cha Qúy tức giận đến mức muốn đập bàn.
Cuối cùng, chính ông nội Quý nặng nề đập đôi đũa xuống bàn: “Cả nhà đang ăn ngon mà, cãi cái gì mà cãi?”
"Hai người các con tránh xa chuyện của Thanh Thanh và Qúy Hành ra."
Câu này là đang nhắc tới cha Qúy và mẹ Qúy, mặc dù đang nói chuyện với bọn họ nhưng ông cụ cũng không thèm nhìn bọn họ, hiển nhiên là ông cụ đang cực kỳ bất mãn với những người cha, người mẹ như bọn họ.
Dì Qúy cũng bắt đầu lên tiếng giải quyết ổn thỏa: “À, Thanh Thanh, cha con vừa uống nhiều nên con cũng đừng để tâm đến mấy điều vớ vẩn ông ấy vừa nói nhé…”
Qúy Hành cũng lười nói chuyện với bọn họ nữa, anh liền kéo Huyền Thanh đứng dậy, rồi khẽ gật đầu với ông cụ: “Ông nội, chúng cháu ăn no rồi, chúng cháu lên phòng trước đây.”
Ông cụ Qúy xua tay, thở dài bất lực: "Đi đi, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi."
-
Chai rượu vang đỏ mà ông nội Qúy khui ra tối nay có nồng độ cồn hơi cao, sau khi tắm xong Huyền Thanh vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng.
Cô mặc áo choàng tắm bước đến tủ quần áo, vừa mở cửa tủ ra thì liền bị sốc trước một hàng váy ngủ ren đủ mọi kiểu dáng.
Chẳng lẽ bọn họ nghĩ cô và anh là vợ chồng mới cưới nên tinh lực tràn trề? Chẳng lẽ nhìn cô còn tươi trẻ lắm à? Vì vậy nên quản gia và người giúp việc mới cất công chuẩn bị nhiều kiểu đồ ngủ quyến rũ như thế cho cô.
Trên giá treo bày đủ loại áo ngủ có đủ loại kiểu dáng và màu sắc, có dài có ngắn, nhưng điểm chung duy nhất của chúng là đều rất đẹp và gợi cảm.
Nghĩ đến bộ đồ ngủ dài tay và quần dài mà cô hay mặc ở nhà, Huyền Thanh chợt im lặng vài giây.
Nên mặc hay không mặc đây...
Mặc vào thì xấu hổ quá, nhưng nếu không mặc thì mặc áo choàng tắm đi ngủ cũng không được...
Sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc váy ngủ có dây ít hở hang nhất trong số hàng chục chiếc đang treo ở đây.
Sau khi mặc vào, Huyền Thanh còn khoác thêm một cái áo choàng tắm bên ngoài, đợi khi nào đi ngủ thì mới cởi áo choàng tắm ra.
Lúc Qúy Hành từ phòng tắm đi ra, Huyền Thanh đang dựa vào sofa nói chuyện phiếm với Từ Di.
Trên người thì được che chắn kín mít bởi một cái áo choàng tắm.
Vốn dĩ cô định sấy tóc sau khi thay váy ngủ nhưng Từ Di lại đột nhiên gửi tin nhắn tới, hai người trò chuyện càng lúc càng hăng say, trong thoáng chốc cô đã quên luôn việc phải đi sấy tóc.
Người đàn ông thoáng nhìn thấy mái tóc vẫn còn ướt của cô và lặng lẽ đi lấy máy sấy tóc.
Từ Di đang hỏi Huyền Thanh cảm thấy như thế nào sau khi hai người sống chung.
Huyền Thanh sắp xếp lại lời nói và trả lời:
[Khá suôn sẻ.]
Bên kia trả lời: [?]
[Tương đối suôn sẻ có nghĩa là gì? Cậu ngủ với anh ta rồi à?]
Nói đến chủ đề dễ làm người ta hưng phấn, Từ Di càng nhanh chóng gõ phím: [ Qúy Hành mặc dù có chút ngu ngốc nhưng anh ta vẫn là nhất, ngủ với anh ta cũng không có thiệt thòi, nói cho tớ biết mau, cảm giác như thế nào hả?]
Đối mặt với đầu óc đầy đen tối của cô bạn thân của mình, Huyền Thanh bất lực gửi một chuỗi dấu chấm lửng:
[……]
[Không có.]
Từ Di: [?]
[Hàng đã đem đến trước mặt mà còn chưa ngủ? Thanh Thanh, nghe tớ nói này, chúng ta hãy tận hưởng những gì chúng ta phải tận hưởng, không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì nể tình cậu đã thích anh ta nhiều năm như vậy, nhất định phải đòi lại anh ta điều gì đó, nếu anh ta không trả được bằng tình cảm thì kêu anh ta trả bằng thân thể của mình đi.]
Không biết tối nay có phải vì uống quá nhiều rượu hay không mà Huyền Thanh cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cảm thấy lời nói của Từ Di quả thực cũng có lý.
Đang định trả lời tin nhắn của đối phương, cô lại nghe thấy người đàn ông gọi cô: “Thanh Thanh.”
Qúy Hành cắm điện máy sấy tóc, ra hiệu cho cô xích lại gần anh: “Lại đây.”
Huyền Thanh chạm vào mái tóc ướt nửa khô của mình một lúc, gửi cho Từ Di tin nhắn "chờ một chút", rồi nhích tới chỗ anh.
Cô muốn lấy máy sấy tóc từ tay Qúy Hành nhưng khi vừa đưa tay ra, cô đã bị người đàn ông nhẹ nhàng ấn xuống ngồi lên giường.
Qúy Hành ấn nút công tắc, giọng nói trầm ấm bao trùm trong làn gió nóng: “Anh giúp em.”
Ngọn gió ấm áp thổi qua đuôi tóc, bàn tay với từng khớp xương ngón tay rõ ràng của Qúy Hành xuyên qua mái tóc đen mềm mại, nhẹ nhàng rũ bỏ bớt nước trên tóc cô.
Có lẽ cơn gió nóng bên tai đã trở thành chất xúc tác cho rượu trong đầu, Huyền Thanh hơi ngẩng đầu lên, ngước nhìn khuôn mặt thanh tú hoàn hảo của Qúy Hành, cô không khỏi nuốt nước bọt.
Những lời nói của Từ Di bắt đầu lặp đi lặp lại trong tâm trí cô:
Ngủ với anh chắc chắn sẽ không thiệt thòi...
Phải đòi lại từ anh thứ gì đó...
Để anh trả nợ bằng thân thể của mình...
Qúy Hành chú ý tới cô đang ngẩng đầu, mặt cô lúc này hơi đỏ lên, ánh mắt không chớp cứ nhìn chằm chằm anh, anh có thể nhìn ra cô có chút say.
Qúy Hành mấp máy môi, yết hầu khẽ khàng di chuyển lên xuống, trong cổ họng anh chợt dâng lên một cảm giác khô khốc.
Tóc cô đã khô, anh nhanh chóng tắt máy sấy tóc rồi ném nó sang một bên, ngón tay vốn đang vuốt tóc cô bỗng lướt xuống v.uốt ve má cô, đầu ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng cọ xát làn da sau tai cô.
Đôi mắt của người đàn ông không còn trong trẻo nữa, lúc này đã hoàn toàn tối tăm như vực sâu, như thể có thể làm ai đó chết đuối trong đó.
“Thanh Thanh…” Giọng anh khàn khàn, xen lẫn chút h.am muốn không thể kìm nén, và còn có chút mê hoặc: “Anh hôn em được không?”
Câu nói này nhanh chóng lướt qua tâm trí Huyền Thanh, cơ thể cô đã tự động phản ứng trước khi bộ não chậm chạp của cô kịp phản ứng.
Cô liền ngoan ngoãn gật đầu.
Một giây tiếp theo, Qúy Hành liền nhéo chặt cằm cô, người đàn ông lập tức cuồng nhiệt hôn cô, sau đó hai người cũng nhanh chóng ngã xuống giường.
Môi và răng của họ nghiến chặt vào nhau, hô hấp giữa hai người ngày càng dồn dập.
Huyền Thanh không thở được, khi thấy cô gần như tắt thở, người đàn ông chợt khựng lại.
"Mở miệng ra."
Anh đang dạy cô thở.
Cảm giác hôn lần này hoàn toàn khác với lần trước, Qúy Hành cảm thấy người trong ngực rất hợp tác với anh, vô cùng ngoan ngoãn mềm mại, thậm chí tay cô còn vô thức siết chặt vạt áo của anh.
Huyền Thanh bị hôn gần như kiệt sức, thân thể cô lúc này đã mềm nhũn, khó có thể ngồi yên, áo choàng tắm không biết đã cởi ra từ khi nào, làm lộ ra bộ đồ ngủ cực kỳ "mát mẻ" bên trong.
Khi đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào làn da mịn màng của cô, anh liền cụp mắt xuống nhìn xuống.
Chỉ một cái liếc mắt này đã khiến anh gần như mất kiểm soát.
Huyền Thanh không để ý tới áo choàng tắm của mình đã bị tuột ra, vì chống đỡ thân thể yếu ớt của mình, cô liền giơ tay nắm lấy cổ áo Qúy Hành, kéo khuôn mặt tuấn tú của anh đến ngay trước mặt cô.
Chóp mũi hai người như sắp chạm vào nhau.
Cô khẽ liếm đôi môi ẩm ướt và sưng tấy của mình, rồi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh và khuôn mặt cũng đã trở nên đỏ bừng.
Cô nghiêm túc và nhẹ nhàng hỏi anh:
"Qúy Hành, anh có thích em không?"