• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị Thanh, bệnh tình của ông ngoại Huyền trở nặng là do Trình Sĩ Vinh âm thầm gây ra.”

Cửa phòng bệnh được đóng lại và khóa từ bên trong, Trình Tích đứng ở giữa phòng, hai tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm.

“Ông ta đã hối lộ các bác sĩ và cố tình thay thế dịch truyền hàng ngày của ông ngoại Huyền bằng một loại dung dịch thuốc cực kỳ có hại, với hy vọng ông ngoại Huyền sẽ nhanh chóng qua đời vì bệnh suy gan trở nặng…”

Huyền Thanh bỗng nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt ướt át vô thức mở to, không thể tin nổi những lời cậu ta vừa nói: “Cái gì chứ?”

"A Tích." Lông mi cô run rẩy: "Em đang nói cái gì vậy? Đó là cha chị đấy. Sao ông ấy có thể làm hại ông ngoại chị được?"

Trình Tích nắm chặt ngón tay thành nắm đấm, nhéo mạnh vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay, cậu ta từ từ ngước mắt lên, trong con ngươi dâng lên những cảm xúc phức tạp.

Cảm xúc đau nhói ở lòng bàn tay khiến cậu ta có thể nói ra những lời đã giấu kín trong lòng từ lâu vô cùng bình tĩnh.

"Chị Thanh, Trình Sĩ Vinh không phải là cha ruột của chị."

Qúy Hành vốn đang im lặng đứng bên cửa sổ lắng nghe, lúc này nghe vậy cũng đột nhiên có phản ứng.

Người đàn ông khẽ cau mày, bày tỏ sự ngạc nhiên trước tin tức bất ngờ và gây sốc này.

Sau đó, khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Huyền Thanh, anh liền tiến lên một bước dài đi đến bên cạnh cô, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Im lặng đứng bên cạnh an ủi cô.

Huyền Thanh biết rất rõ Trình Tích, cho nên cô cũng hiểu được vẻ mặt nghiêm túc và phức tạp của Trình Tích lúc này có ý nghĩa gì.

Những gì cậu ta nói hoàn toàn là sự thật.

Đây là bí mật mà cô chưa bao giờ biết.

Lòng bàn tay ấm áp của Qúy Hành không ngừng truyền hơi ấm vào làn da cô, giúp cô bình tĩnh lại tâm trí đang choáng váng, cô ổn định giọng nói rồi lên tiếng: “A Qúy, chị không hiểu ý em.”

Cô cần một lời giải thích chi tiết.

Trình Tích cụp mắt xuống và kể lại cho Huyền Thanh chính xác những gì cậu ta nghe được từ miệng Trình Sĩ Vinh.

Mẹ Huyền kết hôn với Trình Sĩ Vinh khi Huyền Thanh còn chưa đầy một tuổi;

Và Trình Sĩ Vinh từ khi nào thì biết được mẹ Huyền không thể tiếp tục sinh con;

Và cách người đàn ông đạo đức giả này đối xử với chị Thanh bề ngoài là một chuyện, nhưng ở sau lưng lại là một chuyện khác;

Cuối cùng còn có nguyên nhân Trình Sĩ Vinh muốn sát hại ông ngoại Huyền.

"Ông ta là một người quá tham lam, ông ta muốn thâu tóm toàn bộ Huyền gia, nhưng vẫn không qua mặt được ông ngoại Huyền." Trình Tích nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên ông ta đã bí mật thu mua tất cả cổ phần rải rác của Huyền gia, đồng thời còn lên kế hoạch chi tiết làm cách nào để thâu tóm quyền lực của ông ngoại Huyền."

“Em biết kế hoạch của ông ta nên luôn chú ý đến từng hành động của ông ta và tình hình trong bệnh viện, nên đã thành công đổi thuốc cho ông ngoại.”

Chỉ khi nói đến ông ngoại Huyền, giọng điệu của Trình Tích mới có vẻ thoải mái hơn: "Vậy nên tình hình sức khỏe của ông ngoại vẫn ổn. Sống trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ là một vở kịch do ông ngoại và em chủ động diễn xuất để ông ta buông lỏng cảnh giác mà thôi."

Vì mục đích chính là để kiểm tra Trình Sĩ Vinh nên hai người bọn họ đã đồng ý không nói chuyện này cho Huyền Thanh và mẹ Huyền biết trước khi vở kịch này kết thúc.

Ông ngoại Huyền biết Huyền Thanh và mẹ Huyền sẽ rất buồn và đau đớn khi nhìn thấy ông cụ vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng càng có nhiều người biết thì họ càng dễ tìm ra khuyết điểm.

Hơn nữa, tính tình của mẹ Huyền không giỏi che giấu, ông cụ tin chắc một ngày nào đó Trình Sĩ Vinh cũng sẽ phát hiện ra.

Để kế hoạch có thể tiến triển thuận lợi như đã định, ông ngoại Huyền liền quyết định giấu kín mọi chuyện.

Nhưng không ai trong số họ ngờ rằng Trình Sĩ Vinh ngày càng tham vọng và muốn đạt được thành công ngay lập tức, sau khi tấn công ông ngoại Huyền, ông ta liền lập tức đánh mục tiêu vào mẹ của Huyền Thanh.

Theo kế hoạch ban đầu ước chừng sẽ mất vài ngày để thu thập bằng chứng để giải quyết hoàn toàn Trình Sĩ Vinh, nhưng vụ tai nạn xe hơi bất ngờ của mẹ Huyền đã giáng một đòn mạnh mẽ vào bọn họ.

Trình Tích nhận ra rằng cậu ta không thể chờ đợi thêm được nữa.

Trình Sĩ Vinh sẽ ngày càng trở nên đắc ý hơn.

Cậu ta không dám nghĩ liệu người bị hại tiếp theo phải chăng có phải là chị Thanh hay không…

Vì vậy sau khi nói chuyện với ông cụ Huyền, cậu ta đã đưa ra quyết định ngay lập tức.

Cậu ta đã liên hệ với văn phòng sở công an rồi, chứng cứ gửi tới tuy không đầy đủ nhưng cũng đủ để kết tội Trình Sĩ Vinh một số tội danh, cộng thêm việc đội cảnh sát hình sự đang tiếp tục điều tra, việc tra ra thêm bằng chứng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Một loạt tin tức bất ngờ như thủy triều ập vào mặt Huyền Thanh, suýt chút nữa đã nhấn chìm cô.

Cảm giác dường như cả thế giới đều đã thay đổi.

Cô vô thức siết chặt tay Qúy Hành, cố gắng tiêu hóa tất cả nội dung vừa nghe.

Cha cô không có quan hệ huyết thống với cô, thực chất lại là cha dượng của cô, mẹ cô không thể sinh thêm con sau khi sinh cô...

Chẳng trách ông ta lại thèm muốn khối tài sản khổng lồ của nhà họ Huyền đến thế.

Một lúc sau, Huyền Thanh ngước mắt lên, lập tức hỏi ra vấn đề mà cô đang quan tâm nhất lúc này: "Ý em là, ông ngoại hiện giờ vẫn không sao?"

Giọng nói luôn nhẹ nhàng lúc này lại tràn ngập sự đè nén và thấp thỏm không thể che giấu.

Trình Tích nặng nề gật đầu, trấn an cô: “Ông ngoại Huyền không sao cả, ông ấy chỉ đang ngủ trong phòng chăm sóc đặc biệt thôi.”

Những thiết bị y tế, mặt nạ dưỡng khí đó đều là dùng để dọa người.

Huyền Thanh chớp chớp mắt, đôi mắt hơi đỏ lên: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Vết thương của mẹ cô trông đáng sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, còn sức khỏe của ông ngoại vẫn hoàn toàn ổn định.

Lúc này Huyền Thanh chỉ cảm thấy không có tin tức nào tốt hơn tin tức này.

Nhưng tâm trạng Qúy Hành lại khác với Huyền Thanh.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm vào Trình Tích, ánh mắt đó tràn đầy cảm giác áp lực và nghi ngờ rõ ràng:

"Có một điều tôi vẫn rất tò mò. Trình Sĩ Vinh chắc chắn sẽ che giấu kế hoạch này rất kỹ lượng, vậy tại sao cậu lại biết toàn bộ kế hoạch của ông ta?"

Trình Tích liền ngước mắt nhìn Qúy Hành.

Đôi khi cậu ta phải thừa nhận rằng trực giác và sự nhạy cảm của người đàn ông này vô cùng sắc bén, đều có thể chạm trực tiếp vào điểm cốt lõi của mọi vấn đề.

Người thanh niên chợt mím môi dưới.

“Ông ta đã đích thân nói cho tôi biết toàn bộ kế hoạch và đích thân tôi đã chủ động mua phần lớn cổ phần giúp cho ông ta.”

Trình Tích chợt dừng lại một lát, rồi chật vật nói ra sự thật cuối cùng: “Bởi vì… tôi là đứa con ngoài giá thú của ông ta.”

“Chuyện gia đình” mà Trình Tích nói với Huyền Thanh trong phòng khách ngày hôm qua đều là những chuyện mà Trình Sĩ Vinh cố gắng che giấu bấy lâu nay.

….

Còng tay lạnh ngắt không thương tiếc còng vào tay Trình Sĩ Vinh.

Trình Sĩ Vinh liền trở nên hoảng sợ, ông ta vội vàng hướng hét lên với Trình Tích: "A Tích, chuyện gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Sau đó, ông ta hốt hoảng xua tay với viên cảnh sát hình sự vô cảm đang đứng kế bên: "Đồng chí cảnh sát, ý anh là gì đây? Tôi đâu có vi phạm pháp luật nào và cũng đâu có phạm tội gì, các đồng chí không thể vô cớ bắt tôi được!"

Cảnh sát hình sự cười lạnh nhìn ông ta: “Ông có phạm tội hay không, đi theo chúng tôi một chuyến về sở là sẽ biết.”

Trình Tích lạnh lùng nhìn thủ phạm bị bắt đi điều tra, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.

Huyền Thanh lại ngồi lên chiếc ghế cạnh giường bệnh, cô nắm chặt tay mẹ, nhẹ giọng nói: “Chờ mẹ tỉnh lại sẽ nói mẹ ly hôn với ông ta.”

Cô muốn Trình Sĩ Vinh mình không rời khỏi nhà.

Ca phẫu thuật của mẹ Huyền thành công, sau khi thuốc mê hết tác dụng, bà ấy cũng từ từ tỉnh lại.

Tính đến bây giờ, Huyền Thanh đã ở trong bệnh viện trọn hai ngày với bà ấy.

Hai ngày nay, Qúy Hành hầu như đều ở bên cạnh cô, cùng cô chăm sóc mẹ Huyền.

Ông ngoại cũng đã trở về phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp VIP ban đầu của mình.

Theo lời kể của Trình Tích, ông ngoại vừa tỉnh dậy liền hùng hổ đòi đi đến nhà giam tìm Trình Sĩ Vinh...

Ông ngoại Huyền còn một mình ngồi mắng Trình Sĩ Vinh trong phòng rất lâu.

Sau khi nguôi đi cơn tức giận bùng nổ trong lòng, ông cụ liền vội vàng đi đến phòng của mẹ Huyền Thanh.

Mẹ Huyền cũng đã tỉnh lại.

Và bà ấy cũng đã biết tất cả mọi thứ.

Bà ấy yên tĩnh ngồi trên giường bệnh, im lặng hồi lâu, ngoài tức giận còn có một cảm giác sợ hãi dâng trào.

May mắn còn có Thanh Thanh, may mắn còn có Trình Tích...

Nghĩ đến Trình Tích, mẹ Huyền không thể ngờ rằng danh tính thực sự của cậu ta là đứa con ngoài giá thú của Trình Sĩ Vinh.

Trình Sĩ Vinh đúng là đủ táo bạo khi dám mang theo con trai của mình đến sống ở nhà vợ hiện tại dưới một thân phận khác và công khai nuôi dạy cậu ta mà không ai hay biết, đồng thời còn cho cậu ta vào công ty của Huyền gia và phụ trách một số dự án.

Theo lẽ thường mà nói, đứa trẻ này rất có thể cũng có tham vọng giống như cha mình, vô tình hai cha con hợp lực cùng tiêu diệt toàn bộ huyết thống của nhà họ Huyền.

Nhưng thật không may, Trình Tích đã không làm vậy.

Cậu ta từ đầu đến cuối đều kiên quyết đứng về phía Huyền Thanh, nhưng một mặt thì vẫn làm việc cho Trình Sĩ Vinh, tranh thủ lợi dụng lòng tin của ông ta để bảo vệ từng người nhà họ Huyền dưới nanh vuốt của Trình Sĩ Vinh.

Tâm trạng của mẹ Huyền khó tránh khỏi cảm thấy phức tạp.

Hai ngày sau, luật sư đã đến tận bệnh viện soạn đơn ly hôn cho mẹ Huyền, đồng thời còn mang theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Tất cả cổ phần mà Trình Sĩ Vinh yêu cầu Trình Tích mua lại đều được chuyển sang tên mẹ của Huyền Thanh.

Bên người ông ta lúc này đã không còn một xu.

Ngay cả cổ phần ban đầu của ông ta cũng đã được chuyển nhượng cho người khác.

Trình Tích là một chàng thanh niên quá hiểu chuyện, từ sau khi mẹ Huyền tỉnh lại, cậu ta sợ mẹ Huyền vẫn chưa thể chấp nhận sự thật về thân phận của cậu ta nên từ đó đến nay cậu ta vẫn chưa từng xuất hiện.

Cho đến nay, thứ duy nhất có liên quan đến cậu ta chính là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này.

Chỉ cần mẹ Huyền ký hợp đồng, mọi thứ sẽ được trả lại cho chủ nhân ban đầu của nó.

Mẹ Huyền cẩn thận đọc bản hợp đồng hồi lâu rồi thở dài.

Sau khi đóng tập tài liệu lại, bà ấy không ký ngay mà yêu cầu luật sư soạn thảo một bản hợp đồng mới theo yêu cầu của bà ấy.

Sau đó bà ấy liền gọi điện cho Huyền Thanh.

"Thanh Thanh, kêu A Tích đến gặp mẹ đi. Mẹ có chuyện muốn nói với thằng bé đó."

Mẹ Huyền đã thay đổi hợp đồng của Trình Tích.

Số cổ phần đó đã được bà ấy chuyển nhượng sang tên của Huyền Thanh, còn số cổ phần ban đầu của Trình Tích thì vẫn là của cậu ta.

Trình Tích có vẻ hơi choáng váng khi nhìn thấy bản hợp đồng mới.

Chàng trai mím môi nói: "Dì Huyền, cháu..."

"Không có gì đâu." Mẹ Huyền mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nói với cậu ta: "Từ nhỏ dì đã nhìn con trưởng thành, dì biết rõ tính cách của con, cũng biết rõ con là người như thế nào."

Bà ấy nhẹ nhàng nói với cậu ta: "Con và... Trình Sĩ Vinh từ trước đến nay chưa bao giờ là cùng một loại người, cho nên con cũng không cần phải trốn tránh nhà ta đến mức này."

"Số cổ phần đó là do chính con đã nỗ lực có được sau khi gia nhập công ty. Sao có thể nói không cần là không cần được chứ?"

Huyền Thanh đọc bản hợp đồng, nghe được lời của mẹ Huyền liền gật đầu đồng ý, cô đứng dậy đi đến chỗ Trình Tích, vỗ nhẹ vào vai cậu ta:

"A Tích, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chị mãi mãi là chị gái Huyền Thanh của em."

Huyền Thanh nói thêm: “Cho dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, cả ông ngoại, mẹ chị và chị đều coi em như người nhà của mình.”

Trình Tích chậm rãi ngẩng đầu lên, bóng dáng của mẹ Huyền và Huyền Thanh phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của cậu ta.

Cậu ta chậm rãi chớp mắt, đôi mắt cũng hơi đỏ ửng lên.

Có lẽ, đây chính là cảm giác gia đình mà cậu ta vẫn luôn mơ ước...

Chàng trai trịnh trọng giơ tay thề với mẹ Huyền rằng cả đời này cậu ta sẽ không động đến một xu tài sản của nhà họ Huyền.

Thực ra, mẹ Huyền đã có ý định giao công việc kinh doanh của gia đình cho Trình Tích quản lý.

Bởi vì công việc của Huyền Thanh dù sao cũng là trong giới giải trí nên dù nắm giữ phần lớn cổ phần cũng không thể cống hiến hết tâm sức cho công ty.

Vì thế bà ấy cần một người đứng ra đại diện giúp quản lý công ty.

Đại diện cho Huyền Thanh, thay bà ấy quán xuyến việc kinh doanh khổng lồ của gia đình.

Và rõ ràng, Trình Tích là ứng cử viên phù hợp và sáng giá nhất.

Cậu ta và toàn bộ Huyền gia sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho Huyền Thanh.

Sức khỏe của mẹ Huyền vẫn chưa bình phục hoàn toàn, bà ấy còn phải nằm viện thêm một tuần nữa nên Huyền Thanh liền ở lại với mẹ mình thêm nửa ngày.

Cho đến khi thư ký Lưu đến nói gì đó với cô thì cô mới chịu rời đi.

Ở trước cổng bệnh viện, một chiếc ô tô Maybach màu đen sẫm đang đỗ bên lề đường.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cao quý và quý phái của Qúy Hành.

Người đàn ông khẽ nhếch đôi môi mỏng, đôi mắt hẹp lúc này đong đầy ý cười, giọng nói cũng tràn đầy ngọt ngào:

"Chúng ta về nhà thôi."

Một tuần sau, mẹ Huyền đã có thể xuất viện, thủ tục ly hôn giữa mẹ Huyền và Trình Sĩ Vinh cũng đã hoàn tất xong xuôi.

Nhìn thấy đã không còn thứ gì dính dáng đến đối phương, điều này làm mẹ Huyền càng thêm hài lòng.

Về phần bản thân Trình Sĩ Vinh, có lẽ nên để cho ông ta ngồi trong trại giam tự than trời trách đất đi.

Đội cảnh sát hình sự thành phố làm việc rất nhanh chóng, trong vòng chưa đầy một tuần, họ đã tổng hợp tất cả các bằng chứng và giao cho Viện kiểm sát chính thức khởi kiện ra tòa.

Luật sư của Huyền Gia nói rằng tòa án đã kết tội ông ta với nhiều tội danh, bản án chính thức chắc chắn cũng trên 15 năm.

Khi phán quyết cuối cùng được đưa ra, chính xác ông ta đã bị phán hai mươi năm tù.

Nghe được tin này, ông ngoại Huyền liền hừ lạnh: “Vẫn còn quá nhẹ nhàng cho tên đó.”

Sau đó ông ngoại lại bị ông nội Qúy kéo đi tiếp tục khiêu vũ ở quảng trường.

Huyền Thanh ngồi trên ghế sofa hài lòng đọc bản án của tòa.

Một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra từ bên cạnh nhét một quả nho vào miệng cô.

Huyền Thanh vừa chăm chú nhìn màn hình vừa mở miệng ăn nho, cảm giác rất thích thú khi được người bên cạnh đút ăn.

Ăn xong chén nho cũng vừa lúc đọc xong bản án.

Mọi thứ cuối cùng cũng đã ổn định và mọi chuyện đang dần trở lại đúng hướng đi của nó.

Sau khi đóng tài liệu lại, Qúy Hành đột nhiên hỏi Huyền Thanh:

"Có ngọt không?"

Huyền Thanh không chút suy nghĩ liền gật đầu: “Rất ngọt.”

Người đàn ông đột nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp ngọt ngào: “Nhưng mà anh vẫn chưa được ăn, để anh nếm thử nào.”

Huyền Thanh chớp chớp mắt, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Qúy Hành đã nhanh chóng tiến tới cướp đoạt hơi thở của cô, hơi thở hai người dần hòa quyện vào nhau.

Mãi cho đến khi cả hai đều thở dốc, người đàn ông mới dừng lại, còn khẽ chạm vào chóp mũi cô một cách thân mật, rồi cong môi lên tiếng:

"Đúng là rất ngọt."

Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông chạm vào đôi môi lấp lánh của cô, anh xoa thật mạnh vài cái rồi hỏi:

"Thanh Thanh, bây giờ chúng ta có thể công khai được chưa?"

Huyền Thanh chớp mắt, hồi lâu mới có phản ứng.

Trong thời gian này, vì bận rộn giải quyết chuyện của gia đình nên cô gần như quên mất những gì đã nói với chị Thẩm về việc chuẩn bị công khai mối quan hệ của bọn họ.

Hiện tại Qúy Hành lại nhắc tới, đúng là đã tới thời điểm thích hợp.

Dù sao anh cũng đã chờ đợi quá lâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK