Việc luyện tập võ thuật kéo dài một tuần thực sự đã khiến Huyền Thanh và Quách Thiên Văn phải chịu rất nhiều đau khổ.
Người hướng dẫn hành động được đoàn làm phim thuê rất nghiêm khắc, yêu cầu đối với hai người Huyền Thanh không ngừng tăng lên trong quá trình huấn luyện, anh ấy đang cố gắng giúp bọn họ luyện tập nhuần nhuyễn những động tác trong thời gian ngắn nhất.
Hai cô gái tuy nhìn có vẻ mảnh dẻ nhưng đều có khả năng chịu đựng gian khổ, sau bảy ngày luyện tập, từng động tác của họ đã trở nên có phần ấn tượng.
Quách Thiên Văn thì tốt hơn, trước kia cô ấy từng đóng một vai có hai ba cảnh đánh nhau nhẹ nhàng, ít nhất cô ấy cũng từng học được một ít võ thuật.
Còn Huyền Thanh thực sự phải bắt đầu lại từ đầu, không ngừng nỗ lực học hỏi, nhưng càng học càng tiến bộ và trở nên trôi chảy hơn.
Một tuần dài cuối cùng cũng kết thúc.
Huyền Thanh xoa xoa vai phải, cầm lấy chiếc áo khoác Quách Thiên Văn đưa cho.
"Còn đau không?" Nhìn thấy Huyền Thanh cau mày, Quách Thiên Văn cũng có chút lo lắng.
Huyền Thanh mím môi gật đầu.
Không thể tránh khỏi trong quá trình luyện tập sẽ có một số va chạm, không chỉ cô mà Quách Thiên Văn cũng có vài vết bầm tím trên người.
Nhưng lần này vai cô bị va chạm cũng không nhẹ, sau khi trở về khách sạn, cô cởi quần áo, nhờ An An bôi thuốc giúp cô, cô bé không khỏi thở dài:
"Chị Thanh, vết bầm này không nhỏ đâu, ở giữa gần như tím ngắt hết rồi!"
An An giúp cô xoa thuốc, thổi hơi vào chỗ bị thương, nước mắt đau khổ trào ra.
Huyền Thanh cắn môi dưới chịu đựng đau đớn, cố gắng không cho chính mình rơi nước mắt trước mặt An An.
May mắn thay, đó chỉ là một vết bầm tím mà thôi.
Thà bị thương bây giờ còn hơn là trong lúc quay phim.
Trước khi đi ngủ, cô đang nằm trên giường lướt weibo, chợt nhìn thấy một video nấu ăn do một blogger đăng lên.
Cô đột nhiên muốn ăn đồ ăn do bảo mẫu và Trình Tích nấu ở nhà.
Bữa tối cô không có cảm giác thèm ăn nên ăn không nhiều, lúc này trong đầu cô tràn ngập những món ngon đã ăn trước đó, miệng không nhịn được cứ nuốt nước miếng ừng ực.
Chuyển sang weibo của riêng mình, Huyền Thanh chọn hai bức ảnh trong album ảnh chụp những món ăn Trình Tích từng nấu và đăng lên weibo:
[Đi xa nhớ hương vị ở nhà (icon thở dài)]
Có hình ảnh miếng thịt bò mỡ vàng óng nấu canh chua và hình ảnh sườn heo hấp cùng xôi lá sen.
Giống như phảng phất qua màn hình còn có thể ngửi thấy mùi thơm.
Người hâm mộ nhanh chóng chạy đến và bình luận bên dưới:
[Aaaaaa, sao cô tự nhiên bỏ thuốc độc vào lúc nửa đêm như thế.]
[Nếu cha mẹ tôi có thể tự nấu đồ ăn như trong hình thì tôi chắc chắn chỉ luôn muốn về nhà (nuốt nước miếng)]
[Thanh Thanh đã gia nhập đoàn phim chưa vậy? Chị nhớ ăn uống đầy đủ đấy nhé.]
[Tham gia vào đoàn phim? Phim nào? ! Tôi mạnh dạn đoán là đoàn phim "Đen trắng"!]
["Đen trắng" đã được khởi quay rồi!]
["Đen trắng" sẽ được phát sóng sớm thôi!]
…
Huyền Thanh lựa chọn trả lời một ít, thấy bình luận càng ngày càng “quá đáng”, cô không khỏi cười lớn.
Sau đó cô tắt điện thoại và lên giường đi ngủ.
Ngày mai là ngày khởi quay chính thức.
–
Vào ngày quay phim, đoàn phim cuối cùng đã công bố ảnh poster của một số diễn viên chính trên weibo chính thức.
Và nam chính thứ hai, người gần như khiến cư dân mạng phải đoán mò về toàn bộ sao nam trong làng giải trí, cuối cùng cũng lộ rõ gương mặt bí ẩn trong bộ ảnh poster.
Khi cư dân mạng nhìn thấy khuôn mặt “yêu nghiệt” của người đó, hashtag #posterĐentrắng mau chóng nổi như tên lửa, nhanh chóng vươn lên dẫn đầu danh sách tìm kiếm trên weibo.
Là Hạng Dĩ Hàn.
Chẳng bao lâu, phần bình luận của blog chính thức trở nên vô cùng sôi nổi.
[Đã được một năm! Hạng Dĩ Hàn, cuối cùng anh cũng sẵn sàng xuất chiến rồi!]
[Người hâm mộ vui mừng đến phát khóc, cuối cùng họ cũng có thể xem được bộ phim do anh đóng!]
Tại hiện trường đoàn phim, khi Hạng Dĩ Hàn bước ra, đám đông lần lượt ồ lên cảm thán.
Chỉ có đạo diễn nheo mắt cười đắc ý.
Huyền Thanh nhìn thấy một thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen đang chậm rãi bước tới.
Cô và Quách Thiên Văn không hẹn cùng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt nhau đều thấy được sự kinh ngạc.
Bọn họ e rằng không ai trong làng giải trí xa lạ với cái tên Hạng Dĩ Hàn này.
Cha mẹ anh ta đều là ảnh đế và ảnh hậu nổi danh một thời, bản thân anh ta cũng được thừa hưởng vẻ ngoài thu hút của cha mẹ, chỉ riêng khuôn mặt “yêu nghiệt” được ông trời ưu ái kia cũng có thể thu hút một lượng lớn người hâm mộ.
Chưa kể anh ta còn được thừa hưởng tài năng diễn xuất của cha mẹ và được người trong ngành gọi là “thiên tài diễn xuất ngàn năm có một”.
Hạng Dĩ Hàn không chỉ đóng phim điện ảnh mà còn cả phim truyền hình dài tập nhưng mà anh ta cực kỳ kén chọn trong việc lựa chọn kịch bản.
Chỉ cần kịch bản có thể lọt vào mắt anh ta thì việc anh ta đóng vai chính hay vai phụ cũng không quan trọng.
Sự thật cũng đã chứng minh, anh ta quả thực chỉ chọn kịch bản.
Những bộ phim điện ảnh và truyền hình anh ta tham gia trong nhiều năm qua, dù đóng vai chính hay vai phụ đều trở thành cú hít rating sau khi lên sóng.
Đây là lý do tại sao một số người trong ngành đã nói rằng bất kỳ bộ phim nào có Hạng Dĩ Hàn tham gia đều sẽ thành công!
Tuy nhiên, anh ta có vẻ là một người thoắt ẩn thoắt hiện, khi tâm trạng vui vẻ anh ta sẽ đi tham gia quay phim hoặc quay các chương trình giải trí truyền hình, nhưng sau khi quay xong lại biến mất, lần sau không biết khi nào mới xuất hiện.
Cư dân mạng và người hâm mộ lần này rất phấn khích vì Hạng Dĩ Hàn cuối cùng cũng tái xuất, anh ta đã không xuất hiện trước công chúng cũng đã được gần một năm ngoại trừ việc ra mắt một bộ phim vào năm ngoái.
Việc anh ta đến với đoàn làm phim “Đen Trắng” vào thời điểm này quả thực nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
Sau khi định thần lại, Huyền Thanh và ba người khác được dẫn đến chỗ máy quay đang được phủ một tấm vải đỏ, những thành viên chủ chốt trong đoàn lần lượt thắp hương, cuối cùng là cùng nhau vén tấm vải đỏ của máy quay.
Mọi người xung quanh hào hứng vỗ tay, Huyền Thanh cười khúc khích, ánh mắt cô chậm rãi lướt qua mọi người, sau đó âm thầm suy nghĩ đến cảnh quay đầu tiên không biết có diễn ra trơn tru hay không.
Khi ánh mắt của cô lướt đến rìa đám đông, cô đột nhiên dừng lại.
Cô đang định nhìn kỹ hơn thì bị Quách Thiên Văn chặn lại:
"Huyền Thanh?"
Cô vô thức tỉnh táo lại.
Đối phương hơi nâng cằm lên nói với cô: "Đi thôi."
Đạo diễn và Hạng Dĩ Hàn chậm rãi đi xuống sân khấu, Quách Thiên Văn cũng đi theo, cô ấy chợt quay đầu nhìn lại, phát hiện cô vẫn không nhúc nhích, liền gọi cô.
“Tới đây.” Huyền Thanh đi theo, nở nụ cười cảm kích với cô ấy.
“Cô vừa thấy cái gì mà khiến cô mê mẩn thế?”
Nghe Quách Thiên Văn hỏi cô như vậy, Huyền Thanh chợt nhớ lại hình ảnh mình vừa thấy.
Cô có chút do dự, không biết phải diễn tả thế nào:
"Vừa nhìn thấy... một người quen."
Nói chính xác hơn là một chiếc ô tô.
Vừa rồi có một chiếc Maybach màu đen đậu dưới gốc cây ngô đồng bên đường, không hiểu sao Huyền Thanh lại có cảm giác chiếc xe này rất quen thuộc.
Nó rất giống với xe của Qúy Hành.
Sau khi xuống sân khấu, Huyền Thanh kiễng chân lên giữa đám đông để xem lại.
Dưới gốc cây ngô đồng lúc này chẳng có gì cả, ngoại trừ vài chiếc lá vàng theo cơn gió rơi xuống đất.
Không có xe hơi và cũng không có người.
Hình ảnh cô vừa thất dường như chỉ là ảo ảnh.
Cô quay mặt đi, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Không phải chỉ là một chiếc ô tô thôi sao, sao lại có cảm giác quen thuộc được chứ?
Có lẽ đó chỉ là một chiếc xe lạ tạm thời dừng lại, nhưng tình cờ lại là mẫu xe giống xe của Qúy Hành.
Với lại, từ sau cuộc điện thoại với Qúy Hành lúc mới gia nhập đoàn phim, Huyền Thanh đã bảy ngày không liên lạc với anh.
Thêm nữa, Qúy Hành mới về Trung Quốc chưa đầy một tháng, ở Giang Thành đang xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ, đầu óc anh có vấn đề mới rảnh rỗi chạy tới tận đây chỉ để xem một buổi cúng khai máy.
–
"Ngài Quý, anh thật sự không đi gặp cô Huyền Thanh sao?"
Chiếc Maybach màu đen phóng nhanh trên đường.
Thư ký Lưu thực sự không hiểu.
Lễ khai máy vừa kết thúc nên hiển nhiên là anh có thời gian để gặp cô Huyền.
Hơn nữa, ông chủ nhà anh ta là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, chỉ cần anh xuất hiện, đạo diễn nhất định sẽ tiếp đón anh một cách nồng hậu và ân cần nhất, chẳng phải chỉ là gặp mặt diễn viên chính vài phút thôi à?
Thực sự không cần thiết phải lén lút và bí mật theo dõi từ xa như thế này.
Buổi lễ khai máy vừa kết thúc thì anh cũng rời đi.
Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì?
Một tay Qúy Hành chống cằm, đôi mắt đen láy của anh hơi nheo lại, ngón tay tùy ý bấm vào ảnh poster đăng trên weibo chính thức của đoàn phim.
Đầu tiên là ảnh của Huyền Thanh, Qúy Hành không chút do dự bấm vào phóng to.
Huyền Thanh trong ảnh khác hoàn toàn với hình ảnh thường ngày của cô.
Trên người cô mặc một chiếc áo hoodie màu đen rộng rãi, mái tóc đen dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa cao lộn xộn, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn thẳng vào ống kính, khóe miệng dường như còn cong lên, như thể đang khinh thường, chế nhạo điều gì đó.
Chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự tàn nhẫn và tuyệt tình của cô.
Vài sợi tóc con dính vào tai cô, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra trên má phải cô còn có một vết sẹo nông cách tai cô chừng một ngón tay.
Nó giúp tăng thêm một chút cảm giác bí ẩn kỳ lạ.
Nhưng lại không mâu thuẫn với tính khí của chính cô.
Ánh mắt Qúy Hành rơi vào bức ảnh hồi lâu, anh vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, dáng vẻ có chút trầm tư.
Không nghe được giọng nói của ông chủ ngồi ở ghế sau, thư ký Lưu mù quáng lái xe hồi lâu, cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng nuốt nước miếng, ngập ngừng gọi: "Ngài Qúy?"
"Hửm?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ hàng ghế sau, mang theo chút không vui vì bị quấy rầy.
Thư ký Lưu lén nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh qua gương chiếu hậu, tiếp tục hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu…?”
Sau khi lái xe được một lúc thì bọn họ đã ở trên đường cao tốc.
"Không phải ngày hôm qua tôi đã kêu anh liên hệ với một số nhà hàng nổi tiếng gần đây sao? Đưa tôi đến xem thử."
Qúy Hành mở tài liệu thư ký Lưu ngày hôm qua gửi cho anh, rồi ngẫu nhiên chọn một cái:
"Bắt đầu từ nhà hàng Cẩm Trúc này đi."
Thư ký Lưu khó hiểu: “Nhưng mà Qúy tổng, trong tài liệu tôi gửi cho anh ngày hôm qua đều có ảnh chụp từng nhà hàng, hơn nữa còn là ảnh mới chụp gần đây, ông chủ cũng đảm bảo hình chụp giống hệt hiện trường thật nên anh cứ yên tâm.”
Trong cổ họng Qúy Hành phát ra mấy tiếng cười khúc khích không rõ ý nghĩa, anh giơ ngón tay thon dài lên lắc lắc với anh ta:
"Không phải…"
Anh đã sàng lọc qua hết mấy nhà hàng đó rồi.
Thứ anh cần làm hiện tại…
"Cái tôi muốn xem là phòng bếp."
–
Ngày quay phim đầu tiên diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Có lẽ khoảng thời gian cùng nhau luyện tập này đã khiến cho sự hiểu biết ngầm của Huyền Thanh và Quách Thiên Văn tăng cao, họ dần trở nên nhạy cảm hơn với cảm xúc của nhau.
Cảnh quay đầu tiên sau khi khai máy diễn ra vô cùng mượt mà, thậm chí đạo diễn còn không khỏi khen ngợi vài lần.
Việc quay phim thuận lợi, tiến độ cũng thuận lợi, khi Huyền Thanh hoàn thành cảnh quay hôm nay thì mặt trời vừa lặn.
Cô thở phào nhẹ nhõm và xoa xoa vai phải vẫn còn đau.
Hôm nay là một khởi đầu tốt.
Cô bước ra khỏi trường quay, An An thu dọn đồ đạc đi theo cô, thấp giọng thương lượng với Huyền Thanh tối nay ăn gì.
Trong lúc trò chuyện, khóe mắt cô lại liếc nhìn sang chỗ góc phố.
Một chiếc Maybach màu đen khác đang đậu bên đường.
Hình như còn có người đứng cạnh xe.
Huyền Thanh chỉ liếc nhìn một cái, sau đó cũng không nhìn lại nữa, cho nên cô cũng không để ý nhiều đến thân ảnh đang đứng bên cạnh xe.
Cô chợt cảm thấy: Hình như có khá nhiều chiếc Maybach cùng mẫu ở thành phố này.
Qúy Hành dựa vào xe, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc đang đi về phía xe bảo mẫu.
Anh rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Huyền Thanh có liếc qua bên này, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu lại, cúi đầu nói chuyện với trợ lý.
Một phần cổ trắng ngần của cô lộ ra bên ngoài, trông rất bắt mắt trong màn đêm mờ mịt.
?
Có ý gì đây?
Vẻ mặt thờ ơ thường ngày của anh cuối cùng cũng thay đổi, anh liền nhướng mày.
Nhìn thấy Huyền Thanh mặc áo khoác chuẩn bị bước lên xe bảo mẫu, Qúy Hành rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Huyền Thanh."
Giọng điệu nhẹ nhàng và lười biếng.
Giọng nam quen thuộc mang theo hơi lạnh đầu thu truyền đến từ xa.
Huyền Thanh ngừng giữ cửa xe, chậm rãi quay đầu lại, cảm thấy có chút bối rối.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, vẻ mặt của cô dần chuyển sang ngạc nhiên.
Sao anh lại đến đây?
Tuy rằng rất ngạc nhiên nhưng sâu trong lòng cô cũng không thể khống chế được một tia vui mừng thầm kín.
Cô tiến lên vài bước và hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
“Tôi đang trên đường đi làm nên ghé qua xem thử.”
Vẻ mặt Qúy Hành rất lãnh đạm, giống như là đang nói thật, anh đi tới trước mặt cô, hơi cúi đầu, thuận tay khép cổ áo của cô lại.
Từng động tác nhẹ nhàng và rất tự nhiên.
Động tác đột ngột của người đàn ông nằm ngoài dự đoán của Huyền Thanh, lúc anh đến gần, Huyền Thanh có thể ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh lẽo trên người hắn.
Vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu dáng người cao lớn của cô, anh đang chỉnh sửa cổ áo giúp cô rất nghiêm túc.
Trong mắt trợ lý An An, cảnh tượng này có gì đó... không bình thường.
Cô ấy vươn ngón tay ra, bí mật kéo góc áo Huyền Thanh, nhỏ giọng nói: "Chị Thanh, người này là ai vậy?"
Qúy Hành đã buông tay, đứng ở đối diện Huyền Thanh, nghe vậy, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua An An.
An An cảm giác như đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua làm cô ấy không khỏi rụt cổ lại.
"Anh ấy là……"
Huyền Thanh do dự một lát, sau đó cô nhớ tới nguyên tắc bảo mật mà cô đã hứa với Qúy Hành, nên liền nghĩ ra cho anh một thân phận ít gây rắc rối nhất:
"Một người bạn mà thôi."
"Ồ, là bạn à thôi à." Nhận được câu trả lời, An An cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhìn cử chỉ tự nhiên và thân mật của người đàn ông, cô ấy còn tưởng người đàn ông này là bạn trai của chị Thanh.
Họ chắc hẳn là bạn bè rất thân thiết...
Đôi mắt đen láy của Qúy Hành càng lạnh lùng hơn.
Đầu lưỡi ấn vào răng hàm sau, chậm rãi nghiền nát hai chữ cho đến khi nát vụn.
Bạn bè?
Ánh mắt của người đàn ông lướt qua khuôn mặt tươi cười của cô về phía An An, cuối cùng dừng lại ở bàn tay trái giấu dưới áo khoác của cô.
Ngón đeo nhẫn của cô trống rỗng.
Nghĩ đến chiếc nhẫn được Huyền Thanh đặt dưới đáy tủ ở nhà, trong lòng Qúy Hành như có một ngọn lửa đang muốn bốc lên.
Cô chưa bao giờ đeo nó một lần.