Có lẽ vì đang là cuối tuần nên lượng người đến bệnh viện hôm nay cũng khá đông.
Bác sĩ đang cắt chỉ cho Hạng Dĩ Hàn trong phòng, còn Huyền Thanh thì ngồi ở hành lang bên ngoài chờ đợi.
Cô không dám theo dõi quá trình cắt chỉ.
Đối diện chéo với bức tường của sảnh chờ là một màn hình TV đang chiếu một bộ phim truyền hình nổi tiếng từ năm ngoái.
Trong đại sảnh có mấy hàng ghế dài, mấy người già, phụ nữ và trẻ em tụ tập lại với nhau vô cùng thích thú xem và thảo luận về cốt truyện.
Do dự vì TV ở hơi xa nên cô cũng không muốn qua đó xem lắm, cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc nền quen thuộc bên tai, cô mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình TV vài lần.
Chẳng trách lại nghe quen đến thế, hóa ra đó chính là bộ phim cô đóng vào mùa đông năm ngoái.
Sức hút của bộ phim đó khá tốt, nó được phát sóng vào mùa hè và nhanh chóng trở thành một cú hit vượt ngoài mong đợi.
Khi cô còn đang mải mê quan sát thì bắp chân của cô anh bất ngờ bị thứ gì đó va vào.
Huyền Thanh cúi đầu, một chiếc xe tải đồ chơi màu vàng không biết từ đâu xuất hiện tông vào chân cô, sau đó khập khiễng dừng lại dưới chân cô.
Cô cúi xuống nhặt chiếc xe tải đồ chơi lên, nhìn quanh tìm kiếm người chủ nhỏ của nó.
Một cô bé từ hành lang bên kia chạy tới, dừng lại trước mặt Huyền Thanh, hai bím tóc đuôi ngựa đung đưa bên tai, chớp chớp đôi mắt đen láy, có chút ngượng ngùng đưa đôi tay trắng nõn mềm mại về phía Huyền Thanh.
Huyền Thanh giơ món đồ chơi trong tay lên hỏi cô bé: "Là của cháu à?"
Cô bé gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn và nghe lời.
Huyền Thanh từ trước đến nay không có cách nào cưỡng lại được những đứa bé ngoan, vì vậy cô liền mỉm cười sờ sờ đầu cô bé: “Của cháu đây, lần sau nhớ cẩn thận đừng đánh rơi nữa nhé.”
Cô bé đang định đưa tay nhận lấy thì đột nhiên có một cậu bé từ phía trước lao ra, đẩy cô bé sang một bên.
Cậu bé rõ ràng lớn hơn cô bé vài tuổi, không nói một lời liền đưa tay giật lấy chiếc xe tải đồ chơi trong tay Huyền Thanh, hung tợn trừng mắt nhìn cô bé: “Đồ keo kiệt, cho tôi chơi thì cậu bị gì à?"
Cô bé loạng choạng ngã xuống đất, nhưng Huyền Thanh liền nhanh chóng tiến tới đỡ cô dậy, khi cô bé đứng vững, hai mắt cô bé liền trở nên đỏ hoe, nước mắt cũng đang ứa ra.
Huyền Thanh không khỏi nhíu mày.
Thấy cậu bé định mang theo đồ chơi rời đi, Huyền Thanh lợi dụng cậu còn chưa kịp phòng bị liền giơ tay lấy lại chiếc xe đồ chơi rồi đưa lại cho cô bé.
Cậu bé sửng sốt một lúc, một lúc sau mới kịp định thần lại, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, cậu bé lập tức quay người lại hét vào mặt Huyền Thanh: "Trả lại cho tôi! Trả lại đồ chơi cho tôi!"
Vừa nói cậu bé vừa muốn lao tới tiếp tục giật lấy.
Cô bé lau nước mắt, ôm chặt chiếc xe tải đồ chơi trong tay, co rúm lại sau lưng Huyền Thanh.
Sắc mặt Huyền Thanh cũng trở nên lạnh lùng: "Giật cái gì? Đó là đồ chơi của cháu sao?"
Cậu bé ngẩng đầu lên, vẻ mặt không phục: “Tôi không có giật đồ! Tôi chỉ muốn mượn chơi một lúc thì có gì sai à?”
Khá giỏi trong việc ngụy biện.
"Mượn?" Huyền Thanh cười lạnh: "Cô bé này đã nói cho cháu mượn rồi sao?’
Cậu bé nghe vậy lập tức chỉ vào cô bé bên cạnh Huyền Thanh, cười lớn không thương tiếc: "Hahaha, con nhỏ đó bị câm, làm sao mà nói được!"
Cười hả hê xong, cậu ta phát hiện Huyền Thanh vẫn như cũ bất động, thậm chí dáng vẻ càng tăng thêm phần lạnh lùng, cậu bé bĩu môi tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Huyền Thanh hoàn toàn không để ý tới cậu ta, cô quay người vỗ nhẹ đầu cô bé, bảo cô bé đi tìm cha mẹ.
Về phần cậu bé còn muốn đi theo, Huyền Thanh đã ngăn cản cậu ta lại, không cho cậu ta đuổi kịp và tiếp tục giật đồ chơi của người khác.
Cậu nhóc ngỗ nghịch kia vừa giận vừa bực, cậu ta dậm chân đầy giận dữ, lúc vừa quay đầu lại, ánh mắt cậu ta liền lóe lên, rơi vào chiếc khẩu trang đen trên mặt cô.
Không hề báo trước, cậu ta liền đưa tay ra muốn giật lấy, móng tay chưa cắt xém trượt qua mặt Huyền Thanh, Huyền Thanh vô thức lùi lại.
“Những người ở đây cũng đâu có đeo khẩu trang, sao cô lại đeo khẩu trang? Để tôi nhìn xem bộ dạng cô trông như thế nào, chắc là một bà cô già xấu xí chứ gì!"
Chiếc khẩu trang đen bị cậu bé dùng lực mạnh xé toạc, bay lơ lửng trong không trung hai vòng rồi rơi xuống sàn đá cẩm thạch màu be.
Cậu bé lúc này đã nhìn rõ mặt Huyền Thanh, trong đầu cậu ta chợt hiện lên một màn vừa thấy trên TV trong đại sảnh.
Giây tiếp theo, cậu ta liền hét lớn:
"Mẹ! Mẹ đến nhìn nè! Người phụ nữ này trông giống hệt như người trong phim truyền hình vừa rồi!"
Giọng nói của cậu bé lớn đến mức chỉ trong chốc lát, hầu như tất cả mọi người trong hành lang đều nhìn về hướng này, ngay cả nhóm người lớn tuổi đang xem TV cũng tò mò ngẩng đầu nhìn về hướng này.
Gần như cùng lúc đó, Huyền Thanh liền nhanh chóng kéo chiếc mũ trên đầu xuống che gần nửa phần mặt trên, trong lòng còn đang thầm nghĩ tiếp theo nên làm thế nào đây.
Thấy Huyền Thanh hạ mũ xuống che mặt, cậu nhóc liền muốn bước tới kéo mũ cô ra để người khác có thể nhìn rõ mặt cô.
Cậu bé vừa đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào vành mũ thì cổ tay của cậu ta đã bị một bàn tay to lớn của một người đàn ông trưởng thành kẹp lại.
Hạng Dĩ Hàn trong phòng có chút lo lắng khi nghe thấy tiếng khóc rung trời của một đứa trẻ, không ngờ lúc anh ta vừa mở cửa bước ra liền gặp phải cảnh tượng như thế này.
Cánh tay của chàng trai rất mạnh mẽ, anh ta không hề kiềm chế bản thân, thậm chí còn mạnh tay hơn vì tức giận trong lòng, cậu bé đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Sắc mặt Hạng Dĩ Hàn rất u ám, đôi mắt trong trẻo thường ngày giờ đây đang tràn đầy tức giận, cậu bé nhìn anh ra, không nhịn được liền run lên vì sợ hãi.
Những chuyển động liên tiếp đã thu hút sự chú ý của mọi người trong hành lang.
Huyền Thanh đứng lên, một tay che mặt, tay kia kéo mạnh quần áo của Hạng Dĩ Hàn: "Dạy dỗ nhiêu đó được rồi, chúng ta đi thôi."
Trong túi cô không có khẩu trang dự phòng, bệnh viện lại chật kín người, nếu ở lại lâu hơn chắc chắn sẽ bị người khác nhận ra, lỡ như bị mắc kẹt trong bệnh viện với Hạng Dĩ Hàn thì tình trạng sẽ càng rất tệ.
Nghe vậy, Hạng Dĩ Hàn lắc lắc cổ tay cậu bé với vẻ khinh thường như vừa rũ bỏ thứ gì đó bẩn thỉu, rồi từ trong cổ họng thốt ra một lời lạnh lùng:
"Biến mau."
Trước sự chênh lệch quá lớn về thể lực của những người đàn ông trưởng thành, cậu bé dù có cứng rắn đến đâu cũng không dám đối đầu với người lớn nên đã nhanh chóng bỏ chạy.
Những người xung quanh vẫn đang đưa ánh mắt dò hỏi nhìn hai người bọn họ.
Hạng Dĩ Hàn sờ túi, phát hiện anh ta cũng không mang theo khẩu trang dự phòng, anh ta dời tầm mắt, dừng lại ở trên bờ vai gầy gò của Huyền Thanh, anh ta do dự một lúc, rồi vòng tay qua vai cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, dùng thân thể mình giúp cô chặn lại những ánh mắt của những người xung quanh.
Hạng Dĩ Hàn là một quý ông vô cùng lịch sự, anh ta chỉ giả vờ đụng vào người cô, nhưng thực ra không hề chạm vào cơ thể cô, trán cô còn cách ngực Hạng Dĩ Hàn gần như một inch.
Những người xung quanh nhìn thấy phản ứng của hai người còn tưởng rằng bọn họ là một cặp, lúc này người đàn ông đang dỗ dành người phụ nữ vì chuyện vừa xảy ra nên bọn họ cũng mất hứng thú quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến tình hình bên đây nữa.
Về câu đầu tiên cậu bé vừa hét lên - cậu ta là một đứa trẻ, năng lực nhận biết còn hạn chế, thấy ai đẹp thì cứ kêu người đó giống ngôi sao.
Huyền Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm khi cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình dần rời đi.
Khi cô nhận ra rằng mình vẫn đang bị mắc kẹt trong vòng tay của Hạng Dĩ Hàn, hơi thở nhẹ nhõm ban đầu của cô đột nhiên lơ lửng trong không trung, cơ thể cô cứng đờ.
Cô hơi giơ tay, khó chịu kéo mũ xuống: “Chúng ta đi nhanh thôi.”
Cứ như thế này thì xấu hổ quá.
Thế là Hạng Dĩ Hàn liền buông cô ra, cánh tay anh ta chuyển từ quàng vai sang nửa ôm cô, anh ta nghiêng người che mặt cô rồi nhanh chóng rời đi.
Không ngờ ở góc bên kia hành lang có người lặng lẽ thò đầu ra ngoài và lén lút nhấn nút chụp ảnh.
“Tích”--
Hai nhân vật đã lọt vào khung ảnh.
–
Lúc hai người trở về khách sạn thì trời cũng đã tối, Huyền Thanh xoa xoa cái cổ đau nhức, cố gắng nện từng bước chân đi vào thang máy đi lên lầu.
“Về rồi à?” Giọng nói trầm trầm của người đàn ông đột nhiên vang lên.
Huyền Thanh vừa nghe liền sửng sốt, động tác cởi áo khoác cũng chợt dừng lại, cô trợn to mắt nhìn về phía ghế sofa.
Qúy Hành lười biếng dựa vào sofa, chân phải gác lên đầu gối trái, thuận tay cầm một cuốn tạp chí trên bàn lật xem, nghe thấy tiếng Huyền Thanh mở cửa, anh liền nhìn về phía cửa. . .
Cô liền buột miệng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Lời cói còn chưa dứt, cô mới chợt nhớ ra: thẻ phòng dự phòng của cô đang ở trong tay Qúy Hành.
Người đàn ông nhếch môi, đóng cuốn tạp chí lại và đặt lên bàn: “Đợi em.”
Nói xong, anh nheo mắt lại, không đầu không đuôi hỏi tiếp: “Việc cắt chỉ có suôn sẻ không?”
Huyền Thanh đang kiễng chân lên treo áo khoác lên móc treo bằng gỗ, nghe anh hỏi thế cô liền trả lời "Mọi chuyện rất tốt, bác sĩ nói vết thương của thầy Hạng đang hồi phục rất tốt, không có gì nghiêm trọng."
Trong giọng điệu của cô còn nghe rõ một tia thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng…” Huyền Thanh quay lại nói: “Làm sao anh biết chúng tôi tới bệnh viện cắt chỉ?”
“Thư ký Lưu nhìn thấy xe bảo mẫu của em ở bãi đậu xe nên liền hỏi đoàn đội của em.” Qúy Hành chỉnh lại quần áo, rồi đứng dậy.
Huyền Thanh tưởng anh sắp đi nên cô nghiêng người nhường đường cho anh, không ngờ người đàn ông đó đi thẳng về phía cô, đứng trước mặt cô, cúi người tiến lại gần cô.
Đôi mắt đen nheo lại của Qúy Hành có chút lạnh lùng, giọng điệu cũng vô cùng lãnh đạm: "Trợ lý của Hạng Dĩ Hàn chết hết rồi à? Chẳng lẽ em có nhiệm vụ đi cùng anh ta đến bệnh viện để tháo chỉ sao?"
Sự tiếp cận mạnh mẽ của người đàn ông khiến Huyền Thanh vô thức lùi lại một bước, lưng cô lúc này đã áp sát vào tường, cảm giác lạnh lẽo khiến toàn thân cô đều run lên.
"Anh ấy... Xe công của thầy Hạng gặp sự cố, trợ lý và tài xế đều đã kéo xe đi sửa nên anh ấy mới mượn xe của tôi." Huyền Thanh nghe thấy trong giọng điệu Qúy Hành ẩn chứa sự tức giận, cảm thấy anh đã hiểu lầm bọn họ.
"Dù sao thì anh ấy cũng là vì tôi nên mới bị thương, tôi không thể nhìn anh ấy một mình đến bệnh viện tháo chỉ được.
Một mình?
Qúy Hành cười lạnh.
Chỉ đến bệnh viện để cắt chỉ, một người đàn ông trưởng thành cũng dễ dàng cảm thấy cô đơn sao?
Huyền Thanh bị nhốt trong tường cùng Qúy Hành, trong lúc nhất thời không thể tiến lên hay lùi lại, sợi tóc đen trên trán của người đàn ông chạm vào vầng trán mịn màng của cô, khiến cô có chút ngứa ngáy.
Qúy Hành nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, anh cúi đầu đi đến gần Huyền Thanh, hơi thở nóng bỏng của hai người hòa quyện vào nhau, ánh mắt của người đàn ông đầy mờ mịt không thể nhìn thấu.
"Tôi đi công tác một mình cũng rất cô đơn. Vậy tại sao em không lên tầng trên ở với tôi?"
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong mắt Huyền Thanh chợt được phóng đại vô hạn, cô nửa ngạc nhiên nửa hoảng sợ, đôi mắt cô mở to, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Cô cố tình né tránh ánh mắt của anh.
Qúy Hành nghiêng đầu, ánh mắt anh rơi vào vành tai đỏ bừng của cô, tảng băng trong mắt cũng dần tan đi, vẻ thờ ơ cũng được tiêu tán, phần lớn phiền muộn trong lòng đều đã biến mất, anh lặng lẽ nhếch khóe môi.
Người đàn ông đưa tay ra, khéo léo ôm lấy phần sau đầu mềm mại của cô, dùng một lực nhẹ, hơi thở ấm áp của anh phả vào làn da nhỏ mỏng manh và nhạy cảm sau tai, đôi môi mỏng mát lạnh gần như chạm vào tai Huyền Thanh.
“Em đang trốn cái gì vậy, hả?”
Giọng nói trầm thấp từ lồng ngực truyền ra tựa như chứa độc dược, âm cuối còn cất cao giọng giống như mắc câu khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Một giây tiếp theo, toàn bộ đèn trong phòng đều vụt tắt, cả căn phòng chợt rơi vào bóng tối dày đặc.
Chỉ có thể nghe thấy nỗi hoảng sợ trong giọng nói luôn dịu dàng và bình tĩnh của Huyền Thanh:
"Cái... anh tắt đèn làm gì vậy chứ?"