• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qúy Hành nói xong hai câu này liền đi vào phòng tắm, ánh mắt Huyền Thanh vẫn dõi theo bóng lưng anh, trong lòng cô thoáng có chút bất an.

Người đàn ông có vẻ chán nản nhưng vẫn không ngừng kìm nén, vừa rồi nói chuyện với cô, có thể nhận thấy tâm trạng anh vô cùng sa sút.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy nhỏ giọt, Huyền Thanh đặt cuốn sách lại trên bàn đầu giường, âm thầm suy nghĩ lại những lời mình vừa nói.

Phải chăng cô vừa nói những điều gì đó quá bất lịch sự và đã làm tổn thương anh?

Dù sao Qúy Hành cũng đã đặc biệt đăng ký một tài khoản weibo vì cô, anh cũng có ý giúp đỡ, nhưng cô lại chỉ biết nói “Không cần phiền anh như vậy” và “Có nguy cơ để lộ mối quan hệ của bọn họ.”

Cô sợ ý tốt của mình nhất định đã bị anh hiểu lầm.

Trầm ngâm mấy phút, Huyền Thanh dùng đầu ngón tay trơn nhẵn nhéo lông mày, cảm thấy mình đúng là không nên nói như vậy.

Đang lúc cô còn đang suy nghĩ nên làm gì đó để tỏ lòng hối cải với người đàn ông và bày tỏ lời xin lỗi với anh, ánh mắt Huyền Thanh chậm rãi quét qua gần hết phòng ngủ, rồi chợt dừng lại trên chiếc áo choàng tắm màu xám đen.

Qúy Hành quên mang áo choàng tắm.

Huyền Thanh từ trên sô pha đứng dậy, cầm lấy áo choàng tắm của Qúy Hành, đi tới cửa phòng tắm gõ cửa.

“Áo choàng tắm của anh vẫn còn ở bên ngoài, em để nó trên kệ cạnh cửa giúp anh nhé.”

Giọng nói mềm mại của người phụ nữ xuyên qua cửa phòng tắm, xuyên qua cửa kính phòng tắm, lọt vào tai Qúy Hành.

Người đàn ông ngước mắt lên, đôi mắt đen lạnh lùng dâng trào dòng nước ngầm, dòng nước lạnh tạt vào cơ thể nhưng không thể xóa đi sự khô khan trong lòng.

Bên ngoài phòng tắm, Huyền Thanh đặt áo choàng tắm lên kệ ở nơi dễ lấy nhất, để khi ra ngoài anh có thể trực tiếp mặc vào.

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Huyền Thanh, và một điều gì đó mà cô gần như quên mất chợt lóe lên trong đầu cô.

Một giây tiếp theo, trong đầu cô như có muôn vàn pháo hoa đang nổ tung, thổi bay Huyền Thanh thành từng mảnh…

Đồ lót của cô...

Vì lúc nãy còn đang tắm nên cô ném nó vào giỏ đựng quần áo cạnh cửa kính phòng tắm... vừa rồi cô lại quên mang nó ra!

Chết rồi, xấu hổ quá.

Hi vọng Qúy Hành đi vào không để ý.

Huyền Thanh cắn môi, do dự, nhân cơ hội lúc này chuẩn bị lấy ra hai mảnh vải từ trong giỏ quần áo.

Nếu không, cô không thể tưởng tượng được khi Qúy Hành bước ra và nhìn thấy quần l.ót của cô thì cô sẽ xấu hổ đến mức nào.

Cánh cửa phòng tắm được đẩy ra từ từ mà không hề gây ra một tiếng động nào.

Mặc dù phòng tắm bên trong được bao bọc bởi một lớp kính mờ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vóc dáng săn chắc của một người đàn ông, vì vậy Huyền Thanh luôn cúi đầu nhìn xuống đất, lặng lẽ đến gần giỏ đựng quần áo nơi cô để đồ lót.

Tiếp cận mục tiêu một cách nhẹ nhàng, đầu ngón tay cô nhanh chóng chạm vào đống đồ lót rồi nhanh chóng nhặt nó lên——

Gần như cùng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt, cánh cửa kính mờ bị bàn tay to lớn của người đàn ông từ bên trong mở ra.

Thời gian dường như dừng lại tại thời điểm này.

Đầu ngón tay người phụ nữ đang kẹp hai mảnh vải đen bỗng sững sờ tại chỗ, đôi mắt trong veo không chớp mắt lại bất ngờ gặp phải đôi mắt sâu thẳm của Qúy Hành.

Qua cánh cửa kính mờ, hai người bối rối nhìn nhau.

Một dòng hơi nước lạnh và ẩm phả vào mặt anh.

Đôi mắt người đàn ông đờ đẫn trong giây lát.

Lông mi đen sẫm của anh dính đầy nước, những giọt nước lăn xuống cằm, rồi lăn xuống bộ ng.ực săn chắc, cuối cùng liền nhanh chóng biến mất trong chiếc khăn tắm quấn quanh eo anh.

Huyền Thanh chợt sửng sốt, ngón tay cô hơi cứng đờ, quần áo chưa siết chặt từ từ rơi ra khỏi đầu ngón tay, rơi trở lại vào giỏ quần áo.

Ánh mắt Qúy Hành nhìn theo hướng đầu ngón tay của cô, dừng lại ở giỏ đựng quần áo bên cạnh, sau khi chạm vào lớp vải đen mềm mại cong cong, yết hầu của anh vô thức di chuyển, dáng vẻ vô cùng gợi cảm.

Huyền Thanh chợt tỉnh táo lại, cô đột nhiên nhìn sang chỗ khác, chóp tai đỏ bừng, vội vàng đưa hai tay ra sau lưng như bị bắt.

Trong một khoảnh khắc, một bầu không khí im lặng và kỳ lạ đang dần lan tỏa giữa hai người họ.

Cô chớp chớp mắt, bắt đầu khó chịu chuyển chủ đề: “Sao anh đột nhiên đi ra… Ừm, áo choàng tắm của anh em để trên kệ cạnh cửa…”

Vừa nói, cô vừa ngước mắt lên nhìn Qúy Hành, sau đó mới nhận ra hơi nước lạnh mà cô cảm nhận được khi mở cửa không phải là ảo ảnh.

Không có làn sương mỏng bốc lên từ làn nước ấm trên kính của phòng tắm.

“Lần sau tốt nhất đừng tắm nước lạnh.” Cô không khỏi thì thầm: “Thời tiết lạnh, rất dễ bị cảm lạnh.”

Người phụ nữ trước mặt chỉ cách anh một bước, bộ đồ ngủ bằng lụa xếp nếp tôn lên thân hình xinh đẹp, lúc này cô hơi cúi đầu, lông mi run rẩy như cánh bướm, giống như con thỏ đang đi lạc vào hang sói.

Đôi mắt đen nhánh của Qúy Hành hơi nheo lại, một dòng nước ngầm đang âm thầm dâng trào trong mắt, tuy vừa mới bị nước lạnh trấn áp khô khốc nhưng lúc này lại dâng lên lần nữa.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ trên đầu truyền xuống:

"Ừm."

Huyền Thanh mím môi: "Vậy em đi ra ngoài trước đây."

Cô liếc nhìn đống quần áo trong giỏ quần áo lần cuối, tuy chỉ cách một bước chân, nhưng lại tựa như cách xa vạn dặm.

Anh im lặng thở dài rồi quay người rời đi.

Nhưng cổ tay cô đã bị anh kéo lại.

Một lực mạnh từ phía sau truyền tới, giây tiếp theo cô liền bị người nào đó kéo vào phòng tắm, ép vào vách kính trong suốt.

Một nụ hôn nồng cháy rơi xuống ngay lập tức.

Không biết vòi hoa sen đã được mở từ lúc nào, nhiệt độ dần tăng lên, nước ấm dần thấm đẫm bộ đồ ngủ của Huyền Thanh, ướt đẫm bám vào cơ thể cô.

"Qúy... à..."

Hơi nước mù mịt lơ lửng giữa hai người, hình bóng hai người chồng lên nhau được phản chiếu trên kính.

Trước mặt cô là thân thể nóng hơn nước của một người đàn ông, sau lưng là mặt kính thủy tinh mờ hơi lạnh, sự tương phản giữa nhiệt độ nóng và lạnh khiến giác quan của Huyền Thanh lúc này vô cùng nhạy cảm.

"Với nhiệt độ nước như thế này, em nghĩ liệu anh còn có thể bị cảm lạnh được không?"

Trong lúc ân ái kéo dài, giọng nói của người đàn ông tràn đầy yêu thương và ham muốn, k.ích th.ích huyệt đạo của cô.

Huyền Thanh gần như cạn kiệt oxy vì bị Qúy Hành hôn, cô nghe vậy liền đặt hai tay lên vai anh để chống đỡ ​​lấy cơ thể mình, rồi nhanh chóng lắc đầu.

Chỉ vì vậy mà anh liền hăng hái kéo cô vào trong, làm cô ướt sũng chỉ để cảm nhận nhiệt độ của nước?

"Được."

Qúy Hành tựa hồ như rất hài lòng với đáp án của cô, một tay anh tắt vòi hoa sen, một tay ôm lấy sau gáy mềm mại của cô hôn lần nữa.

“Vậy thì từ giờ trở đi nó sẽ có nhiệt độ như thế này.”

Huyền Thanh muốn vươn tay đẩy anh ra, nhưng thứ cô chạm vào lại là bộ ng.ực trần của người đàn ông, ngón tay cô dần run rẩy, mất đi sức lực, chỉ có thể quay đầu cố tránh đi đôi môi của Qúy Hành.

“Quần áo ướt rồi…” Cô điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp của mình, cố gắng thoát khỏi vòng xoáy: “Em đi thay quần áo…”

Vòng tay ôm eo cô càng thêm siết chặt, thanh âm của Qúy Hành có vẻ trầm thấp khàn khàn, anh lên tiếng dỗ dành cô:

"Để anh giúp em."

Huyền Thanh chưa kịp nói lời từ chối thì người đàn ông đã nhanh chóng chặn đường lui của cô.

“Lần trước em có nói là lần sau lại tiếp tục mà.”

Chuyện là, đêm đó ở nhà cũ, cô đúng là có nói "Không sao đâu, lần sau lại tiếp tục…”

Đầu ngón tay thô ráp của anh chạm vào làn da mềm mại của cô, hô hấp của Qúy Hành dần trở nên nặng nề:

"Anh không thể nhịn được nữa, Thanh Thanh."

Huyền Thanh rũ mắt xuống, vùi đầu thật sâu vào cổ anh như đà điểu.

"...lên giường thôi"

-

Trong phòng ngủ tối tăm lúc này chỉ còn thấy một ánh đèn le lói từ chiếc đèn bàn cạnh giường.

Nửa khuôn mặt Huyền Thanh vùi vào trong gối, mái tóc đen hơi xoăn bị thứ ánh sáng dịu nhẹ nhuộm thành một màu cam nhạt.

Tấm ga trải giường bên dưới cô đã nhăn nheo và xếp chồng lên nhau, nhìn vào là đã biết vừa rồi đã xảy ra những chuyện gì.

Khóe mắt cô vẫn còn đọng những giọt nước mắt ươn ướt.

Khi nước mắt sinh lý tràn ra từ khóe mắt, Huyền Thanh cũng không còn sức lực để lên tiếng gì nữa, cô lặng lẽ khóc nức nở vài tiếng, Qúy Hành liền ôm cô nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt của cô, đồng thời còn dịu dàng dỗ dành cô:

"Đây là lần cuối cùng, Thanh Thanh."

Nhưng hành động của anh vẫn không hề dừng lại.

Đây quả thực là lần cuối cùng, nhưng cũng là lần dài nhất, sau khi kết thúc, Huyền Thanh ngay cả sức lực mở mắt cũng không còn nữa, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Thân thể nóng bỏng phía sau lại áp sát vào người cô, Huyền Thanh cuộn tròn trong chăn mơ hồ lẩm bẩm: "Không chịu nổi nữa..."

Giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của cô lúc này lại khàn khàn đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Qúy Hành cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cô, vẻ mặt thập phần hài lòng, anh nhỏ giọng nói: "Không làm nữa, để anh đưa em đi tắm."

Đã được kẻ chủ mưu bảo đảm, Huyền Thanh lúc này mới có thể an tâm thả lỏng người và chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trời bên ngoài cũng đã sáng, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ xuyên qua kẽ hở của rèm chiếu vào phòng ngủ đem lại không khí đầy dịu dàng và tươi sáng.

Huyền Thanh đã lâu không thể ngủ say giấc như vậy, vừa mở mắt ra, cô lập tức nheo mắt lại vì những tia nắng chói chang từ mặt trời.

Trong vô thức, cô liền muốn đưa tay lên che mắt, nhưng cánh tay lúc này lại vô cùng đau nhức.

Ý thức của cô dần trở lại và cô thử cử động cánh tay của mình.

Không chỉ cánh tay đau nhức mà toàn thân cũng vô cùng đau nhức và yếu ớt, như thể có ai đó đã tháo nó ra, nghiền nát thành từng mảnh rồi ghép lại.

Đặc biệt là vòng eo của cô đêm qua còn bị véo rất mạnh, cô liếc nhìn dưới ánh đèn bàn mờ ảo thì thấy hai bên eo mình có đầy những dấu tay đỏ.

Thể chất kiệt quệ khiến Huyền Thanh không muốn cử động chút nào, nhưng vừa nhắm mắt lại, đầu óc cô bắt đầu tự động tái hiện lại cảnh tượng đáng xấu hổ tối qua.

Cô vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Qúy Hành và lên giường với anh.

Tay của người đàn ông vẫn còn đang khóa chặt eo cô, Huyền Thanh vừa di chuyển cơ thể định mở ra một khoảng cách giữa họ, nào ngờ người đàn ông đã nhanh chóng kéo cô trở lại.

"Dậy rồi à?"

Giọng nói của Qúy Hành có hơi khàn khàn vì vừa mới tỉnh lại, hơi thở ấm áp mỏng manh lan truyền trên làn da nhạy cảm ở cổ.

"Ừm."

Cô ngượng ngùng đáp lại, giọng cô lúc này cũng khàn khàn giống anh.

Chóp mũi anh v.uốt ve tóc cô một cách thân mật: “Còn đau không?”

Lúc mới bắt đầu, mắt cô đỏ như thỏ, khóe mắt rưng rưng nước, cô cắn vào vai anh, r.ên rỉ kêu đau.

Huyền Thanh cảm thấy sau gáy vô cùng ngứa ngáy, chợt không khỏi rùng mình, sau đó lại nghe được câu hỏi của Qúy Hành, hai má cô lúc này càng thêm đỏ bừng.

Thật lâu sau, cô khẽ gật đầu.

Đúng là có đau, nhưng chỉ là lúc đầu thôi, hơn nữa thắt lưng có lẽ là nơi chịu đau nhiều nhất.

Qúy Hành xoa xoa phần thịt mềm mại trên eo Huyền Thanh, nói: “Sau này sẽ không đau nữa.”

Gần như cùng lúc đó, Huyền Thanh cũng cảm giác được sau lưng có gì đó kỳ lạ.

Cô không khỏi run giọng hỏi: “Đã chín giờ rồi, anh không đến công ty sao?”

Người đàn ông dễ dàng xoay cô lại và bình tĩnh nói: “Hôm nay anh được nghỉ phép.”

Huyền Thanh mở to đôi mắt trong suốt.

Vì vậy…

Đôi môi mỏng của người đàn ông lại phủ lên môi cô, từng bước chinh phục từng tấc thịt trên người cô.

Giống như đang thưởng thức một món tráng miệng, chậm rãi nuốt nó vào miệng.

"Chúng ta vẫn còn nguyên một ngày."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK