• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ể từ ngày đó, Quách Thiên Văn không bao giờ nói một lời nào với Huyền Thanh nữa.

Trên trường quay, trợ lý Quách Thiên Văn lặng lẽ di chuyển ghế xếp mà ba người đã đặt cùng nhau ra chỗ khác.

Trợ lý tiến tới có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười với Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn, sau đó lấy đi tất cả đồ đạc của Quách Thiên Văn.

Tất cả đều chuyển đi rất xa.

Hạng Dĩ Hàn có chút nghi hoặc nhìn Quách Thiên Văn ở xa xa đang lạnh lùng nói chuyện với đạo diễn, sau khi trợ lý dọn đồ xong, cô ấy liền trở về ngồi trên ghế đọc kịch bản và ghi nhớ lời thoại, vẫn chưa từng nhìn qua bên này một phút giây nào.

Hạng Dĩ Hàn quay mặt đi và ngập ngừng hỏi Huyền Thanh: "Cô ấy bị sao vậy?"

Huyền Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía Quách Thiên Văn, máy móc cong môi nói: "Có lẽ cô ấy không muốn nói chuyện với tôi nữa."

Mặc dù ngoài mặt Huyền Thanh đang cười, nhưng Hạng Dĩ Hàn vẫn nắm bắt được hết thảy bối rối cùng cô đơn trong mắt cô, anh ta liền lý trí không hỏi thêm câu nào nữa.

“Không sao đâu.” Anh ta nhẹ nhàng xoa dịu cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Cô vẫn còn tôi.”

-

"Cắt!"

Đạo diễn cau mày, từ phía sau màn hình thò đầu ra: "Thiên Văn, tâm lý của cô hoàn toàn không ổn, hiện tại cô đã biết Huyền Thanh là chị ruột của cô, cho nên ánh mắt cô không thể lạnh lùng như vậy được."

Đạo diễn gõ gõ kịch bản vào lòng bàn tay, nhấn mạnh thêm lần nữa: "Cảm xúc hiện tại của cô quá đơn điệu. Cô cần phải phức tạp hóa nó lên và làm nổi bật những cảm xúc đan xen và đối lập đó. Cô có hiểu chưa?"

"Trước kia chẳng phải cô và Huyền Thanh phối hợp rất ăn ý sao? Tại sao hai ngày này tâm trạng của hai người lại bất đồng như vậy?"

Đạo diễn nói luyên thuyên rất nhiều, sợ làm người khác khó chịu, ông ta liền dịu giọng nói tiếp: “Thiên Văn, hiện tại chúng ta đang ở giai đoạn cuối, chỉ còn mấy ngày nữa để quay phim, cô cần phải phấn chấn lên.”

"Xin lỗi đạo diễn." Quách Thiên Văn quay người cúi đầu xin lỗi đạo diễn, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: "Là vấn đề của tôi, tôi sẽ thử lại."

Đạo diễn bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, chuẩn bị tinh thần và làm lại lần nữa đi.”

Đây đã là lần thứ ba cảnh tượng này xảy ra.

Quách Thiên Văn xoay người, giơ chiếc vòng cổ có khóa bạc trong tay ném cho trợ lý bên cạnh, sau đó trợ lý liền đưa khăn ướt cho cô ấy lau tay.

Trợ lý cầm lấy chiếc vòng cổ chạy mấy bước mang đến cho Huyền Thanh.

Đây là thứ mà Quách Thiên Văn lấy ra từ trong túi của Huyền Thanh trong quá trình quay phim vừa rồi, nó thuộc về nhân vật Trần A Cửu và cũng là đạo cụ quan trọng cho cảnh quay này.

Huyền Thanh cụp mắt, đang muốn đưa tay nhận lấy thì An An liền chen tới, mặt không biểu cảm nói với trợ lý của Quách Thiên Văn: "Đưa cho tôi."

Chỉ thấy trên tay cô ấy cũng đang cầm một tờ khăn giấy, An An ra hiệu cho trợ lý của Quách Thiên Văn đặt chiếc vòng cổ lên đó.

Trợ lý của Quách Thiên Văn nhếch khóe miệng, rồi ngượng ngùng đặt xuống.

