• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qúy Hành trực tiếp ngồi ở trường quay theo dõi khiến toàn bộ đoàn làm phim đều run lên vì sợ hãi.

Huyền Thanh bị bao vây bởi các nghệ sĩ trang điểm và nhà tạo mẫu, bọn họ đang giúp cô chỉnh trang lại lớp trang điểm và váy áo, khi ánh mắt cô lướt qua một vòng trường quay, cô liền nhìn thấy Qúy Hành đang cẩn thận cúi đầu xem kịch bản.

Qúy Hành lật từng trang rất nhanh, bỏ qua tất cả những tình tiết không liên quan, đến đoạn vai diễn của Huyền Thanh, anh nhanh chóng tìm được đoạn miêu tả cảnh vừa rồi trong kịch bản—

[Trần Mộ đến gần mặt A Cửu, chóp mũi gần như chạm vào làn da của cô gái, dùng một cử chỉ thân mật, cố ý nói: “A Cửu, đã diễn thì phải diễn cho trót.”]

Qúy Hành nheo mắt, đầu ngón tay chỉ vào chữ "gần như chạm vào", rồi cười lạnh.

Kịch bản nói "gần như chạm vào" nhưng thực sự là không có sự đụng chạm nào cả, tại sao vừa rồi Hạng Dĩ Hàn lại tiến gần như vậy, gần như sắp hôn cô luôn vậy?

Sau đó anh quay lại.

Thư ký Lưu lo lắng đứng sang một bên, anh ta vừa lấy được thông tin liên lạc của biên kịch từ đạo diễn, hiện đang liên lạc với người nọ.

Bởi vì vừa rồi ông chủ của anh ta vừa nhận lấy kịch bản đã yêu cầu anh ta liên hệ ngay với biên kịch và sẵn sàng thay đổi kịch bản bất cứ lúc nào.

Về phần cần thay đổi những gì?

Không cần suy nghĩ cũng biết đó chắc chắn là một số cảnh thân mật giữa cô Huyền Thanh và nam diễn viên kia.

Trợ lý đạo diễn nói đúng, sau khi đọc gần hết kịch bản, quả thực chỉ có một số ít cảnh thân mật tương tự, còn cảnh hôn thì tuyệt nhiên không có.

Qúy Hành nháy mắt liền khép lại kịch bản, anh nhíu mày, nhưng tâm trạng đã khá hơn một chút.

Thư ký Lưu thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt Qúy Hành, thấp giọng hỏi: "Ngài Quý, vậy biên kịch..."

Có cần kêu họ thay đổi kịch bản không?

Người đàn ông buông tay xuống, liếc nhìn anh ta, không chút do dự nói: “Đổi đi.”

Khóe miệng thư ký Lưu giật giật: "Vậy... anh không hài lòng với phần nào của cốt truyện?"

Qúy Hành khẽ nhắm mắt lại, trong đầu anh liền xẹt qua những tình tiết của Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn, anh liền nói: “Trần A Cửu và Trần Mộ có quá nhiều cảnh đối diễn, khó tránh khỏi khán giả sẽ la ó vai phụ lấn át vai chính, kêu biên kịch xóa bớt vài cảnh giữa bọn họ là được rồi.”

Bây giờ nhìn thế nào cũng cảm thấy Hạng Dĩ Hàn thật chướng mắt.

Buổi trưa, xe đồ ăn và xe cà phê do thư ký Lưu liên lạc đã đến phim trường đúng giờ.

Những nhân viên trong đoàn đã chán ngấy việc ăn hộp cơm của đoàn làm phim, ai nấy thấy xe đồ ăn đều hưng phấn, vừa đến giờ giải lao liền hối hả chạy đi ăn.

Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Huyền Thanh thu dọn áo gió chuẩn bị vào phòng thay đồ để thay.

Chiếc váy dây bên dưới quá ngắn, di chuyển quá bất tiện, cô vẫn muốn tự mình thay quần áo rồi mới đi ăn trưa, như vậy mới có thể thoải mái.

Trước khi rời đi, cô không nhịn được nhìn quanh một vòng, chiếc ghế Qúy Hành ngồi đã trống không, cũng không thấy thư ký Lưu đâu cả.

Có lẽ bọn họ đã đi rồi...

Cô cụp mắt xuống, lông mi khẽ run lên, không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu.

Vừa rồi cô gọi "anh Qúy", sắc mặt Qúy Hành có vẻ không vui.

Nó giống như... đang kìm nén cơn giận.

Vốn dĩ cô muốn hỏi riêng thư ký Lưu xem có chuyện gì xảy ra không, nhưng bây giờ mọi người đã rời đi, có lẽ buổi tối sẽ nói chuyện sau vậy.

An An cùng cô đi được nửa đường, chợt nhớ ra đồ đạc của mình chưa lấy hết nên vội vàng quay lại phim trường lấy, vừa chạy vừa nói với Huyền Thanh: “Chị Thanh, chị qua đó trước đi. Em lấy xong đồ liền qua đó liền. Nhanh lắm!"

Huyền Thanh gật đầu với cô ấy, bảo cô ấy cứ chạy từ từ, đừng vội.

-

Qúy Hành đi ra ngoài nghe điện thoại.

Là từ tổng bộ Giang Thành gọi tới, liên quan đến một số công việc tương đối quan trọng, cấp dưới của anh không dám tùy tiện quyết định nên liền gọi báo cáo cho anh.

Khi anh quay lại thì buổi quay phim buổi sáng đã kết thúc.

Trợ lý đạo diễn đang rón rén đi tìm anh, nhìn thấy người đàn ông gọi điện thoại trở về, anh ta vội vàng chào hỏi: "Ngài Quý, trưa nay nếu anh rảnh chúng ta có thể cùng nhau ăn trưa được không?"

Thư ký Lưu tình cờ từ xa xách một túi giấy đi tới, Qúy Hành thấy vậy liền nói: "Không được, tôi còn có một số việc cá nhân cần xử lý.” rồi “đuổi” phó đạo diễn đi.

"Ông chủ, đây là hộp trái cây và cà phê anh đặt chuẩn bị riêng cho cô Huyền."

Thư ký Lưu đưa túi giấy cho Quý Hành.

Qúy Hành nhìn quanh không thấy Huyền Thanh đâu, liền hỏi: "Cô ấy đâu rồi?"

“Tôi vừa nhìn thấy cô Huyền dẫn trợ lý tới đó.” Thư ký Lưu chỉ phương hướng cho Quý Hành: “Hình như cô ấy đang đi đến phòng thay đồ của đoàn làm phim.”

Vừa dứt lời, anh ta đã nhìn thấy cô trợ lý nhỏ tên An An chạy lại như vũ bão, lấy thứ gì đó trên phim trường rồi quay người rời đi.

Qúy Hành liếc nhìn thư ký Lưu.

Thư ký Lưu hiểu ý liền lớn tiếng gọi An An.

"Xin hỏi... mấy người tìm tôi có chuyện gì sao?" An An có vẻ có chút thận trọng, chậm rãi bước tới.

Mặc dù cô ấy đã gặp Qúy Hành nhiều lần và cũng khá quen thuộc với thư ký Lưu nhưng hôm nay cô ấy mới biết rằng Qúy Hành là nhà đầu tư lớn nhất của đoàn...

Người này nhất định cũng là ông chủ lớn chứ không phải dạng vừa, nếu không có chuyện gì thì cô ấy cũng không dám nhúng tay vào.

“Huyền Thanh đâu rồi?” Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn An An, giọng nói phát ra đầy lạnh lùng.

An An rụt cổ chỉ về hướng thư ký Lưu vừa chỉ: “Chị Thanh đi đến phòng thay đồ rồi, tôi vừa quay lại đây lấy ít đồ.”

Qúy Hành hài lòng gật đầu, đôi chân thon dài tiến lên một bước, cầm túi giấy trong tay đi về phía phòng thay đồ.

"Ơ? Anh Qúy?"

An An sửng sốt một lát, vừa định đi theo anh thì bỗng nhiên trước mặt có một bàn tay đưa ra chặn cô ấy lại.

"Cô An An." Thư ký Lưu nghiêm túc nói: "Tốt nhất cô đừng đi quấy rầy bọn họ."

Cuối cùng cũng có thể ở một mình với cô Huyền Thanh, ông chủ nhất định cũng không muốn bị bóng đèn sáng chói theo dõi...

-

Huyền Thanh gặp Hạng Dĩ Hàn ở cửa phòng thay đồ, anh ta vừa bước ra từ phòng thay đồ bên cạnh.

“Cô còn chưa đi ăn à?” Chàng trai ngước đôi mắt trong veo nhìn cô.

Huyền Thanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười khẽ: "Tôi đang đi thay quần áo. Anh cũng biết đấy, trang phục hôm nay... di chuyển không thuận tiện cho lắm."

Nhưng may mắn thay, cảnh quay này cũng không còn nhiều nữa nên cô chỉ cần mặc nó vài giờ nữa thôi.

Ngoài ra, những cảnh quay do Quách Thiên Văn đảm nhận có lẽ cũng sắp được quay, trong thông báo chiều nay có cảnh quay của ba người họ.

Khi Qúy Hành tới nơi, anh nhìn thấy Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn đang đứng trước phòng thay đồ vừa nói vừa cười.

Không biết Hạng Dĩ Hàn đã nói gì làm Huyền Thanh liên tục bật cười, đôi lông mày thanh tú của cô hơi cong, nụ cười cũng đầy thoải mái và dịu dàng.

Trong mắt Qúy Hành, cảnh tượng này đặc biệt chói mắt, bàn tay cầm túi giấy của người đàn ông từ từ siết chặt, đôi mắt đột nhiên tối sầm, lộ ra khí tức lạnh lẽo.

“Huyền Thanh.” Anh lạnh lùng lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.

Anh bước một bước dài về phía trước, dùng bàn tay còn lại nắm chặt cổ tay của Huyền Thanh, kéo cô sang một bên, ngước mắt lên và nhìn Hạng Dĩ Hàn bằng ánh mắt thờ ơ.

Chỉ liếc nhìn một cái, chỉ dừng lại một giây, dường như người đàn ông trước mặt không đáng để anh tốn thời gian.

"Chẳng phải em nói muốn thay quần áo sao? Vào trong thôi."

Giọng điệu Qúy Hành có chút lạnh lùng, Hạng Dĩ Hàn thấy vậy thì liền cúi đầu nhìn vào không trung, Qúy Hành nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Huyền Thanh, gần như dùng sức kéo cô vào phòng thay đồ.

Thân hình cao lớn của người đàn ông chẳng biết cố ý hay vô ý liền che khuất mất tầm nhìn của Huyền Thanh, cô còn chưa kịp nhìn Hạng Dĩ Hàn một cái thì đã bị người đàn ông lôi kéo vào phòng.

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô.

Sau đó là một tiếng "tách" khóa cửa vang lên.

Phòng thay đồ không bật đèn nên có chút mờ mịt, Huyền Thanh muốn mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường, nhưng tay cô vẫn bị Qúy Hành nắm chặt.

Bàn tay to lớn của đối phương đang ôm cô dần dần siết chặt, càng ngày càng cứng, Huyền Thanh không khỏi phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Cô cau mày và cử động cổ tay một cách đau đớn, cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông.

"Qúy Hành, buông ra trước đã."

Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng, mang theo một chút xấu hổ và bất an không thể nhận ra, cổ tay mảnh khảnh và mềm mại liên tục vùng vẫy, dường như càng muốn tránh xa anh.

Hình ảnh cô đứng cạnh Hạng Dĩ Hàn và gọi anh là "anh Quý" thoáng qua trước mắt Qúy Hành.

Nhìn thấy Huyền Thanh sắp thoát khỏi tay mình, Qúy Hành cảm thấy phiền muộn bị đè nén suốt buổi sáng trong lòng lúc này đã xuyên thủng hàng rào, giống như một con dã thú đã phá vỡ xiềng xích, cuối cùng đã không còn khống chế được nữa.

Anh tùy ý đẩy đồ vật trong tay sang một bên, sau đó kéo người trước mặt, lực mạnh đến mức Huyền Thanh gần như loạng choạng, không ngờ lại ngã vào trong ngực anh.

Khí tức nội tiết tố nam tràn hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Giây tiếp theo, những đốt ngón tay dài của anh nhéo nhéo chiếc cằm tròn nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông dùng một chút lực buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Trong phòng thay đồ tối tăm, các đường nét trên khuôn mặt của Quý Hoành không mấy rõ ràng, cho dù ở gần trong tầm tay, nhưng cứ như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù nên không thấy rõ lắm.

Bộ dạng Huyền Thanh cứ như vậy đập vào mắt anh.

Ánh mắt của anh khiến cô khó thở.

Cô ngẩng đầu lên, giọng nói khô khốc, bất an và bối rối trộn lẫn với nhau, "Anh..."

Cô muốn hỏi anh chuyện gì đã xảy ra?

Cô vừa mới thốt ra một chữ, ngón tay Qúy Hành hơi dùng sức, đột nhiên anh cúi người đến gần cô, cắt đứt lời Huyền Thanh đang muốn nói.

“Em rất thích anh ta à?”

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, trong mắt như có dòng nước ngầm đang dâng trào.

Huyền Thanh bất giác khàn giọng, đồng tử cô hơi mở to ra, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Cô vô thức chớp mắt, lông mi rung rung.

Anh ta là ai? Cô rất thích ai cơ chứ?

Ý anh là gì?

Vẻ mặt sửng sốt của Huyền Thanh phản chiếu trong ánh mắt của Qúy Hành.

Cô còn đang do dự điều gì?

Hình ảnh hai người cọ xát má nhau, thân mật trên trường quay lại hiện lên trong đầu anh, anh biết đây chỉ là quá trình làm việc của cô, nhưng Qúy Hành lại không thể bình tĩnh được.

Hơn nữa, cách Hạng Dĩ Hàn nhìn cô...

Ngón tay của người đàn ông không khỏi càng bóp mạnh cằm Huyền Thanh, giọng khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra:

"Trong quá trình quay phim anh ta đã hôn em ở những chỗ nào?"

Đôi mắt của người đàn ông rơi vào trán cô.

"Đây?"

Đôi mắt anh di chuyển xuống và chạm vào đôi má trắng trẻo của cô.

"Đây?"

Cuối cùng lại rơi xuống đôi môi đỏ tươi mềm mại của cô, ánh mắt Qúy Hành càng ngày càng thâm trầm, yết hầu của anh khẽ di chuyển, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Hay là ở đây?”

Huyền Thanh lúc này mới hiểu được chữ “anh ta” trong miệng Qúy Hành là đang ám chỉ Hạng Dĩ Hàn.

Cô muốn lắc đầu nhưng bất lực, Qúy Hành đã nhéo cằm cô mạnh đến mức cô không thể cử động, lực bàn tay của người đàn ông mạnh đến nỗi khiến hai mắt cô rưng rưng nước mắt.

Trong mắt người phụ nữ trong vòng tay anh đang bị bao phủ bởi một tầng sương mù, đôi mắt ẩm ướt im lặng nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mềm mại như một đóa hồng mỏng manh nở rộ trong bóng tối mờ ảo.

Cổ họng Qúy Hành bỗng nhiên khô khốc như lửa đốt.

Huyền Thanh chớp chớp hai mắt ươn ướt, đang định lên tiếng nhưng khi cô vừa mở miệng, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt đột nhiên phóng to, hơi thở nóng hổi của anh phả vào má cô, giây tiếp theo, môi cô bị chặn lại bởi một sự mềm mại xa lạ.

Đôi mắt cô mở to và cơ thể cô lập tức cứng đờ.

Bàn tay giữ cằm của Qúy Hành không biết từ lúc nào đã vòng ra sau đầu cô, ôm lấy gáy cô, áp cô vào người anh, mùi hương gỗ lạnh lẽo quen thuộc ùa vào chiếm lấy toàn bộ khứu giác của Huyền Thanh.

Đôi môi hơi lạnh chạm vào môi cô, mang theo một luồng khí săn mồi, và chúng cọ xát cô một cách tàn nhẫn.

Hơi thở ấm áp hòa quyện, nhịp tim dần trở nên hỗn loạn.

Cô không thể không rút lui,

Cô lùi một bước, Qúy Hành lại tiến lên một bước, cho đến khi eo cô chạm vào bàn trang điểm phía sau, khiến cô không còn đường lùi.

Hai tay Huyền Thanh yếu ớt đặt lên vai Qúy Hành, suýt chút nữa thở không ra hơi.

"Mở miệng ra."

Giọng nói khàn khàn và quyến rũ của Qúy Hành vang lên bên tai cô.

Huyền Thanh cuối cùng cũng thở được, cô lập tức giơ tay đỡ ngực người đàn ông, ngả người ra sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng Qúy Hành lại rũ mắt xuống, kéo thật chặt bàn tay đang ôm eo cô đến trước mặt mình, cúi đầu lại ôm cô vào lòng.

Gần như cùng lúc đó, ngoài phòng thay đồ bỗng vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên một giọng nữ quen thuộc:

"Huyền Thanh? Cô có ở trong đó không?"

Đó là Quách Thiên Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK