Trên sân khấu, một thân hình mảnh khảnh mặc váy xòe trắng nhảy múa dưới ánh đèn sân khấu.
Nhón chân, giơ tay, ngoái nhìn, từng chuyển động tay chân đều quý phái và sang trọng, làn váy mềm mại xoay tròn trên không trung như những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bãi biển.
Cách đó không xa, một cô gái cũng mặc váy trắng đang ngồi trên ghế gỗ chậm rãi chơi đàn cello, tiếng nhạc trầm trầm tao nhã vang vọng trong đại sảnh trống trải.
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, máy quay liên tục tiến lên rồi nhanh chóng lùi lại, thu toàn bộ sân khấu vào khung hình.
Điệu múa và tiếng đàn hòa quyện vào nhau, một ánh đèn chiếu vào đầu Huyền Thanh khiến từng sợi tóc của cô như đang tỏa sáng, bụi mịn trong không khí cũng được chiếu sáng đang lơ lửng quanh quẩn quanh cô trông như vô số ánh sao rơi xuống trần gian.
Một hình ảnh cực kỳ đẹp mắt.
Đạo diễn đang nhìn chăm chú vào hình ảnh trên màn hình, khi khóe miệng ông ta nhếch lên hài lòng một chút, giọng đàn cello đột nhiên vang lên sai nốt.
Ngay sau đó, âm nhạc đột nhiên dừng lại.
Chuyển động cuối cùng của Huyền Thanh đột ngột dừng lại.
Đạo diễn cau mày dữ dội.
“Cắt!” Ông ta có chút khó hiểu hỏi: “Cô Vưu, cô có chuyện gì sao?”
Bất cứ ai đều cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối nếu một cảnh quay mượt mà và hoàn hảo lại bị gián đoạn bởi một giai điệu sai.
"Thật xin lỗi……"
Vưu Ngọc Dao ôm cây đàn cello, lộ ra nụ cười áy náy có lỗi: “Ở đây tối quá, tôi nhìn không rõ dây đàn, cho nên…”
Đèn xung quanh lại được bật sáng, cô gái cắn môi dưới, đôi mắt hơi đỏ lên, cô ta bất lực nhìn sang.
Đạo diễn nhìn thấy vậy thì cũng không nói được gì, chỉ có thể xua tay, yêu cầu người phụ trách ánh sáng bật đèn nền bên phía Vưu Ngọc Dao để đảm bảo cô ta có thể nhìn rõ dây đàn.
Sau khi điều chỉnh xong, mọi người bắt đầu chuẩn bị ghi hình lần thứ hai.
Huyền Thanh tạo dáng dưới ánh đèn sân khấu, chờ tiếng đàn cello của Vưu Ngọc Dao vang lên.
Tất cả đã vào vị trí sẵn sàng, máy quay cũng đã được căn chỉnh xong xuôi, góc nhìn chính được cố định ngay thẳng vào hình ảnh dáng người duyên dáng của Huyền Thanh.
Vưu Ngọc Dao ở một bên lấy tay che mắt, như muốn chặn bớt ánh sáng, sau khi đạo diễn hô bắt đầu, mọi người đều đang chờ đợi tiếng đàn của cô ta vang lên, đáng tiếc hiện trường lại rơi vào im lặng hồi lâu.
…
Đạo diễn:?
"Cô Vưu?" Ông ta nhịn không được lại kêu lớn một tiếng, nhắc nhở: "Có thể bắt đầu."
Cô gái lại giơ tay che lông mày, hơi nheo mắt, do dự: “Không phải là tôi không muốn kéo đàn cello, nhưng mà…”
Cô ta liếc nhìn ngọn đèn pha phía trên đầu Huyền Thanh, cảm thấy rất xấu hổ, lên tiếng: “Ánh sáng này làm chói mắt quá nên tôi không mở mắt được.”
Vừa rồi, người phụ trách ánh sáng đã cân chỉnh độ sáng của đèn nền bên phía Vưu Ngọc Dao và điều chỉnh ánh sáng về độ sáng thấp nhất, đồng thời vì để đảm bảo hiệu ứng tổng thể có đủ độ tương phản giữa sáng và tối nên đèn chiếu sáng ở trung tâm sân khấu cũng đã được tăng thêm một nấc.
"Anh có thể giảm độ sáng thêm một chút nữa được không?" Vưu Ngọc Dao nhỏ giọng nói với người phụ trách ánh sáng.
Xem xét hiệu ứng tổng thể, người phụ trách ánh sáng tỏ ra bất lực và im lặng nhìn về phía đạo diễn cầu cứu.
Huyền Thanh lùi lại hai bước rời khỏi ánh đèn, đứng trong bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên trần nhà.
…
Nó cũng không quá chói mắt.
An An không khỏi lẩm bẩm ôm lấy bình giữ nhiệt của Huyền Thanh: “Chẳng phải chơi đàn là phải cúi đầu nhìn dây đàn sao? Cũng đâu cần ngẩng mặt lên nhìn đèn làm gì, cô ta muốn kiếm chuyện gì đây…”
Nhìn thấy người phụ trách ánh sáng bối rối lắc đầu, Vưu Ngọc Dao mím môi, bối rối thấp giọng nói: “Nhưng mắt tôi tương đối nhạy cảm, độ tương phản ánh sáng mạnh như vậy quả thực làm tôi có chút chói mắt. Tất cả đều là lỗi của tôi."
Cô ta cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ nói: "Nếu không giảm được đèn thì hay là cho ánh đèn chiếu tụ vào tôi đi. Chỉ cần độ sáng như nhau, tôi miễn cưỡng thích ứng cũng được."
An An cau mày dữ dội: ?
"Ý cô ta là gì?" Cô ấy thì thầm với thợ trang điểm bên cạnh: "Chị Thanh là nhân vật chính nên cần ánh đèn sân khấu để làm nổi bật hình ảnh của mình. Cô ta chỉ là một người chơi đàn mà cũng đòi ánh đèn tập trung lên người cô ta à?"
Lông mày Huyền Thanh hơi nhướng lên, cuối cùng cô cũng phát hiện được một điều thú vị.
Cô ta vô cớ đi kiếm chuyện từ nãy đến giờ chỉ vì muốn đạo diễn cho ánh đèn tập trung lên người cô ta?
Đạo diễn là một người thẳng thắn, theo đuổi sự hoàn hảo tột cùng của bức tranh, khi nghe yêu cầu này, ông ta liền trực tiếp đáp lại không cần suy nghĩ: “Không cần thiết, cảnh quay này đang muốn thể hiện sự đắm chìm vào thế giới vũ đạo của cô Huyền. Bố cục của ánh sáng và bóng tối tôi sắp xếp đều rất phù hợp với phân đoạn này. Nếu lại thêm một điểm sáng vào vị trí của cô Vưu, toàn bộ bức tranh sẽ không có cảm giác như tôi mong muốn."
Cuối cùng, ông ta còn trịnh trọng nói thêm: “Sẽ làm mất đi vẻ đẹp quyết đoán, tách biệt với thế giới xung quanh, đồng thời cũng sẽ làm mất đi linh hồn cốt lõi của toàn bộ bức tranh”.
Hiếm khi có người nào thẳng thừng bác bỏ ý kiến của mình như vậy, khuôn mặt nhỏ của Vưu Ngọc Dao thoáng chốc liền trở nên bối rối, ngón tay cô ta siết chặt dây đàn, ngay lúc cô ta đang định mở miệng nói gì đó thì đã nhanh chóng bị người khác chặn lại.
"Cô Vưu?” Không biết chị Thẩm đã lặng lẽ đứng ở cửa lắng nghe bao lâu, lúc này, cô ấy đi giày cao gót bước tới, gót giày gõ xuống nền đất phát ra từng đợt âm thanh sắc bén, mang theo một cỗ khí tức cường đại không thể nào làm lơ.
Lawrence khoanh tay chậm rãi đi theo chị Thẩm, trên vẻ mặt ông ta hiện rõ hai chữ “ngạc nhiên” không biết chuyện gì vừa xảy ra vậy.
"Nghe nói cô là học trò của ngài Bernard." Chị Thẩm cong môi, nửa cười, nói: "Là học trò dưới sự hướng dẫn của một bậc thầy âm nhạc nổi tiếng thì ắt hẳn kỹ năng chơi đàn cello của cô chắc chắn cũng phải thuộc hàng tốt nhất trong số những người đồng trang lứa, chưa kể bản nhạc này là do thầy của cô viết ra, chẳng phải nhắm mắt lại cũng có thể chơi được hay sao? Tại sao lại cần phải quan tâm đến ánh sáng có chói mắt hay không làm gì?"
Chị Thẩm lăn lộn trong làng giải trí này đã mấy chục năm, nhưng suy nghĩ nhỏ nhặt này của Vưu Ngọc Dao sao có thể qua mắt được cô ấy, cô ta đang cảm thấy ghen tị vì mình chỉ là người làm nền, dáng vẻ chưa đủ nổi bật, vậy nên mới cố gắng tìm muôn vàn lý do để mình cũng có thể được hưởng chút ánh đèn, tận hưởng hào quang của nhân vật chính, không thể để bản thân thua thiệt khi đứng chung khung hình với Huyền Thanh.
Thật sự là có chút tham lam.
Những lời chị Thẩm vừa nói ra khiến Vưu Ngọc Dao nhất thời không biết phải trả lời làm sao để không bị lòi cái đuôi ra, khi nhìn thấy Lawrence ở phía sau, hai mắt cô ta chợt sáng lên, cô ta lập tức cầm cây đàn cello đứng dậy:
"Ngài Lawrence."
Không ngờ Lawrence lại dang tay, cũng thẳng thừng nói thẳng: “Xin lỗi cô, tôi thừa nhận tiếng đàn cello của cô đã góp phần rất lớn vào đoạn TVC lần này, nhưng trong TVC quảng cáo này, cô Huyền Thanh mới là nhân vật chính. Tôi hy vọng cô có thể hiểu cho."
Ông ta chợt dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, phân cảnh quay của cô cũng không nhiều, sao lại cứ chấp nhất chỉ vì một ánh đèn như vậy chứ?”
Sau đó ông ta lại chỉ vào Huyền Thanh, người vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đang ngồi yên xem diễn kịch: “Cô nhìn xem, cô Huyền Thanh đã có chút sốt ruột rồi này.”
Huyền Thanh: ?
Quả thật cô cũng không vội, giải quyết dứt điểm tất cả vấn đề cho xong trong một lần thì tốt hơn nhiều so với việc liên tục gặp vấn đề rồi cứ tạm dừng để giải quyết.
Vưu Ngọc Dao quay đầu nhìn cô, mím môi, vẻ mặt ngơ ngác nói: "Huyền Thanh, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải ý đó, tôi chỉ là... Mắt tôi có chút nhạy cảm."
Càng nói, giọng cô ta càng trầm xuống và có vẻ khá bực bội.
Đây thực ra là lần đầu tiên Huyền Thanh tiếp xúc với Vưu Ngọc Dao, cũng là lần đầu tiên cô trải nghiệm những gì người khác nói về tính cách ngây thơ, em gái nhà bên của Vưu Ngọc Dao.
Vì thế cô liền lắc đầu cười, lễ phép nói: “Không sao đâu, cô Vưu, tôi không hiểu lầm gì cả.”
Huyền Thanh cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa nên liền quay sang nói với đạo diễn: “Vì mắt của cô ấy không thoải mái khi tiếp xúc với ánh sáng mạnh, hay là chúng ta quay riêng cảnh tôi và cô Vưu?”
Vậy thì không cần đứng trong cùng một khung hình.
“Về phần âm nhạc trong lúc tôi nhảy, chẳng phải sáng nay cô Vưu vừa mới đến phòng thu thu âm toàn bộ bài hát sao? Tôi nhảy theo nhạc đệm cũng được.”
Cô ta cũng không cần phải chơi cello trực tiếp.
"Như vậy hẳn là không còn vấn đề gì nữa."
Cũng không cần phải lo lắng lãng phí thời gian thêm nữa.
Đạo diễn nghe vậy liền thầm tưởng tượng ra cảnh đó, cảm thấy cũng khá ổn nên liền gật đầu đồng ý.
Vưu Ngọc Dao chỉ có mấy phân đoạn nên quay rất nhanh, cũng không cần cô ta phải kéo một đoạn nhạc dài, cảnh quay của cô ta chưa đầy hai mươi phút thì đã hoàn thành.
Tiếp theo là sân khấu thuộc về riêng Huyền Thanh.
Với bản nhạc đệm đã được thu âm sẵn do Lawrence mang đến, Huyền Thanh nhanh chóng đắm chìm theo những âm thanh từ tiếng đàn cello du dương, những cảnh quay khó nhất hầu như đều chỉ cần quay một lần là đã thành công.
Đạo diễn cũng có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, khả năng diễn xuất vượt trội và sức hấp dẫn của Huyền Thanh khiến ông ta vô cùng bất ngờ, dựa trên những cảnh quay ban đầu, ông ta còn đã nghĩ ra thêm một vài phân cảnh ngẫu hứng và cô cũng có thể hoàn thành xuất sắc tất cả.
Khi công việc kết thúc thì màn đêm cũng vừa lúc buông xuống.
Trợ lý đưa điện thoại di động cho Huyền Thanh: “Nửa giờ trước có hai âm thanh thông báo tin nhắn mới. Chị Thanh, chị xem qua này.”
Vừa bấm vào màn hình liền thấy ngay tin nhắn của Qúy Hành:
[Công việc của em đã kết thúc chưa?]
[Anh đang đợi em trong gara ngầm dưới công ty.]
An An thu dọn cái túi lớn rồi đi tới hỏi cô: “Chị Thanh, chị có cần xe đưa chị về không?”
Huyền Thanh lắc lắc điện thoại, ấm áp nói: "Không cần, đã có người tới đón chị."
“Ồ?” An An nháy mắt: “Chắc chắn là anh Qúy rồi.”
Vừa nói, cô ấy vừa đẩy Huyền Thanh vào thang máy, trước khi thang máy đóng lại còn vui vẻ cười nói: “Vậy em cũng không cần xuống lầu tiễn chị nữa! Tránh cho em lại bị Qúy tiên sinh coi như bóng đèn. "
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Huyền Thanh cụp mắt xuống, gõ chữ trên điện thoại di động:
[Xong rồi, bây giờ em xuống ngay đây. ]
–
Trong gara ngầm để xe, dáng người Qúy Hành cao lớn đang đứng ở bên cạnh chiếc xe tối màu, chốc chốc lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Điện thoại trong túi anh chợt rung lên, là tin nhắn của Huyền Thanh.
Người đàn ông cụp mắt liếc nhìn điện thoại, khóe môi bất giác liền nhếch lên.
Nhưng chỉ một giây sau vòng cung ấy liền nhanh chóng biến mất, ẩn giấu trong vẻ mặt nghiêm nghị và thờ ơ.
Sau đó đôi mắt đen của anh liền rơi vào lối ra thang máy, lặng lẽ chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
"Qúy Hành."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, theo sau là những bước chân chậm rãi đến gần: "Anh cũng ở đây à?"
Trong giọng nói của cô gái có chút nghi hoặc: “Anh đang đợi Huyền Thanh à?”
Qúy Hành ngước mắt lên, khi ánh mắt anh chạm vào khuôn mặt Vưu Ngọc Dao, lông mày sắc bén của anh hơi cụp xuống, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Vẻ mặt người đàn ông thờ ơ, xa lạ nói: "Em trở về Trung Quốc khi nào vậy?"
Vưu Ngọc Dao dùng đầu ngón tay nắm lấy vạt quần áo của cô ta, nghiêng đầu, vẻ mặt vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm, giọng điệu mơ hồ nói: "Gì chứ? Em về Trung Quốc cũng cần phải bảo trước cho anh sao? Mà nếu em có nói anh có tới đón em không?"
Qúy Hành lạnh lùng liếc nhìn cô ta: "Nếu tôi nhớ không lầm thì hẳn là một năm nữa em mới về nước."
Vưu Ngọc Dao cười nhẹ, kiễng chân đến gần anh: “Lúc trước anh âm thầm dẫn hướng cha em đưa em ra nước ngoài, một lần đi chính là ba năm, chẳng lẽ bây giờ em cũng không được quyết định về nước sớm sao?”
Qúy Hành cau mày, nóng này lập tức mở rộng khoảng cách giữa hai người.
"Nhưng có điều làm em khá ngạc nhiên." Vưu Ngọc Dao cũng không để ý đến hành động của anh, cô ta khẽ vuốt tóc hai bên tai, cười khúc khích: "Lúc đầu anh không chịu đồng ý mối hôn sư của chúng ta, em còn tưởng rằng ánh mắt nhìn người của anh chắc hẳn phải cao đến tận mây xanh. Nhưng em không ngờ rằng cuối cùng anh lại cưới Huyền Thanh.”
Cô ta vẫn luôn giữ khuôn mặt trong sáng ngây thơ đó, nhưng lời nói lại có chút khiêu khích: "Qúy Hành, ánh mắt nhìn phụ nữ của anh thật tệ quá."
Nhiệt độ xung quanh người đàn ông lập tức trở nên lạnh hơn một chút, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng quét sang phía cô ta.
Sau lưng hai người chợt vang lên tiếng "ding-dong" của thang máy đang mở ra Vưu Ngọc Dao chớp chớp mắt, nhanh chóng tiến lên một bước, cố ý đến gần Qúy Hành: "Tâm ý của em từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi, bây giờ anh có muốn suy nghĩ lại không, ly hôn với cô ta rồi kết hôn với em?"
Cô ta lè lưỡi liếm môi, sau đó gõ gõ đầu ngón tay lên áo khoác của Qúy Hành, mỉm cười đầy ngây thơ quyến rũ: “Dù sao chúng ta mới xứng đáng là một cặp đôi hoàn hảo.”
Huyền Thanh bước ra khỏi thang máy, cô vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một nam một nữ rất thân thiết đang trò chuyện thân mật bên cạnh chiếc xe màu đen đối diện.
Qúy Hành rũ mắt xuống, dường như đang rất chăm chú nghe lời cô gái nói, bóng lưng cô gái này nhìn quen quen, hình như cô mới vừa nhìn thấy ta cô vào buổi chiều.
Trái tim cô như vừa bị ai đó nhéo một cái, hơi thở của cô như ngừng lại trong giây lát, bước chân cũng hơi khựng lại, từ từ đứng sững lại tại chỗ.
Ánh mắt Qúy Hành lướt qua vai Vưu Ngọc Dao, rồi dừng lại trên người cô.
Trong đáy mắt anh là một lớp sương giá buốt giá.