• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh định đến trường quay à?"

Trong căn hộ sang trọng trên tầng cao nhất, giọng thư ký Lưu vang lên từ thư phòng: “Bây giờ anh đi luôn à?”

Vừa nói, anh ta vừa thu dọn tài liệu trên tay, chuẩn bị gọi điện cho đoàn làm phim để thông báo trước.

Qúy Hành đang đứng ở chỗ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn chợt xoay người, dùng ngón tay xương xẩu nới lỏng cổ áo, rồi ra hiệu cho anh ta: “Không cần báo trước, chúng ta cứ trực tiếp đến đó thôi.”

Thư ký Lưu đồng ý và đi theo Quý Hành tới bãi đậu xe ngầm.

“Nhân tiện…” Qúy Hành đang ngồi ở ghế sau đột nhiên nhắc nhở anh ta: “Ngoài những xe đồ ăn và những xe cà phê mà chúng ta vừa liên lạc, anh cho người chuẩn bị mấy hộp trái cây tươi cắt sẵn gửi đến đoàn phim luôn đi. Nhớ dặn bọn họ chuẩn bị trái cây có độ ngọt vừa phải thôi.”

Tối hôm qua lúc cùng Huyền Thanh dùng bữa tối, Qúy Hành có nghe cô nhắc đến hộp trái cây An An mới mua không ngọt lắm.

"Được."

Chỉ mới hai phút sau thư ký Lưu đã nhanh chóng giải quyết yêu cầu cấp bách của ông chủ nhà mình.

Khi cả hai người đến trường quay, tổng đạo diễn và trợ lý đạo diễn đang chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt.

Bởi vì không có báo trước, Qúy Hành lại lặng lẽ đi tới, mọi người ở trường quay đều đang tập trung nhìn các mỹ nam mỹ nữ trong set quay, nhất thời không ai để ý rằng ở hiện trường còn có thêm hai người nữa.

Màn kịch giữa Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn đang đến hồi gay cấn nhất.

Đôi bàn tay mềm mại không xương của cô gái bám lấy vai người đàn ông, quay đầu thổi nhẹ vào tai người đàn ông, quyến rũ lên tiếng:

"Anh yêu, nhìn em không giống một người vợ nghiêm túc sao?"

Trần Mộ thấp giọng cười lạnh, lòng bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô gái rồi kéo cô vào lòng, ngón tay thô ráp xoa xoa trên vòng eo mềm mại.

Anh ta cúi đầu hôn lên trán cô gái, sau đó ngẩng đầu nhìn người quản lý câu lạc bộ trước mặt: “Vợ tôi có tính cách như vậy đấy, làm mọi người phải chê cười rồi.”

Người quản lý liên tục xua tay tỏ vẻ không dám, đồng thời lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tôi lập tức đi thông báo với ông chủ của chúng tôi, xin hai người đợi một lát.”

Qúy Hành và thư ký Lưu vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh này.

Thư ký Lưu thầm cảm thấy ớn lạnh trong lòng:

Ồ, tiêu rồi.

Quả nhiên, nhiệt độ xung quanh ông chủ trong nháy mắt liền giảm mạnh, ngay cả làn gió vô tình thổi qua cũng nhiễm theo cảm giác ớn lạnh, đem đến cảm giác lạnh lẽo như mùa đông.

Anh ta không khỏi lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt của ông chủ mình.

Nói thế nào nhỉ, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nếu như có người không quen biết anh nhìn thoáng qua, họ sẽ chỉ nghĩ rằng anh đang nghiêm túc quan sát những diễn viên đang diễn xuất.

Nhưng thực ra,

Đôi mắt hẹp hơi nheo lại lộ ra chút u ám khó chịu, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, khi nhìn thấy Trần Mộ do Hạng Dĩ Hàn thủ vai thân mật ôm eo Huyền Thanh, anh không khỏi mỉm cười… nhưng ngoài mặt thì cười nhưng trong tâm lại không hề cười.

Khi Hạng Dĩ Hàn cúi đầu hôn lên trán Huyền Thanh, Qúy Hành lại đưa tay lên nới lỏng cổ áo, đầu ngón tay khẽ động, mang theo một tia tức giận khó nhận ra.

Thư ký Lưu nín thở, trong lòng thầm cầu nguyện cảnh tượng này nhanh chóng trôi qua, anh ta nhất định có thể cảm nhận được cơn tức giận của ông chủ đang không ngừng dâng cao.

Nhưng cách đó không xa có mấy người trẻ tuổi đang tụ tập ở trong góc, nhìn qua có vẻ là trợ lý cho đạo diễn sân khấu và các diễn viên phụ khác, bọn họ vừa xem vừa thấp giọng thảo luận, thỉnh thoảng lại phát ra vài câu cảm thán, trùng hợp lại rơi hết vào tai Qúy Hành.

"OMG.

"Tôi cũng cảm thấy cô ấy siêu đẹp, rất xứng đôi với thầy Hạng…”

"Mỹ nam mỹ nữ thật sự rất bắt mắt, kỹ năng diễn xuất cũng đỉnh cao. Tình yêu của họ dành cho nhau thực sự khiến tôi sung sướng muốn chết!"

"Cũng không phải chỉ có một mình anh, tôi thật sự cảm thấy Huyền lão sư cùng Hạng lão sư đúng là một cặp đôi hoàn mỹ. Nghĩ xem, nếu bọn họ thật sự đến với nhau, chẳng phải bọn họ sẽ là một cặp ảnh đế ảnh hậu tiếp theo sao?”

Tuy bọn họ nói chuyện rất nhỏ nhưng Qúy Hành đều có thể nghe rõ từng chữ.

Qúy Hành tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Một cặp đôi hoàn mỹ?

Cặp đôi ảnh đế ảnh hậu tiếp theo sao?

À.

Thư ký Lưu nhận thấy có gì đó không ổn, anh ta chợt nhìn thấy bình đựng nước bên cạnh, liền vội vàng rót một cốc nước ấm đưa cho Qúy Hành, hy vọng chuyển hướng sự chú ý của ông chủ: “Ngài Quý, anh uống chút nước để làm ấm cổ họng nhé!"

Qúy Hành quay đầu liếc nhìn anh ta, thư ký Lưu vội vàng rụt cổ lại, cẩn thận đưa cốc giấy cho anh.

Trên trường quay, đạo diễn vẫn chưa bảo dừng thì mọi người vẫn cứ tiếp tục diễn theo cốt truyện.

Khi quản lý câu lạc bộ rời đi, Trần A Cửu nhanh chóng thoát khỏi bàn tay đang ôm chặt eo cô và mở ra một khoảng cách nhỏ, khuôn mặt cô vẫn quyến rũ, nhưng giọng điệu lúc này đã hoàn toàn khác.

“Trần Mộ.” Cô nghiêng đầu ghé sát vào tai anh ta, đôi môi đỏ mọng lạnh lùng lên tiếng: “Đừng làm quá.”

Trần Mộ nghiêng người liếc cô một cái, nghe thấy phía sau có mấy tiếng bước chân ồn ào truyền đến, liền ôm lấy eo Trần A Cửu kéo cô vào lòng, trong mắt hiện lên vô vàn nhiệt tình.

Anh ta đột nhiên dán sát vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, đôi môi lạnh lùng gần như chạm vào khóe môi Trần A Cửu.

Nhìn từ xa trông giống như một đôi nam nữ nóng lòng muốn hôn nhau, dưới ánh đèn mờ ảo mơ hồ, khung cảnh này trông càng thêm lãng mạn và mê đắm.

Giọng người đàn ông có vẻ đắc ý:

"A Cửu, đã diễn thì phải diễn cho trót."

Ngoài set quay, sắc mặt Qúy Hành đầy ủ rũ, các ngón tay bỗng nhiên dùng lực vò nát chiếc cốc giấy trong tay.

Nước ấm bắn tung tóe trên mặt đất.

Anh đang ở rất xa, nhìn từ góc độ này, đó là cảnh Hạng Dĩ Hàn nghiêng người để che tầm nhìn của người khác, sau đó cúi người hôn lên tai cô.

Thư ký Lưu vốn định đưa cho Qúy Hành một cốc nước khác để dập lửa, nhưng không ngờ lại nhận được một cục rác có hình thù kỳ lạ từ tay ông chủ.

Anh ta im lặng ném chiếc cốc giấy vào thùng rác, từ bỏ ý định giúp Qúy Hành bình tĩnh lại.

Đối với một nhiệm vụ khó khăn như vậy, hãy để đối tác chuyên nghiệp, cô Huyền Thanh, làm việc đó ...

Giây tiếp theo, trong bộ đàm liền vang lên giọng nói của đạo diễn: "Cắt!"

"Không tệ! Cảnh này đã thông qua!" Tổng đạo diễn và trợ lý đạo diễn từ phía sau màn hình thò đầu ra, không chút do dự bày tỏ lời khen ngợi đối với Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn.

Hạng Dĩ Hàn buông tay ra, bởi vì vừa rồi hai người đang ở rất gần nhau, khi anh ta ngẩng đầu lên, cằm anh ta vô tình chạm vào đôi môi đỏ mọng của Huyền Thanh, làn da trắng lạnh lẽo của anh ta chợt bị nhuộm một màu đỏ tươi.

Huyền Thanh sau khi buông anh ta ra thì vẫn còn có thể đứng vững, cô vừa định nói lời cảm ơn thì nhìn thấy vết son trên cằm Hạng Dĩ Hàn, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.

Trang phục không có túi, xung quanh cũng không có khăn giấy, Huyền Thanh cũng không thể trực tiếp đưa tay lên mặt bôi giúp anh ta.

Thấy chàng trai dường như không để ý, cô giơ ngón tay lên nhắc nhở anh ta: “Cái kia, vừa rồi tôi vô tình quệt vào anh…”

Hạng Dĩ Hàn nhất thời không có phản ứng: "Quệt trúng cái gì?"

Huyền Thanh chạm vào đôi môi đỏ mọng của mình: “Một chút son mà thôi.”

Cô chỉ vô thức giải thích nhưng lại khiến cho ánh mắt của Hạng Dĩ Hàn dao động.

Chàng trai hơi nheo mắt lại và dùng đầu ngón tay lau vết đỏ tươi mà không nói một lời.

Đạo diễn lúc này hiển nhiên đang rất vui mừng.

Thực ra vừa rồi bọn họ đã chụp ảnh rồi, nhưng trạng thái và cảm xúc của hai người vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu khắt khe của ông ta, vốn tưởng rằng lần này hai người ít nhiều cũng sẽ căng thẳng để có thể hòa hợp với nhau, nhưng không ngờ bọn họ đã hiểu thông yêu cầu của ông ta, còn thực hiện thành công trên cả mong đợi.

Ông ta còn muốn khen ngợi thêm mấy lần nữa, nhưng lại chợt nghe được giọng nói nửa ngạc nhiên nửa sợ hãi của trợ lý đạo diễn: "Ngài Quý? Sao anh lại đến đây?"

Ngay khi họ Qúy vừa lọt vào tai, đầu óc của đạo diễn bắt đầu quay cuồng nhanh chóng.

Nếu không phải là Qúy gia, nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim lần này của bọn họ, thì còn có thể là ai?

Đạo diễn lập tức quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc vừa nghiêm túc vừa lãnh đạm của người đàn ông, trên mặt ông ta liền hiện lên một nụ cười: “Ồ, là ngài Qúy à, sao anh đến mà không báo trước cho chúng tôi? Cũng để cho chúng tôi có thời gian tiếp đón anh chu đáo hơn."

“Nhanh, nhanh, nhanh.” Ông ta chỉ đạo người trợ lý mang ghế ra: “Mời anh ngồi.”

Qúy Hành nhận lấy khăn giấy từ trong tay thư ký Lưu, chậm rãi lau đi vết nước trên tay, hành xử như một quý ông tao nhã, giản dị, rõ ràng là hoàn toàn không hợp với môi trường ồn ào của trường quay.

"Không cần đâu." Anh từ chối sự nhiệt tình của đạo diễn, khi anh lần nữa ngước mắt nhìn lên, trong mắt anh đã hiện lên một lớp sương giá: "Tôi vừa chợt nhớ đến đoàn phim nên liền có hứng sang xem thử, nhưng không ngờ..."

Người đàn ông dừng một chút, lạnh lùng nói nửa câu sau: “Lại có thể nhìn thấy một vở kịch hay như vậy.”

Đạo diễn nghe được lời này còn tưởng rằng anh cảm thấy vô cùng hài lòng với cảnh quay vừa rồi của Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn, ông ta còn định khen ngợi họ một lần nữa trước mặt nhà đầu tư nhưng vừa mới bắt đầu đã bị cắt ngang.

“Tôi nhớ khi mới đầu tư, người phụ trách đã nói với tôi rằng “Đen trắng” là một bộ phim hành động kịch tính.” Qúy Hành nhướng mi mỏng, ánh mắt sắc bén không rõ ràng.

Ánh mắt anh đang rơi vào hai người giữa phim trường, Huyền Thanh vẫn chưa chú ý đến động tĩnh bên này, cô đang cùng Hạng Dĩ Hàn nói chuyện, chàng trai cúi đầu cẩn thận lắng nghe, sau đó còn giơ tay sờ cằm.

Hai người đứng rất gần nhau, dáng vẻ trông rất thân mật.

Cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu anh, ánh mắt Qúy Hành hơi tối sầm lại, anh cố gắng khống chế sự chán nản đang không ngừng dâng lên trong lòng.

Ôi, thật là chướng mắt.

”Như thế nào…" Anh quay mặt đi, giọng điệu trở nên lạnh lùng và đầy bất mãn, "Bây giờ lại chuyển sang quay một bộ phim lãng mạn à?"

Cảm nhận được cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ của Qúy Hành, đạo diễn và trợ lý đạo diễn lập tức cảm thấy bối rối.

Hai người nhất thời không hiểu chuyện gì quay sang nhìn nhau.

Thư ký Lưu đang đứng ở sau lưng Qúy Hành cũng không dám xen vào, anh ta thầm lau mồ hôi lạnh, chuyển sự chú ý về phía cô Huyền Thanh, hy vọng cô sẽ mau chóng chú ý tới động tĩnh bên này...

Trong đầu trợ lý đạo diễn chợt lóe lên một suy nghĩ, anh ta nhanh chóng đụng vào tay phải đạo đạo diễn, sau đó liên tục vẫy tay với Qúy Hành: “Không, không, không, Qúy tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi.”

"Đương nhiên bộ phim Đen Trắng của chúng ta vẫn là một bộ phim hồi hộp, cảnh vừa rồi là do biên kịch yêu cầu. Cảnh hôn như thế này chiếm rất ít trong toàn bộ bộ phim, anh có thể yên tâm."

Phó đạo diễn còn tưởng rằng Qúy Hành không có đủ hiểu biết đối với lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, khi đến nơi đã thấy bọn họ quay cảnh thân mật nên nghi ngờ kịch bản có phải là một bộ phim hồi hộp thuần túy hay không, nên trong lòng mới cảm thấy không vui.

Mặc dù đạo diễn vẫn cư xử theo lối suy nghĩ của phó đạo diễn, nhưng trong lòng ông ta cảm thấy Qúy Hành khó chịu không phải vì chuyện này mà ra.

Vào lúc Quý gia ký hợp đồng đầu tư, may mắn ông ta đã gặp được Qúy Hành, người nắm giữ gần hết sản nghiệp của nhà họ Quý mặc dù còn rất trẻ tuổi, một người lý trí và thông minh như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy phù hợp với lối suy nghĩ của phó đạo diễn...

Lúc này Huyền Thanh mới chú ý tới động tĩnh bên này, cô liền đưa mắt nhìn sang.

Thư ký Lưu dường như nhìn thấy hy vọng, điên cuồng nháy mắt với cô, chớp mắt mạnh đến mức mắt gần như giật giật.

Huyền Thanh cũng chú ý đến đôi mắt co giật của thư ký Lưu, trong lúc nhất thời cô cảm thấy có chút bối rối.

Tại sao anh lại đột ngột đến đây?

Qúy Hành lập tức chú ý đến ánh mắt của cô, đôi mắt đen láy lướt qua hai vị đạo diễn trước mặt, sau đó liền rơi vào người Huyền Thanh, trong mắt còn đang chất chứa một tầng sương mù dày đặc.

Đạo diễn cũng nhìn theo ánh mắt của Qúy Hành, mỉm cười vẫy tay với hai diễn viên chính: “Nào, nào, hai người đến chào hỏi anh Qúy đi. Đây là nhà đầu tư lớn nhất của đoàn phim chúng ta.”

Huyền Thanh mím môi gật đầu, đang định đi tới, lại bị Hạng Dĩ Hàn ngăn lại.

“Chờ một chút.” Giọng nói trong trẻo của chàng trai trầm xuống, sau đó anh ta liền giơ tay khoác lên người cô một chiếc áo khoác một cách rất lịch sự.

Dù sao thì bên dưới cô cũng đang mặc một chiếc váy cổ trễ màu đỏ tía, ở đó toàn là một nhóm đàn ông, vậy nên cô cũng nên che chắn bản thân kỹ lưỡng.

Huyền Thanh quả thực là bị sự xuất hiện đột ngột của Qúy Hành làm cho rối loạn, lúc này bị Hạng Dĩ Hàn nhắc nhở, thế là cô liền mỉm cười cảm ơn anh ta, rồi tự mình cài cúc áo.

Lúc cúi đầu, cô cũng không chú ý tới dáng vẻ của Quý Hành càng lúc càng âm trầm lạnh lùng.

Nhìn thấy Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn đi về phía này, đạo diễn bắt đầu không ngừng khen ngợi với Qúy Hành về việc hai diễn viên diễn xuất tốt như thế nào, họ phối hợp ăn ý như thế nào, v.v.

Đạo diễn vẫn không hề dừng lại cho đến khi hai người đứng yên trước mặt Qúy Hành.

"Anh Quý." Hạng Dĩ Hàn lên tiếng trước, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Ánh mắt anh ta bình tĩnh nhìn Qúy Hành, cũng không có vẻ né tránh.

Lần cuối cùng anh ta nhìn thấy vị quý nhân này là ở bệnh viện, lúc đó anh ta chỉ nghĩ Qúy Hành là bạn của Huyền Thanh mà không biết anh chính là người đầu tư lớn nhất trong đoàn phim.

Tuy là ngoài ý muốn nhưng cũng không đến mức khiến anh ta cảm thấy quá bất ngờ.

Còn Huyền Thanh thì mím môi, cô có hơi do dự.

Ngoại trừ Hạng Dĩ Hàn, toàn bộ đoàn làm phim, thậm chí cả hai đạo diễn cũng không biết cô và Qúy Hành quen biết nhau, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, để tránh sau này bị đoàn làm phim tra hỏi, đến lúc đó cô sẽ càng khó giải thích với mọi người

Sau đó cô ngước mắt lên, vẻ mặt bình thường, lịch sự gọi: "Anh Quý."

Nghe vậy, Quý tiên sinh Qúy Hành liền nheo mắt lại, đôi mắt tối sầm, ngọn lửa không tên trong lòng bỗng nhiên bốc lên càng lúc càng mạnh.

Đôi mắt của người phụ nữ trước mặt anh trong veo, cô đối mặt với anh rất bình tĩnh, như thể anh chỉ là một nhà đầu tư xa lạ.

Cô thực sự muốn giữ khoảng cách với anh trước mặt mọi người sao?

Lại còn đang trước mặt Hạng Dĩ Hàn!

"Anh Quý." Trợ lý đạo diễn rất chăm chú tiếp tục: "Nếu anh không muốn đạo diễn và những người khác tiếp tục quay phim, tôi sẽ đưa anh đi dạo một vòng trường quay để anh kiểm tra tình hình và kết quả công việc của chúng tôi."

Qúy Hành rũ mắt xuống để che giấu sự lạnh lùng trong mắt, khi ngước mắt lên lần nữa đã không còn nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ nào nữa, anh đột nhiên đổi ý, ra hiệu cho thư ký Lưu dời ghế lại, từ chối lời đề nghị của trợ lý đạo diễn: "Không cần."

Anh dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nghiêm nghị, tuy giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại mang theo ý tứ để đối phương không thể từ chối: “Các người cứ tiếp tục đi, tôi ở đây quan sát.”

Anh muốn xem kế tiếp còn những cảnh quay nào.

"Nhân tiện, thư ký Lưu…" Qúy Hành lại giơ ngón tay lên: "Tìm cho tôi một bản kịch bản "Đen trắng", tôi muốn đọc ngay bây giờ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK