• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qúy Hành dường như cũng không để ý tới tiếng gõ cửa ngoài phòng thay đổi, thậm chí anh càng vô liêm sỉ, khiến nụ hôn kéo dài càng sâu hơn.

Huyền Thanh không thể thoát khỏi bàn tay đang ôm cổ mình của người đàn ông, liền r.ên r.ỉ hai tiếng, khi nghe thấy cửa lại bị gõ vang, cô đột nhiên lo lắng, cắn chặt đôi môi mỏng của người đàn ông.

"Xì…"

Qúy Hành chợt cảm thấy đau đớn, sau đó anh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm liếm liếm khóe miệng, trong miệng còn thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Huyền Thanh mở to hai mắt nhìn anh, hơi nước trong mắt còn chưa tiêu tán, khóe mắt hiện lên một tia đỏ bừng, hiển nhiên là cô đang tức giận.

Cô kéo tay anh ra rồi đi ra mở cửa.

Quách Thiên Văn ngoài cửa vừa lúc lại kêu lên: "Huyền Thanh?"

Giọng nói quen thuộc của cô ấy khiến Huyền Thanh lập tức tỉnh dậy, động tác định mở cửa cũng chợt dừng lại.

Qúy Hành vẫn còn ở phía sau cô, bộ dạng của hai người lại đang như thế này, người khác nhìn thoáng qua cũng có thể biết vừa xảy ra chuyện gì.

Cô không thể mở cửa.

Quách Thiên Văn đứng gõ cửa hồi lâu cũng không có người đáp lại, liền nhướng mày tự nhủ: “Chẳng lẽ bên trong không có người sao?”

Nhưng người quản lý trường quay rõ ràng nói là đã nhìn thấy Huyền Thanh đi vào phòng thay đồ mà.

Cô ấy thử xoay tay nắm cửa.

Không mở được, bị khóa rồi.

"Cửa bị khóa rồi..." Cô ấy thở dài.

Xem ra Huyền Thanh đã rời đi, cô ấy đã muộn một bước.

Quách Thiên Văn nghe nói hôm nay có anh Quý đến khảo sát phim trường nên cô ấy vừa quay xong liền vội vàng chạy tới đây, nghĩ rằng cô ấy có thể nhìn thấy anh, nhưng không ngờ sau khi đi dạo một vòng trường quay, cô ấy lại nghe được từ đạo diễn rằng anh Qúy đã rời đi từ lâu rồi.

Vì không thể gặp được người mình hằng mong ước nên cô ấy liền nghĩ đến việc ghé qua gặp Huyền Thanh một lát, nhân tiện cũng có thể bóng gió hỏi thăm về Qúy Hành, chẳng hạn như... liệu sau này anh có đến đoàn phim nữa không?

Nếu có thì lần sau sẽ là khi nào?

Dù sao Huyền Thanh cũng là bạn bè của Qúy Hành, cho nên chắc những loại chuyện này anh cũng không cần thiết phải giấu diếm...

Cô ấy còn đang mải mê suy nghĩ thì người trợ lý từ trong xe bảo mẫu cách đó không xa liền vẫy vẫy tay về hướng cô ấy:

"Chị Thiên Văn! Đi thôi, đã đến giờ ăn trưa rồi!"

Quách Thiên Văn gật đầu, có chút thất vọng rời đi.

Buổi chiều hỏi sau cũng được, trong lòng cô ấy thầm nghĩ.

Không cần vội.

Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, tay Huyền Thanh cầm khóa cửa chậm rãi yếu ớt buông xuống.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói không rõ thâm ý của Qúy Hành truyền đến từ phía sau: "Sao vậy? Có tôi ở đây nên em không muốn mở cửa sao?"

Huyền Thanh nghe vậy thì nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, xoay người lớn tiếng với anh: "Qúy Hành, anh đang phát điên gì vậy?"

Môi cô vừa bị cọ xát mạnh, lúc này đã có hơi sưng đỏ, Huyền Thanh liếm liếm, thậm chí còn cảm thấy có chút đau đớn.

Qúy Hành dựa vào bàn trang điểm, tao nhã giơ tay lên xoa xoa khóe môi, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một vệt máu đỏ sẫm.

Vết cắn Huyền Thanh thực sự rất tàn nhẫn, anh nhếch khóe miệng, vết thương thật sự rất đau.

Huyền Thanh chạm vào công tắc trên tường, ấn một cái, đèn sợi đốt trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Ánh sáng đột ngột khiến Huyền Thanh nheo mắt lại, sau khi thích ứng với hoàn cảnh sáng sủa, cô liền nghe thấy Qúy Hành nói:

“Huyền Thanh, em là vợ tôi.”

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Cho nên, tốt nhất đừng dây dưa với những người đàn ông khác.”

Huyền Thanh đang chỉnh lại cổ áo gió, nghe thấy anh nói vậy thì động tác trên tay cô chợt dừng lại, cả người cô đều khựng lại, không thể tin ngẩng đầu lên nhìn anh.

Qúy Hành vừa nói gì cơ?

Kêu cô đừng dây dưa với những người đàn ông khác?

Tim cô như bị ai đấm thật mạnh, cơn đau từ trong tim lan ra từ từ nhưng rất dữ dội, đau đến mức như khiến cô ngừng thở trong giây lát, mắt cô lập tức đỏ bừng.

Khi cô mở miệng lần nữa, giọng cô đã có chút run run:

"Ý anh là gì?"

Cô chợt nhớ đến lời đầu tiên người đàn ông đó nói sau khi bước vào phòng thay đồ: “Em rất thích anh ta à?”

Cả hai đều biết lúc này anh đang ám chỉ ai.

Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đỏ ngầu của Huyền Thanh, đôi mắt sâu thẳm của Qúy Hành chợt dao động, môi anh nhếch lên, giọng nói khàn khàn: "Tâm tư của Hạng Dĩ Hàn đối với em rất bất thường. Em và anh ta... đừng tiếp xúc thân mật quá."

Ánh mắt Huyền Thanh dần dần lạnh xuống, cô cố gắng đè nén những giọt nước mắt đang dâng trào, khó khăn phát ra từng chữ một:

"Thầy Hạng và tôi là đối tác, đồng nghiệp làm việc cùng nhau."

“Hơn nữa…” Cô cắn nhẹ môi dưới, kìm nén sự run rẩy trong giọng nói: “Quay phim là công việc của tôi, hơn nữa những cử chỉ tiếp xúc thân mật đó cũng là do kịch bản yêu cầu. Tôi chỉ đang thực hiện đúng nghĩa vụ công việc của mình mà thôi.”

“Về phần ngoài công việc, tôi và thầy Hạng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

Huyền Thanh hít sâu một hơi, đầu ngón tay cô đâm mạnh vào da thịt, lòng bàn tay đau nhức giúp cô tỉnh táo nói xong câu cuối cùng:

"Qúy Hành, anh không có tư cách suy đoán tôi như vậy."

Giọng điệu quả quyết của cô khiến Qúy Hành chợt có chút bối rối, anh thu hồi tư thế lãnh đạm, đứng thẳng dậy, động tác có chút hoảng loạn.

Lúc anh vừa thốt ra những lời này, Qúy Hành quả thật liền cảm thấy có chút hối hận.

Anh tiến về phía trước hai bước, trên vẻ mặt lãnh đạm lần đầu tiên xuất hiện vết nứt, lộ ra có chút mất mát: "Tôi không phải..."

Anh muốn nói rằng anh không có ý đó.

Nhưng đôi mắt đẫm lệ của người phụ nữ lại tràn đầy thất vọng và đau lòng đối với anh, Huyền Thanh lùi lại một bước, thở phào nhẹ nhõm như thể đã cạn kiệt sức lực rồi cúi đầu xuống.

  Một giọt nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi mắt cô, trượt xuống má và rơi xuống đất.

Như một bông hoa nhỏ vừa bị người ta chà đạp.

“Qúy Hành.”Giọng cô đầy run rẩy: “Chúng ta nên bình tĩnh lại.”

Nói xong, cô cũng không muốn ở lại trong không gian này thêm một phút nào nữa nên liền quay người mở cửa phòng thay đồ.

Qúy Hành mím môi, theo sát phía sau, ý đồ muốn kéo lấy tay Huyền Thanh.

Gần như cùng lúc đó, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai họ.

"Huyền Thanh!" Giọng nói nhẹ nhàng của Quách Thiên Văn liền vang lên: "Tôi biết cô còn chưa đi mà, nhưng vừa rồi tôi gọi cô sao không thấy cô trả lời?"

Cô ấy vừa nhảy ra từ sau cây cột ngoài cửa, dáng vẻ như muốn cố ý hù dọa Huyền Thanh, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía sau, cô ấy liền có vẻ hơi sửng sốt.

Cô ấy không chớp mắt nhìn người đàn ông dần dần bước ra từ bóng tối, rồi ngập ngừng nói: "Anh... Anh Quý?"

Bước chân nhanh nhẹn của Quách Thiên Văn liền chậm rãi dừng lại, nụ cười ranh mãnh liền vụt tắt trên khuôn mặt thanh tú, ánh mắt cô ấy liên tục đảo quanh giữa hai người.

Trong mắt cô ấy đang phản chiếu hình ảnh một người đàn ông cao quý nhưng lúc này lại có phần thất thần cúi đầu, anh nóng lòng muốn đưa tay ra nắm lấy tay Huyền Thanh, nhưng lại bị đối phương bình tĩnh tránh đi.

Đôi mắt Huyền Thanh thì đỏ hoe, như thể vừa mới khóc xong, nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của cô ấy, trong mắt Huyền Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc cùng một chút hoảng sợ.

Ánh mắt Quách Thiên Văn không tự chủ chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại trên môi cô.

Đôi môi thanh tú hơi ươn ướt, son môi cũng trôi gần hết, dái tai nhỏ còn hơi ửng đỏ.

Còn đôi môi mỏng lạnh lùng của Qúy Hành lại được “tô” thêm một lớp son đỏ nhạt, cùng màu với son môi của Huyền Thanh.

Chưa kể trên khóe miệng người đàn ông còn có vết máu.

Vừa nhìn đã biết đó là một vết cắn.

Về việc là do mình hay là bị người khác cắn, cảnh hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng thay đồ đã cho Quách Thiên Văn câu trả lời.

Lúc này cô ấy cũng đã hiểu tại sao lúc nãy Huyền Thanh vẫn ở trong phòng mà không lên tiếng trả lời cô ấy.

"Anh Qúy, các người..." Giọng nói của Quách Thiên Văn đầy chua chát và cay đắng: "Vừa rồi hai người đã làm gì vậy?"

Người đàn ông ngước mắt lên, nhìn cô ấy bằng ánh mắt thờ ơ, không có chút dao động.

Cái nhìn này chứa đựng sự thiếu kiên nhẫn vì bị làm phiền và khó chịu khi thấy cô ấy không biết từ đâu lại đột ngột nhảy ra tra hỏi anh.

Nó hoàn toàn khác với ánh mắt dịu dàng và cẩn thận của anh khi anh cụp mắt nhìn Huyền Thanh.

Quách Thiên Văn cảm thấy đau lòng trước cái nhìn của Qúy Hành.

Cô ấy cảm thấy đau lòng vô cùng nên liền quay mặt đi, quay người bỏ chạy mà không thèm liếc nhìn Huyền Thanh một cái.

"Thiên Văn!"

Huyền Thanh thấy vậy cũng liền đuổi theo.

Quách Thiên Văn chạy rất nhanh, Huyền Thanh cũng may chạy nhanh mới có thể đuổi kịp cô ấy, vừa đuổi kịp cô ấy cô liền không nhịn được thở hổn hển.

Bất quá, cô còn chưa nói chuyện, ánh mắt Quách Thiên Văn liền lạnh lùng quét qua: "Huyền Thanh, có phải cô vẫn luôn coi tôi là một thằng hề không?"

Khuôn mặt lạnh lùng từng cười với cô giờ đây lại đầy xa lánh và thờ ơ, đó là vẻ mặt lạnh lùng mà Quách Thiên Văn thường chỉ đối mặt với người lạ.

"Cô biết tôi thích anh Quý phải không?" Giọng điệu của cô ấy chua chát, đôi mắt lạnh lùng tràn đầy vẻ không cam lòng.

"Cô thật thông minh. Lần đầu tiên tôi hỏi cô về anh Quý, chắc cô cũng đã đoán được ý định của tôi."

Sau đó Quách Thiên Văn liền cười nhạo một tiếng, như thể đang chế nhạo sự ngây thơ của chính mình.

“Bây giờ nghĩ lại mới thấy tôi đúng là ngu ngốc, còn tưởng rằng cô có lòng tốt nhắc nhở tôi, gì mà anh ấy chỉ có tình cảm với một người thôi sao? À, thì ra chỉ là cô đang muốn giả vờ khoe khoang mà thôi. "

“Nếu hôm nay tôi không phát hiện ra chuyện này, có phải cô sẽ càng cảm thấy buồn cười về chuyện tình cảm của tôi với anh Quý phải không, có phải cô sẽ tiếp tục đối xử với tôi như một con ngốc không biết gì phải không?”

Lúc Huyền Thanh đuổi theo, trong lòng cô cũng đã sớm dự đoán được những lời này, nhưng khi nghe được những lời nói tàn nhẫn của Quách Thiên Văn, cô vẫn ít nhiều cảm thấy đau lòng.

Cảm giác như có ai đó đấm mạnh vào ngực khiến cô không thể thở được.

Cô xua tay, cố gắng giải thích: "Không phải, sao tôi lại đối xử với cô như thế được chứ?"

Nhưng Quách Thiên Văn hoàn toàn không muốn nghe cô giải thích gì nữa, cô ấy đi vòng qua cô, không chút do dự liền rời đi, trước khi đi chỉ lạnh lùng ném một câu cho cô:

"Huyền Thanh, tôi thật sự đã nhìn lầm cô."

-

Khi An An đeo một chiếc túi lớn trên lưng tìm thấy Huyền Thanh, cô đang chậm rãi đi về phía phòng thay đồ.

An An vui vẻ gọi “Chị Thanh” rồi chạy tới, vui vẻ huyên thuyên nói về món ăn trưa.

Cô ấy tự lẩm bẩm mấy câu nhưng thấy đối phương cũng không thèm vui vẻ đáp lại, An An lúc này mới chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Huyền Thanh.

“Chị Thanh.” Cô ấy liền nhận ra có gì đó không ổn, liền thận trọng lên tiếng: “Chị bị sao vậy?”

Huyền Thanh như vừa bị cô ấy đột nhiên kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, cô ngơ ngác ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của An An, cô yếu ớt nhếch khóe môi, muốn mỉm cười nhưng lại không thể.

"Chị ổn."

An An lo lắng chạm vào lòng bàn tay cô, nó hoàn toàn lạnh buốt.

Huyền Thanh cũng nắm lấy tay cô ấy, hơi ấm trong lòng bàn tay An An khiến cô không còn phân tâm nữa, hơi nóng tiếp tục lan rộng, bao trùm lên những ngón tay lạnh lẽo của cô.

"Đi nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK