Qúy Hành bế cô một mạch về phòng ngủ, rồi đặt cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.
Chiếc váy màu xanh đậm xòe ra, uốn lượn trên sàn dọc theo mép giường, trông giống như một bông hoa màu xanh sắp nở.
Phần tóc buộc phía sau đầu Huyền Thanh đã có chút lỏng lẻo, vài sợi tóc hơi xoăn xõa xuống hai bên mặt, lộ ra chiếc cổ cong mềm mại cùng bờ vai tròn trịa trắng nõn. Khi quay sang một bên còn có thể nhìn thấy một vùng da trắng lạnh mỏng manh và chói lóa trên lưng cô.
Qúy Hành nghiến răng, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
"Sau này đừng mặc váy hở lưng như thế này nữa."
Huyền Thanh không biết tại sao liền ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thấy hai mắt của người đàn ông tối sầm, cô liền nói: "Cái váy này khó coi lắm à?"
Dĩ nhiên là không.
Chỉ là bởi vì nó quá đẹp và hấp dẫn nên anh không muốn Huyền Thanh mặc nó cho người khác nhìn thấy.
Bộ dạng của cô bây giờ khiến Qúy Hành chỉ muốn nhốt cô trong phòng, chỉ mặc cho mình anh nhìn.
Huyền Thanh cúi đầu nhìn váy mình một lát, có chút không hiểu về gu thẩm mỹ của Qúy Hành.
Cô lại nghĩ chiếc váy này rất đẹp...
Qúy Hành xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa, còn Huyền Thanh thì cũng chậm rãi xuống giường chuẩn bị mở tủ lấy bộ đồ ngủ ra thay.
Sau khi cánh cửa gỗ tủ quần áo bị đẩy ra, trong chốc lát, Huyền Thanh gần như tưởng rằng mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của nhà cũ Qúy gia.
Không vì lý do gì khác ngoài nơi ban đầu treo bộ đồ ngủ bằng lụa dài tay của cô đã bị chiếm giữ bởi một hàng váy ngủ gợi cảm.
Nhưng mà những chiếc váy ngủ trong phòng ngủ ở nhà cũ ít nhiều cũng có cái dài, cái ngắn, nhưng nhìn vào tủ quần áo trước mặt cô lúc này đây, toàn bộ đều là những chiếc váy ngủ vừa ngắn vừa quyến rũ.-
Chưa kể bên trong còn có hai bộ đồ ngủ trông rất thiếu vải, gần như không che chắn được thứ gì, căn bản không thể gọi là đồ ngủ.
Những bộ đồ ngủ cô thường mặc đã bị lấy đi.
Khi người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng tắm, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Huyền Thanh đang khẽ cắn môi dưới, hơi cau mày, vẻ mặt còn có chút khó chịu.
Cô đang mặc áo choàng tắm bên ngoài váy ngủ giống như cách cô đã làm lúc ở nhà cũ.
Khi người đàn ông đi ra, cô không hề do dự mà hỏi thẳng: “Qúy Hành, đồ ngủ của em đâu?”
Người đàn ông nhướng mày, giả vờ như không biết gì chỉ về phía tủ: “Không phải đều treo ở đó sao?”
Huyền Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Không phải những bộ đó, ai kêu anh mua mấy bộ đồ ngủ đó…”
Qúy Hành đi tới, hôn lên tai cô, khàn giọng nói: "Anh thấy lúc ở nhà cũ em mặc đồ ngủ rất đẹp nên liền đặc biệt mua cho em để dành mặc ở nhà."
Sau đó anh quay đầu lại và nhìn cô rất nghiêm túc, như thể anh đang cố gắng nhìn thấu cảm xúc của cô.
"Em không thích à?"
Trong mắt Huyền Thanh có chút bất đắc dĩ.
Phụ nữ ai mà chẳng thích quần áo đẹp, nhưng những chiếc váy ngủ đó quá ít vải lại còn ngắn cũn cỡn, kiểu dáng không giống với mấy bộ đồ ngủ mà cô thường mặc.
Cô im lặng, giọng nói của người đàn ông tiếp tục vang vọng bên tai cô, giọng anh rất trầm và gợi cảm:
"Nhưng anh rất thích nó. Em có thể mặc nó cho anh xem được không?"
Trong giọng nói lười biếng của Qúy Hành tựa như có độc dược, nửa dỗ dành nửa quyến rũ, từng chữ một đều xuyên thẳng vào tai cô
Khi cô vừa định lên tiếng, tay người đàn ông không biết từ lúc nào đã cởi dây buộc áo choàng tắm quanh eo cô, anh kéo nhẹ, chiếc áo choàng tắm liền trượt xuống bờ vai tròn trịa của cô.
Huyền Thanh chợt bừng tỉnh lại, cô vội vàng muốn kéo áo choàng tắm lên nhưng đã muộn.
Hơi thở nam tính nồng nặc bao phủ cô trên giường, thân thể ấm áp của người đàn ông bao phủ lấy cô, lòng bàn tay to ấn vào sau đầu Huyền Thanh mang theo ý tứ mãnh liệt không thể cự tuyệt.
Một nụ hôn nóng bỏng liền rơi xuống môi cô.
Mang theo khí thế săn mồi mãnh liệt, từng tấc da thịt mềm mại đều bị anh nuốt vào bụng.
Đầu ngón tay thô ráp xoa nhẹ vào phần thịt mềm mại ở thắt lưng cô, khiến người trong ngực chợt run lên không thể khống chế.
Không còn hài lòng với sự mềm mại của đôi môi cô, đôi môi mỏng của Qúy Hành từ từ càng di chuyển xuống, hơi thở ấm áp của anh phả vào hõm cổ cô, sống mũi cao nhẹ nhàng cọ vào xương quai xanh của cô, rồi từ từ lướt xuống phía dưới.
Huyền Thanh lúc này không biết đã lấy sức lực ở đâu ra liền nhanh chóng đẩy anh ra.
Dái tai cô đỏ đến mức như sắp chảy máu, khi cô ôm áo choàng tắm xuống giường, hai chân cô đã vô cùng bủn rủn, cô chỉ kịp để lại một câu “em nghĩ mình cần đi tắm trước” rồi liền chạy vụt vào phòng tắm.
Sau đó có một tiếng "tách" nhẹ vang lên, đó là tiếng cửa phòng tắm bị khóa.
Qúy Hành xoay người nằm ở trên giường, anh giơ tay che bớt ánh sáng chói mắt trên trần, một lúc sau mới thở ra một hơi thật sâu.
Trong phòng tắm, Huyền Thanh vội tạt một vốc nước lạnh lên mặt mình, sau đó ngẩng đầu vỗ nhẹ vào mặt mình trong gương. Người phụ nữ trong gương có đôi mày sáng, không chỉ mặt đỏ mà hai tai cũng ửng đỏ.
Cô không khỏi mắng mình một cách gay gắt. Sao cô có thể dễ dàng bị vẻ đẹp của anh quyến rũ như vậy chứ?
Mỗi khi Qúy Hành đến gần, đầu óc cô như bị trì trệ, suy nghĩ gì cũng chậm chạp.
Trước mặt người đàn ông này, sự điềm tĩnh và tự chủ của cô sẽ tan nhanh như tuyết sau khi nhìn thấy mặt trời.
Cô thậm chí còn có chút không thể cưỡng lại những lần Qúy Hành thường xuyên đột phá phòng ngự và cách cư xử ngày càng thân mật và dịu dàng của anh.
Huyền Thanh chợt hiểu ra một chút ý nghĩa trong câu nói của Từ Di: “người đàn ông như anh, ngủ với anh một đêm cũng tuyệt đối không thiệt thòi”.
Dù sao, xét đến mấy nụ hôn anh đã hôn cô, nụ hôn của Qúy Hành xác thực rất thoải mái...
…
Sau khi định thần lại, Huyền Thanh đột nhiên che mặt lại.
Xong rồi, cô đã bị Từ Di tẩy não hoàn toàn.
Tắm xong, Huyền Thanh liền chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
Đèn pha trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn vàng ấm áp trên bàn cạnh giường ngủ. Cơ thể cao lớn của Qúy Hành chìm vào trong chăn bông mềm mại, bất động, dường như anh đã ngủ say.
Huyền Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô cởi áo choàng tắm ra, bên trong chỉ mặc một cái váy ngủ, rồi nhẹ nhàng chui vào chăn.
Cũng không quên giúp anh tắt đèn bàn.
Trong lúc toàn bộ phòng ngủ chìm vào bóng tối, người đàn ông bên kia chiếc giường êm ái cũng ra tay.
Anh vươn tay móc lấy vòng eo thon thả của Huyền Thanh, dễ dàng ôm chặt cô vào trong vòng tay anh.
Sau lưng cô là bộ ng.ực rộng lớn của Qúy Hành, Huyền Thanh tức khắc liền co rúm lại, trong tiềm thức thân thể cô liền muốn tiến về phía trước, tránh xa anh càng xa càng tốt.
Một giây tiếp theo, lòng bàn tay to lớn của người đàn ông hung hăng đè lại vòng eo của cô, anh hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi khàn khàn dọc theo sợi tóc cô rơi vào tai cô: “Đừng cử động nữa.”
Có vẻ như anh đang kìm nén điều gì đó.
Hô hấp của Qúy Hành có chút nặng nề, tay anh ôm eo cô cũng khẽ dùng lực nhiều hơn một chút, Huyền Thanh dường như cũng đã nhận ra được điều gì đó, thân thể cô đột nhiên cứng đờ, nhất thời cũng không dám cử động nữa.
Một lúc sau, hơi thở của người đàn ông cũng dần ổn định lại, chóp mũi anh chạm nhẹ vào tóc Huyền Thanh, anh ôm eo cô, xoay người cô lại.
"Em định chạy đi đâu?"
Trong bóng tối, Qúy Hành lười biếng nâng mí mắt lên, đôi mắt đen mơ hồ nhìn cô chằm chằm: “Dù sao đến nửa đêm em cũng sẽ chen qua, vậy nên từ lúc đầu ôm anh luôn vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao.”
Nghe vậy, lông mi đen láy của Huyền Thanh khẽ run lên.
Những lời Qúy Hành nói... quả thực là đúng, cô không thể phản bác được.
Thấy cô không lên tiếng, người đàn ông liền nhếch môi có vẻ hài lòng, sau đó anh càng siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng, anh nhắm mắt lại, trầm giọng dỗ dành cô:
“Đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi.”
Trán Huyền Thanh tựa vào cằm Qúy Hành, cô ở trong bóng tối mở to mắt hồi lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập đến, mùi hương gỗ lạnh lẽo dễ chịu của người đàn ông bao trùm lấy cô, và cô dần chìm sâu vào giấc ngủ.
–
Quần lụa và bộ đồ ngủ nguyên bản của Huyền Thanh cuối cùng cũng được cất lại vào tủ.
Trả lại mọi thứ trở về vị trí ban đầu.
Bộ đồ ngủ củ của cô được trả lại, nhưng đổi lại cô phải đồng ý với một điều kiện mà Qúy Hành đặt ra.
Tức là trong vòng một tuần, ít nhất là ba ngày, cô phải mặc bộ váy ngủ mà Qúy Hành mua cho cô.
Lúc nói chuyện những ngón tay thon dài của người đàn ông đang nhanh nhẹn thắt cà vạt, anh quay đầu lại trước gương nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như đang cười mà cũng như không cười: “Dù sao cũng mua hết rồi, không mặc sẽ lãng phí lắm."
Huyền Thanh: ?
Anh còn biết hai chữ lãng phí viết như thế nào à?
Qúy Hành thu dọn đồ đạc rồi đi đến công ty, còn An An đi theo xe bảo mẫu đến nhà đón Huyền Thanh đi quay quảng cáo ở trường quay.
Trên đường đi, tin nhắn của Từ Di liên tục vang lên.
[Thanh Thanh, ông chồng xấu xa nhà cậu bây giờ trở nên nổi tiếng rồi kìa, có rất nhiều người đang hâm mộ vẻ ngoài đẹp trai của anh ta.]
Sau đó cô ấy liền gửi sang một bức ảnh, đó là ảnh chụp màn hình được một cư dân mạng chụp lại vào đêm Star Gala.
Người đàn ông trong ảnh có vẻ lãnh đạm, vẻ ngoài giản dị và lịch lãm đã làm rung động trái tim của nhiều cô gái trẻ.
Huyền Thanh cũng thuận thế bấm vào weibo xem thử.
Phát hiện mọi người vẫn còn đang thảo luận sôi nổi về nam thần mới nổi này.
[Trái tim tôi rung động khi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy, và trái tim tôi chợt chết lặng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh ấy.]
[Wowwww, anh ấy thực sự đã kết hôn rồi à! Ai là người may mắn cưới được anh Qúy của chúng ta vậy chứ?]
[Đừng cố tìm hiểu nữa. Trên mạng có rất ít thông tin về anh Quý. Làm sao chúng ta có thể biết được vợ anh ấy là ai? Chỉ cần hâm mộ vẻ ngoài của anh ấy là đủ rồi.]
Vì Qúy Hành không có tài khoản cá nhân, thậm chí còn không xài weibo nên cư dân mạng chỉ có thể theo đường cáp internet đến tài khoản weibo chính thức của truyền thông Thịnh Duyệt.
Kết quả là số lượng người theo dõi tài khoản weibo truyền thông Thịnh Duyệt bắt đầu tăng lên.
Trong lúc cô còn đang lướt xem một vòng, Từ Di đang lướt mạng lại gửi thêm một tin nhắn tới:
[Ồ, còn có tên nhóc Trình Tích đó nữa, hiện tại cậu ta cũng có rất nhiều người hâm mộ, từ chị gái, cháu gái, bà cô, bà dì đều có đủ cả.]
[Star Gala đã làm cho hai cổ đông của truyền thông Thịnh Duyệt bất đắc dĩ trở nên nổi tiếng, cười chết mất.]
Huyền Thanh cười khúc khích và đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc “biết rồi”.
Đối phương nhanh chóng trả lời: [Tuy nhiên, tớ thấy trên mạng vẫn có người muốn tìm hiểu xem vợ của Qúy Hành là ai, chẳng phải bây giờ cậu đang trong trạng thái ẩn hôn sao, cẩn thận kẻo bị người ta chụp ảnh đấy. Đừng để tên đàn ông xấu xa đó ảnh hưởng đến sự nghiệp vĩ đại của cậu.]
Huyền Thanh: [Biết rồi (yêu)]
–
Theo lý mà nói, khi Qúy Hành và Trình Tích trở nên nổi tiếng hơn, nhưng mức độ nổi tiếng của họ ngày qua ngày sẽ ngày càng giảm dần và sẽ thành lập một nhóm người hâm mộ cố định thay vì được toàn dân cứ đem ra bàn tán hàng ngày.
Tuy nhiên, một nút like không biết là vô tình hay cố ý đã hoàn toàn kéo Huyền Thanh vào vòng xoáy của dư luận.
Sáng sớm hai ngày sau, một số cư dân mạng nhiệt tình phát hiện ra rằng weibo của Hứa Phán Phán đã nhấn like một bài đăng lại trên weibo và sau đó cũng đã nhanh chóng hủy bỏ nó.
Hứa Phán Phán đã nhấn thích một trong những bình luận có ác ý với Huyền Thanh và còn được người ta retweet nhiều lần: [Vì không nổi tiếng nên cô ta cứ thích đi cọ nhiệt với người khác….Thật buồn cười, rõ ràng là hai ông chủ lớn của Thịnh Duyệt không hề quen biết cô ta mà cô ta vẫn cứ làm như quen biết người ta từ mấy đời. Thật là quá xấu hổ.]
Chưa đầy mười giây, lượt thích đã nhanh chóng bị hủy bỏ.
Cũng không biết làm thế nào Hứa Phán Phán tìm lại được cái bình luận ác ý này giữa muôn vàn các bình luận tích cực, dù sao thì ngay khi cô ta hủy lượt thích, dòng bình luận này càng trở nên nổi tiếng.
[Hừ, Hứa Phán Phán có ý gì đây? ]
[Xem qua các bình luận, tôi phát hiện hình như đoàn đội của Huyền Thanh đang cố ý lăng xê cho cô ấy. Với lại, cô ấy chưa bao giờ hợp tác với Thịnh Duyệt, vậy làm sao cô ấy có thể biết hai ông chủ lớn đứng đằng sau Thịnh Duyệt? Nói không phải là đang muốn cọ nhiệt thì cũng thật khó tin.]
[Nhưng xét theo bức ảnh, anh Qúy quả thực là đang nhìn cô ấy, còn tiểu Trình tổng thì có vẻ như đang muốn nói chuyện với cô ấy.]
[Lầu trên: Qúy tiên sinh có lẽ là vừa mới liếc nhìn xuống bậc thang mà thôi, không nhất thiết là đang nhìn Huyền Thanh.]
[Hứa Phán Phán là người trong cuộc, chắc chắn cô ấy đã biết điều gì đó, nếu không cô ấy cũng sẽ không trượt tay nhấn “thích” những bình luận như thế này, đây có thể coi là một lời “tố cáo” trá hình không nhỉ?]
[Tôi chỉ muốn nói là nếu xác thật là đang muốn cọ nhiệt thì bức hình này chụp cũng quá khéo rồi đó.]
[Vậy còn lôi kéo anh Hạng của chúng tôi vào ảnh làm gì? Làm cục đá kê chân cho cô ta à? Đúng là có chút kinh tởm...]
Lúc này, Hứa Phán Phán đang ngồi trong phòng khách của trường quay nhàn nhã lướt weibo, thản nhiên nhìn cơn giận dữ của một số fan trên mạng dần dần dâng cao.
Cô ta vẫn còn rất tiếc hận vì lúc đầu đã bỏ lỡ bộ phim "Đen trắng", tuy rằng hiện tại cô ta đã nhận được lời tham gia một bộ phim truyền hình Trung Hoa Dân Quốc với dàn diễn viên cũng không hề kém cạnh nhưng nỗi hận trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Tất cả đều là lỗi của Huyền Thanh, lúc đó cô bị mắng vì scandal, đoàn làm phim đang định thay cô và để cô ta đảm nhận vai diễn này, nào ngờ Huyền Thanh lại có thể vực dậy khỏi vũng bùn, thản nhiên an tâm tiếp tục đảm nhận vai diễn.
Kết quả là Hứa Phán Phán không chỉ lên giường vô ích với tên nhà đầu tư béo trong suốt nửa tháng, mà số tiền cô ta bỏ ra cho đội thủy quân cũng chẳng thu lại được gì.
Đặc biệt là khi weibo chính thức của đoàn phim thông báo rằng Hạng Dĩ Hàn cũng đã chấp nhận tham gia "Đen Trắng", sự ghen tị và không cam lòng gần như cắn nuốt trái tim của Hứa Phán Phán.
Rõ ràng nữ chính có thể là cô ta, và người được đi cùng với Hạng Dĩ Hàn trên thảm đỏ cũng là cô ta...
Tất cả đều là do Huyền Thanh, nữ nhân chết tiệt kia luôn muốn cản đường cô ta!
Vì vậy, khi cô ta vô tình nhìn thấy tấm ảnh kia, Hứa Phán Phán gần như nghiến răng nghiến lợi bấm vào phần bình luận, khi thấy có nhiều người chế giễu Huyền Thanh như vậy, cô ta không cần suy nghĩ ngay lập tức liền bấm thích.
Tất nhiên cô ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc khi nhấn thích nó.
Nhưng lượt like này không thể để lâu nên cô ta cố tình đợi hơn mười giây sau rồi mới hủy lượt thích.
Cô ta biết chắc chắn sẽ có người chụp lại ảnh màn hình.
Về phần Qúy Hành và Trình Tích? Huyền Thanh làm sao có thể quen biết hai ông chủ lớn ở Giang Thành này chứ?
Cho dù bọn họ có quen biết nhau hay có chút ấn tượng nào đó với Huyền Thanh thì cũng không thể huy động được lượng lớn người trực tiếp đứng ra làm rõ.
Nói tóm lại, chỉ cần gắn mác "thích nổi tiếng + cọ nhiệt tìm kiếm sự nổi tiếng" cho Huyền Thanh thì sẽ có hàng tá người ghét cô.
Chưa kể còn có lượng người hâm mộ mới của Qúy Hành và Trình Tích đang ngày càng phát triển về số lượng.
Đôi mắt Hứa Phán Phán lần lượt lướt qua những bình luận tiêu cực, trong lòng cô ta càng cảm thấy vui vẻ:
Sau khi xem được tin tức trên Internet, người đại diện của cô ta đã lập tức gọi điện cho cô ta và hỏi cô ta chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Phán Phán ung dung lên tiếng: "Sợ gì chứ? Lát nữa tôi sẽ lên tiếng làm rõ. Cùng lắm thì nói là do nhân viên lỡ tay thôi. Với lại tôi cũng có thể lợi dụng cơ hội này để tuyên truyền cho bộ phim sắp ra mắt, một mũi tên trúng hai con nhạn, được lợi quá rồi còn gì.”
Sau khi thấy thực sự không có tổn hại gì đến lợi ích của bọn họ, người đại diện của cô ta mới chịu cúp máy.
Kết quả là, dư luận trên mạng ngày càng mạnh mẽ, những lời lẽ nghi ngờ ban đầu được truyền đi khắp nơi, và còn thu hút rất nhiều fan của Qúy Hành và Trình Tích cũng đến góp vui.
Khi mức độ phổ biến tiếp tục tăng cao, các cụm từ như #Huyền thanh h.am m.uốn nổi tiếng#, #không nổi tiếng nhưng thích cọ nhiệt đã leo lên top đầu tìm kiếm nóng.
Trịnh Xảo Xảo cũng thấy được tìm kiếm nóng trên weibo, cô ta liền lập tức bấm vào xem thử.
Cô ta đang ngồi trong phòng khách của truyền thông Thịnh Duyệt và gửi ảnh chụp màn hình các tìm kiếm và bình luận hấp dẫn cho Vưu Ngọc Dao.
[Dao Dao, nhìn này, cái cô Huyền Thanh này quả thực rất giỏi nổi tiếng, lại bị mọi người chế nhạo nữa rồi này.]
Bên kia hồi lâu vẫn không thấy trả lời, có lẽ người ở đầu bên kia đang bận.
Vì vậy, cô ta lại gửi tới một tin nhắn khác:
[Về nước nhanh nhé, Dao Dao. Để xem Huyền Thanh còn dám quấy rầy anh họ của mình nữa không...]
Trịnh Xảo Xảo vừa cất điện thoại vào thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nhân viên tiếp tân áy náy nói xin lỗi với cô ta: “Xin lỗi cô Trịnh, quản lý Chu nhờ tôi nói cho cô biết chỉ tiêu nghệ sĩ dưới quyền cô ấy đã đầy, e rằng không thể tiếp cô nữa.”
Trịnh Xảo Xảo cau mày dữ dội: "Ý cô là gì? Không phải đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?"
Nhờ có mối quan hệ cá nhân và đã nói trước với dì Qúy nên hôm nay cô ta đến đây muốn kêu công ty cử một người đại diện nhất có năng lực nhất cho cô ta, tuy nhiên ánh mắt cô ta cũng rất cao, trực tiếp yêu cầu quản lý Chu làm người đại diện cho cô ta, đồng thời còn yêu cầu người nọ để trước một chỗ cho cô ta.
Nhưng quản lý Chu dù sao cũng không phải là người bình thường, mà là một trong những nhân tài hàng đầu của truyền thông Thịnh Duyệt, đối với loại người đi bằng cửa sau, cả nhan sắc và tài năng đều không đạt tiêu chuẩn như Trịnh Xảo Xảo thì dễ gì cô ấy chịu ký hợp đồng với cô ta.
“Xin lỗi.” Nhân viên lễ tân hơi cúi đầu, tỏ vẻ bất lực: “Đây là quyết định của quản lý Chu.”
Trịnh Xảo Xảo cầm túi đứng dậy, vẻ mặt không vui bước ra ngoài: "Cô ta dám quyết định mà chưa hỏi ý kiến của tôi à? Cô ta đang ở đâu? Tôi muốn lập tức nói chuyện trực tiếp với cô ta."
Thái độ của nhân viên lễ tân tuy nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết, liền đưa tay ra ngăn cản Trịnh Xảo Xảo: "Xin lỗi, cô Trịnh, hôm nay quản lý Chu không có mặt ở công ty."
"Không ở công ty?" Sau khi bị từ chối hết lần này đến lần khác, tính khí tiểu thư của Trịnh Xảo Xảo đột nhiên nổi lên, cô ta tức giận nói: "Cô đang đùa tôi đấy à?"
Trình Tích tình cờ đi ngang qua phòng kính của phòng khách và nghe thấy một giọng nữ sắc bén hét lên:
"Cô dám ngăn cản tôi? Cô có biết tôi là ai không? Cô có tin ngày mai tôi liền kêu anh họ tôi đuổi việc cô hay không?"
"Còn nữa, tại sao quản lý Chu lại không chịu ký hợp đồng với tôi? Là ai đã thế chỗ của tôi?"
Trình Tích khẽ nhíu mày, quay đầu hỏi thư ký phía sau: “Người bên trong là ai vậy?”
"Là cô Trịnh Xảo Xảo, cô ấy là em họ của ngài Qúy." Đầu óc vị thư ký nhanh chóng hoạt động, người nọ vội vàng tổng hợp lại tất cả thông tin rồi báo cáo cho vị tiểu Trình tổng tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất có năng lực.
"Cô Trịnh nói muốn trở thành nghệ sĩ dưới trướng của quản lý Chu, nhưng quản lý Chu ngày hôm qua đã ký hợp đồng với một nghệ sĩ khác. Quy tắc làm việc của quản lý Chu rất rõ ràng, số lượng nghệ sĩ có thể được ký hợp đồng với cô ấy rất giới hạn, nhiều hơn một người cũng không được."
Trình Tích: “Hôm qua quản lý Chu đã ký hợp đồng với ai?”
Thư ký: "Là một nữ diễn viên tên Quách Thiên Văn."
Cái tên quen thuộc này khiến đôi mắt của Trình Tích chợt rung động.
Cậu ta nhớ rằng người bạn mà chị Thanh giới thiệu với cậu ta vào đêm Star Gala hôm đó tên là Quách Thiên Văn.
Khi đó, bên kia cũng cho biết sẽ đồng ý ký hợp đồng với Thịnh Duyệt sau khi hợp đồng hiện tại hết hạn.
Không ngờ quản lý Chu cũng nhanh chân như vậy.
Giọng nữ gay gắt bên trong khiến Trình Qúy cảm thấy vô cùng khó chịu: "Bất kể người thay thế tôi là ai, cô ta nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Tránh ra!"
Cửa kính bị một lực rất lớn đẩy ra, Trịnh Xảo Xảo tức giận bước ra ngoài.
Giây tiếp theo, cô ta liền trở nên cứng người trước ánh mắt thờ ơ của chàng trai trẻ ở cửa.
Nhân viên tiếp tân vội vàng đi theo phía sau cô ta nhìn thấy vậy liền cúi đầu chào hỏi: “Trình tổng."
"Ồn ào quá."
Chàng trai nhướng mi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, rõ ràng là đang thiếu kiên nhẫn.
“Nếu đã vào bằng cửa sau thì nên tự giác biết địa vị của mình ở đâu.” Trình Tích không chút lưu tình lên tiếng: “Nếu cô Trịnh đã có ý kiến, hay là kêu Qúy tổng cùng đến nghe luôn nhé?”
Sắc mặt của Trịnh Xảo Xảo đột nhiên trở nên trắng bệch, cô ta dám ra tay làm nũng trước mặt bà Qúy để đạt được lợi ích, nhưng cô ta thực sự không dám làm trò trước mặt Qúy Hành.
Nghĩ thấy chàng trai trẻ trước mặt chắc là em trai của Huyền Thanh, Trịnh Xảo Xảo càng không có ấn tượng tốt với cậu ta, hơn nữa những lời cậu ta nói cũng không giữ chút thể diện nào cho cô ta, Trịnh Xảo Xảo liền tức giận buột miệng thốt ra không cần suy nghĩ:
“Xem ra ngài Trình có vẻ khá rảnh rỗi mới có tâm sức đi quản chuyện của tôi, chi bằng ngài Trình nên dành thời gian lên mạng xem tình hình chị gái mình đang bị người ta chế nhạo như thế nào thì hơn.”
Cô ta tiếp tục chế nhạo: "Có một người chị dám bất chấp tất cả để nổi tiếng, tôi thà không có người chị này thì hơn. Thật là tội nghiệp cho anh họ của tôi."