Sau khi họ rời đi, An An tức giận nói: “Cô ấy ghê tởm cái gì vậy? Cái vòng cổ này có vấn đề gì sao? Hai người cách nhau không quá năm bước, còn cất công nhờ trợ lý đưa đến cho chị? Em thật sự ngưỡng mộ cô ấy đấy. Trước đây sao em lại không biết cô ấy có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy nhỉ?”

Cô ấy không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ cảm thấy Quách Thiên Văn đột nhiên rất lạnh lùng với chị Thanh, không những có thái độ không tốt mà còn muốn trở mặt, thậm chí quay có một cảnh đối diễn giữa hai người mà làm đi làm lại cả chục lần vẫn chưa xong, cứ hành chị Thanh nhà cô ấy cũng phải mệt mỏi bồi diễn theo cô ấy.

Vì Quách Thiên Văn không có thiện cảm với chị Thanh nên cô ấy, An An, cũng không có thiện cảm với bọn họ!

Cô ấy là trợ lý cá nhân của chị Thanh, nên đương nhiên cũng phải có trách nhiệm chăm sóc chị Thanh!

“Thật sự là khó hiểu!” An An nhịn không được lẩm bẩm.

Nói xong, không biết cô ấy liền lấy từ đâu đó trong túi ra một bình xịt chứa đầy cồn xịt lên chiếc vòng cổ mà Quách Thiên Văn vừa cầm.

Khi thấy đối phương nhìn qua, cô ấy còn cố tình cau mày rồi xịt thêm vài lần nữa mới hả dạ.

Sau khi dùng khăn giấy lau lau chiếc vòng cổ có khóa bạc, An An nhét lại vào túi áo khoác của Huyền Thanh, tức giận nói: “Chúng ta không thèm để ý đến cô ta nữa!”

Quách Thiên Văn liếc nhìn bọn họ, trong mắt không có chút dao động.

“Mọi người sẵn sàng chưa?” Đạo diễn hét lên với các diễn viên: “Nào, tất cả vào vị trí, cố lên, tranh thủ lần này quay xong cảnh này luôn!”

Các diễn viên và máy quay cũng đã vào vị trí.

“Tôi đã nói rồi, tôi là trẻ mồ côi.” Chỉ mới vừa bước vào set quay Huyền Thanh đã nhập tâm vào nhân vật, cô thờ ơ nhìn cô gái trước mặt, khinh thường chế nhạo: “Sao, cảnh sát các người thích quan hệ ngẫu nhiên đến thế sao?”

"Thật sao?" Quách Thiên Văn thủ vai Trang Tĩnh giơ tay lên, trên đầu ngón tay treo một sợi dây chuyền bạc mỏng manh, phía dưới còn có một chiếc khóa bạc nhỏ, còn có thể mơ hồ nhìn thấy chữ Z được khắc ở mặt sau.

Ánh mắt Trang Tĩnh phức tạp: “Vậy tại sao cô lại có thứ này?”

Vẻ mặt của Trần A Cửu liền thay đổi, cô vô thức chạm vào túi của mình.

Nó trống rỗng, không có gì bên trong.

Cô đưa tay ra định giật lại nhưng Trang Tĩnh đã nắm lấy cổ tay cô và bẻ ngược không thương tiếc, cổ tay cô bị đau dữ dội, cô cũng bị ghim xuống đất.

Trang Tĩnh kiên quyết trấn áp cô, bình tĩnh nói: “Mau đầu hàng đi.”

Cô gái bên dưới Trang Tĩnh cười khẩy.

"Trang Tĩnh, hiện tại cô không có chứng cứ để bắt tôi, còn muốn lừa tôi đầu hàng sao?"

Trần A Cửu nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của đối phương, cô đứng dậy và tránh xa Trang Tĩnh, không quan tâm đến bụi bặm trên quần áo, còn cố tình nở một nụ cười vô hại:

"Đầu hàng cái gì? Cô đang nói cái gì vậy, cô cảnh sát?” Cô cười hồn nhiên và chế giễu: "Tôi là một công dân tốt mà."

Giọng đạo diễn vang lên từ máy liên lạc: "Được rồi! Cắt! Cảnh này đã ổn, thông qua."

Huyền Thanh thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt cô nhìn thấy đôi vai cứng ngắc của Quách Thiên Văn đang dần thả lỏng.

“Chị Thanh, chị lại đây để em lau cho chị.” An An cầm một gói khăn ướt chạy tới, lau bụi trên mặt Huyền Thanh.

Khi cô bị Quách Thiên Văn khống chế ở cảnh vừa rồi, má cô vô tình chạm xuống nền đất, trên người xuất hiện một mảng bụi nhỏ.

Sau khi lau xong, An An thoáng nhìn thấy cổ tay đỏ bừng của Huyền Thanh, cô ấy cẩn thận nâng tay cô lên: "Đỏ hết rồi! Có đau không, chị Thanh?"

Cô ấy không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Có phải Quách Thiên Văn cố ý đánh mạnh..."

Huyền Thanh cử động cổ tay, búng trán cô ấy, nghiêm túc nói: "Em đang nói nhảm cái gì vậy? Không có gì đâu."

Cổ tay cô tuy nhìn hơi đỏ nhưng thực ra không hề đau, ngược lại khi Quách Thiên Văn nắm lấy cổ tay cô và thực hiện động tác bẻ ngược về sau, chân cô liền bị trượt, suýt thì bị ngã xuống.

Đối phương hành động nhanh chóng tóm lấy cô, để giảm bớt tác động khi Huyền Thanh ngã xuống đất, cô ấy đã bí mật kéo cô lên.

Đó là lý do tại sao cổ tay của cô trông hơi đỏ.

“Ồ.” An An bĩu môi đáp lại, thu dọn đồ đạc rồi theo Huyền Thanh ra khỏi trường quay.

Ngoài trời đã tối, màn đêm đang bao trùm thành phố Thanh Bắc, với một vài ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng trên bầu trời.

Có một chiếc ô tô màu đen đậu dưới gốc cây ở rìa con phố dài, bên cạnh còn có một người đàn ông đang đứng tựa vào xe, đôi mắt anh hơi nheo lại, vẻ mặt thờ ơ, ánh đèn đường chiếu vào người anh in hằn một cái bóng dài xuống đất.

Nghe thấy tiếng người bước ra từ trường quay, anh liền ngước mắt lên nhìn về phía đó.

Đôi mắt sắc bén của An An vừa liếc nhìn đã nhận ra, cô ấy lặng lẽ kéo tay áo Huyền Thanh.

"Chị Thanh, cái đó...anh Quý đang ở bên kia..."

Huyền Thanh cũng không thèm dời mắt qua đó dù chỉ một phút, cô chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo ra khỏi tay An An, rồi hỏi cô ấy: “Xe bảo mẫu của chúng ta đâu?”

An An chớp mắt, sau đó nhìn chung quanh, rồi chỉ về phía trước: "Ở phía trước!"

Xe bảo mẫu của bọn họ đang bị một chiếc ô tô đỗ sau đó chặn lại, liếc qua cũng không thể tìm thấy ngay.

Huyền Thanh liếc thấy rồi đi thẳng vào xe.

An An liếc nhìn Qúy Hành có chút cô đơn một cách đáng thương rồi cũng chạy lon ton đi theo Huyền Thanh.

Phía sau cô ấy, Quách Thiên Văn và trợ lý cũng vừa bước ra ngoài, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh chiếc xe màu đen, cô ấy liền dừng bước.

Ánh mắt Qúy Hành vẫn luôn dõi theo Huyền Thanh cách đó không xa, căn bản không hề để ý đến cô ấy.

Trợ lý yếu ớt hỏi: "Chị Thiên Văn, sao vậy?"

Quách Thiên Văn ép mình dời ánh mắt, lạnh lùng nói: "Không có gì."

Sau khi xe bảo mẫu của Huyền Thanh chạy trên đường, An An tựa vào cửa sổ xe nhìn xem, phát hiện xe của Qúy Hành cũng đang đi theo phía sau cách bọn họ không xa.

Có vẻ chị Thanh đang giận anh Quý, trong lòng cô ấy thầm nghĩ.

Từ hôm qua chị Thanh không còn lên tầng trên cùng ăn tối với anh Quý nữa. Thư ký Lưu cũng từng đến đây một lần, nhưng hôm đó cô ấy mãi lo ăn tôm hùm đất nên cũng không chú ý tới hai người bọn họ đang nói gì nữa, cuối cùng cô ấy chỉ nghe thấy chị Thanh nói "Không cần phiền như vậy”.

Sau đó cánh cửa đã đóng lại.

Cũng chính là bắt đầu từ đêm hôm kia, mỗi lần tan làm về khách sạn, cô ấy đều có thể nhìn thấy bóng dáng anh Quý đứng đợi bên ngoài phim trường.

Chỉ là chị Thanh không hề để ý đến anh dù chỉ một lần.

Đi được nửa đường, Huyền Thanh mở điện thoại di động, hỏi cô ấy: “Tối nay muốn ăn gì?”

Hai mắt An An lập tức sáng lên, cô ấy lập tức vứt bỏ mọi suy nghĩ khác, hưng phấn bước tới, đối đầu với Huyền Thanh, nhìn xem trên màn hình có món gì ngon.

Khi xe đến khách sạn, hai người cũng đã quyết định xong tối nay ăn gì rồi nên vừa cười vừa bước xuống xe.

Trước khi vào thang máy, An An chợt nhớ ra: "Chị Thanh! Chúng ta quên gọi bia rồi!"

Ngoài đồ ăn chính, bọn họ còn gọi thêm một ít đồ nướng, món An An thích nhất là thịt nướng với bia, cô ấy chỉ lo đi xem những món ăn ngon khác mà thoáng chốc liền quên mất chuyện này.

Cô ấy lập tức rời đi: "Chị Thanh, chị lên lầu trước đi. Em đi mua một ít rồi về ngay."

Sau khi An An rời đi, cửa thang máy cũng vừa lúc mở ra, Huyền Thanh bước vào, chọn số tầng muốn đến rồi nhấn nút đóng cửa.

Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại lại chợt thấy Qúy Hành mím môi, im lặng bước vào.

Cánh cửa dừng lại một lúc rồi từ từ đóng lại.

Những con số màu đỏ ở góc trên bên phải bắt đầu thay đổi.

1, 2, 3…

Một bầu không khí im lặng lan tỏa trong toa thang máy.

"Đinh."

Đã đến tầng mười bảy.

Cánh cửa vừa mở ra, Huyền Thanh vừa nhấc chân lại bị người đàn ông phía sau nhẹ nhàng giữ lại.

"Huyền Thanh."

Qúy Hành mím môi, lúc này thần thái lãnh đạm thường ngày của anh dường như đã được kiềm chế, anh thấp giọng gọi tên cô, tựa như đang khuyên nhủ cô ở lại, hoặc như đang thừa nhận sai lầm của mình.

Lòng bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông gần như bao phủ hoàn toàn bàn tay cô, nhưng anh lại không dám dùng lực quá mạnh.

Huyền Thanh chợt dừng lại, rồi chậm rãi kiên quyết rút tay ra.

Cô bước ra khỏi thang máy, sau đó quay lại nhìn người đàn ông có chút suy sụp ở bên trong.

"Tôi đã nói rồi, chúng ta cần thời gian để bình tĩnh lại."

Vẻ mặt của cô vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh không chút dao động: "Qúy Hành, có lẽ chúng ta đều cần suy nghĩ kỹ xem mối quan hệ hiện tại của chúng ta là gì."

Lời nói của Huyền Thanh từng chữ một khắc sâu vào trong lòng Qúy Hành.

Đó rõ ràng là một thái độ hoàn toàn thờ ơ, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại giống như một mũi kim mỏng đâm vào trái tim, gây ra một vết chích nhẹ nhưng dày đặc.

Bàn tay của người đàn ông dừng lại giữa không trung, đầu ngón tay hơi cong lên.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Qúy Hành nặng nề buông tay xuống, anh rũ mắt xuống, trầm mặc một lát mới ấn nút tầng trên cùng.

Sau khi quẹt thẻ đi vào phòng, anh đi thẳng đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn mà không thèm bật đèn.

Trong bóng tối, Qúy Hành lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi cho ai đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK